Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 58: Ngủ Gật

Sau khi đưa hai dì cháu Vy Vy về nhà, lúc xe của Hứa Minh Duật đậu trước sân nhà họ cũng đã gần 0 giờ sáng.

Anh lặng lẽ bước xuống xe, vòng qua bên cạnh bế luôn cô vào trong nhà trước sự ngạc nhiên của Hứa Giai Mẫn.

“Anh…em tự đi được mà.”

“Hôm nay vì anh đã làm em hoảng hốt một trận, em mệt rồi cứ để anh chăm sóc.”

Hứa Giai Mẫn bất giác không còn phản kháng nữa, đúng là hiện tại cô cũng đang rất mệt mỏi, cả người lừ đừ chỉ muốn ngủ một giấc thật say, được anh bế thế này thoải mái hơn hẳn. Không sao, được cưng chiều thì cô cứ việc hưởng thụ thôi.

Hai tay từ từ vòng lên câu lấy cổ Hứa Minh Duật để anh thuận tiện bế mình hơn. Hứa Giai Mẫn lười nhát lim dim buồn ngủ gục đầu lên lồng ngực anh, giọng nũng nịu: “Hay hôm nay con khỏi tắm nha ba…”

Khóe môi mỏng cong lên nụ cười khó đoán, anh đều đều giọng đáp: “Em lại gọi sai rồi, nên phạt như thế nào đây?”

Đáp lại câu hỏi của Hứa Minh Duật là không gian yên ắng, tiếng động phát ra duy nhất trong ngôi nhà lúc này chính là tiếng bước chân rất nhỏ của anh đang đi lên cầu thang đến phòng cô.

Tiểu bảo bối của anh hôm nay bị kinh động, đã thiếp đi rồi.

Nhẹ nhàng đặt Hứa Giai Mẫn nằm trên giường, sau đó anh xoắn cao hai tay áo sơ mi lên, cơ thể săn chắc dễ dàng lộ ra hai bắp tay hoàn mĩ. Hứa Minh Duật xoay người vào phòng tắm xả nước ấm, sau đó trở ra bế bảo bối của mình vào trong đặt cô tựa lên thành bồn và tường.

“Tiểu Mẫn, dậy tắm đi em!”

Hàng chân mày thanh tú khẽ nhăn lại rồi cũng dãn ra trở về giấc ngủ say, Hứa Giai Mẫn nghiêng đầu tựa lưng lên vách tường không hay biết bản thân đang ở đâu.

“Có phải em muốn anh tắm cho em? Em im lặng tức là đồng ý rồi đấy!”

Hứa Minh Duật nửa đùa nửa thật vỗ vỗ lên má Hứa Giai Mẫn giục lần cuối, thâm tâm thầm mong rằng cô nàng sẽ vẫn say ngủ không phản ứng lại, nhưng mà bản thân biết đó không phải việc làm của quân tử nên có, hành động của anh trở nên dứt khoát hơn.

“Tiểu Mẫn, mau dậy đi!”

Mi mắt lười biếng mở ra, Hứa Giai Mẫn mất thăng bằng suýt ngã xuống bồn nước nhưng đã được bàn tay vững chắc của Hứa Minh Duật giữ lại. Lúc này cô đã tỉnh táo hơn một chút hốt hoảng nhìn lên anh.

“Anh…em ngủ quên sao?”

“Em đó, cái tật ngủ say như chết, nhỡ đâu là người khác bây giờ sẽ thế nào đây hả?”

Hứa Giai Mẫn thầm thở dài trong bụng, anh và người khác cũng đều rất nguy hiểm đó thôi. Đứng bật dậy đẩy Hứa Minh Duật ra ngoài, Hứa Giai Mẫn khóa luôn cửa phòng tắm lại: “Em đi tắm là được chứ gì, anh mau ra ngoài đi!”

Chiếc ô tô sang trọng đang đậu trước sân nhà Lâm Tuyết Nhi, quản gia Lý của Tống gia từ trong xe bước vào trong. Mục đích hôm nay ông đến đây là để đưa tiểu thư trở về nhà.

“Chào tiểu thư!”

Tống Ái Liên nhìn quản gia của mình cẩn thận suy tính, ông ấy suốt đời chỉ trung thành với mỗi ba cô, hôm nay đến tìm cô mục đích là như thế nào?

“Mấy ngày nay cô đều ở nơi này sao?”

Bên cạnh Tống Ái Liên hiện tại còn có Lý Thạch và Lâm Tuyết Nhi, mọi người đang ngồi trong phòng khách khi có người lạ mặt đột ngột xuất hiện. Tống Ái Liên thẳng thắn lên tiếng: "Có gì ông cứ nói ở đây."

Ông chần chừ một chút, cuối cùng cũng đáp lại: "Chủ tịch muốn tiểu thư trở về nhà, những chuyện xảy ra với tiểu thư thời gian qua chủ tịch đều đã biết hết. Ngài ấy sẽ không để cậu chủ nhỏ gây hại đến cô nữa đâu."

Khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai, Tống Ái Liên hiện tại còn không rõ thực hư trong đầu ba cô đang nghĩ gì nữa rồi. Ông ấy là lo lắng cho cô thực sự hay muốn đem cô trở về nhà để dễ dàng quan sát hơn.

"Ông về trước đi, tôi còn một số việc chưa giải quyết xong."

"Tiểu thư, chủ tịch thực sự rất lo lắng cho cô, khi hay tin dữ ông rất tức giận, nhưng sức khỏe chủ tịch gần đây không được tốt lắm..."-ông vì bên cạnh chủ tịch rất lâu nên ít nhiều cũng nhìn được tâm tư ông chủ của mình ra sao. Trước cảnh anh em đấu đá lẫn nhau, chủ tịch Tống làm sao mà an lòng điều trị được. Chủ tịch không muốn ông nói cho tiểu thư biết, nhưng tình thế trước mắt nếu không nói ra e rằng sau này hiểu lầm của hai cha con họ sẽ ngày càng lớn.

Hàng chân mày thanh tú thoáng chau lại, Tống Ái Liên dù sao cũng là con gái của chủ tịch Tống, nghe tin ba mình sức khỏe ông tốt, làm sao có thể không bận tâm: "Ba tôi hiện tại sao rồi?"

"Chủ tịch đã dần khỏe lại, tiểu thư yên tâm."