Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 11: Kết hôn với em, anh đồng ý rồi

Việc đã đến nước này thì những gì cần nói đều phải nói, Lương Trản thú nhận rằng mình và Kỷ Đồng Quang đã diễn kịch là một cặp đôi đang yêu nhau trước mặt ba mẹ, nhưng cuối cùng lại tự sa vào lưới.

Thực ra nếu muốn “trận động đất” này nhẹ hơn một chút thì cô có thể giấu giếm nguyên nhân và chỉ đề cập đến hậu quả. Nhưng như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô không muốn tiếp tục diễn vở kịch “khi tình yêu đến” thêm một lần nữa, không bằng lúc này nói rõ ràng trách nhiệm là thuộc về cô chứ không hề liên quan tới Kỷ Đồng Quang vẫn hơn. Nếu nhất định phải tìm ra lỗi sai ở anh thì có lẽ là do anh quá đẹp trai lại quá tốt bụng.

Lương Trản tổng kết lại sự việc với hai vị trưởng lão nhà họ Lương.

Ba Lương giận đến tím mặt: “Con làm vậy còn ra thể thống gì nữa hả?”

Lương Trản không giải thích cũng chẳng phản bác, mà chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa cúi đầu chịu đựng cơn tức giận của ba mình.

Còn về phần mẹ Lương, người đang nấu ăn trong bếp, bà không hề lên tiếng để làm dịu bầu không khí xung đột trong nhà lúc này, mà chỉ há hốc mồm nhìn Lương Trản không biết nên nói gì với cô con gái này, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.

Sau khi mắc kẹt trong khoảnh khắc này vài phút, trong bếp liền bốc ra mùi cháy khét.

Lương Trản ngẩng đầu nhắc mở mẹ mình: “Đồ ăn cháy rồi.”

“Con còn có tâm tư để ý đến việc đồ ăn cháy nữa à?” Không biết tại sao, thấy cô mở miệng một lần nữa mà vẫn bình tĩnh như vậy, ba Lương càng thêm tức giận: “Con nói rõ ràng cho ba, tại sao con lại nảy ra cái ý định tồi tệ đó hả?”

Lương Trản: “…”

Ý định tìm người đóng giả người yêu không phải do cô nghĩ ra, nhưng cô lại không dám nói.

Khi còn học cấp ba, vì thành tích của đôi bên không cách nhau là mấy, nên hai vị trưởng lão nhà họ Lương rất thích Thẩm Tử Ngôn, nhưng vì mấy năm nay Lương Trản luôn phản kháng việc yêu đương và kết hôn, mà Thẩm Tử Ngôn cũng mãi độc thân, nên ba mẹ cô lại càng cho rằng vì hai người họ làm ảnh hưởng lẫn nhau nên mới thành ra thế này.

Nếu không có chuyện đóng giả một đôi với Kỷ Đồng Quang, thì e rằng ba cô lại càng nghĩ xa hơn, dù sao thì ở thời điểm đó vốn dĩ ông ấy cũng đã nghi ngờ về xu hướng giới tính của cô. Vì vậy, lúc này thấy ba hỏi câu này, cô chỉ có thể nghiến răng và nói rằng do mình đã quá kiệt sức vì bị ép buộc.

“Khi đó con mới bao nhiêu tuổi chứ, hơn nữa con lại được nhận làm nghiên cứu sinh, mà ba chỉ suốt ngày quan tâm tới việc yêu đương hẹn hò của con, nên con chẳng còn cách nào khác, đành cầu cứu sự giúp đỡ của anh ấy.” Lương Trản nói.

“Vậy bây giờ thì sao? Chẳng lẽ bây giờ con không nên cẩn thận suy nghĩ tới việc này?” Ba Lương hùng hổ hỏi.

“Con rất muốn suy nghĩ tới, nhưng những đối tượng xem mắt lại không muốn thế thì con phải làm thế nào?” Lương Trản bất lực nói: “Ví dụ như người hôm nay chẳng hạn.”

Hai bên đều có cái lý của riêng mình, cũng có những ấm ức riêng, nói đến cùng cũng chỉ đành giải tán trong bực bội.

Nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cho dù là giải tán cũng chỉ có thể ai về phòng nấy.

Sau khi bản tin tức đêm khuya kết thúc, mẹ Lương đến gõ của phòng cô nói rằng và muốn nói chuyện đàng hoàng với cô.

Lương Trản chỉ đành xuống giường mở cửa cho bà vào. Hai mẹ con ngồi dưới ánh đèn nhìn nhau, sau một lúc im lặng cùng không lên tiếng.

Cuối cùng Lương Trản không thể kìm được nữa, nói: “Mẹ, mẹ có gì muốn nói thì nói đi, con nghe đây.”

“Lần nào con cũng nói con nghe, con nghe, nhưng có lần nào con thực sự để nó trong đầu không?” Mẹ Lương vô cùng buồn rầu: “Cũng không nói với ba mẹ rốt cuộc suy nghĩ của con thế nào.”

“……Con có nói rồi mà.” Lương Trản đỡ trán: “Nhưng hai người lại luôn cho rằng đó là những lời nói ấu trí của trẻ con, nên không nghĩ đó là những lời thật lòng.”

Mỗi lần nghĩ đến điều này, Lương Trản đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô không biết những gia đình khác có giống như gia đình mình hay không, nhưng trong quá trình trưởng thành, cô thực sự đã trải qua quá nhiều tình huống khi ý kiến của mình chẳng được xem trọng.

Trong những vấn đề khác, cô có thể hiếu thuận với ba mẹ và nhượng bộ hết mức có thể, nhưng việc kết hôn sinh con có liên quan tới cuộc sống nửa đời còn lại của cô, Lương Trản thực sự không thể hoàn toàn thỏa hiệp. Cô cố gắng nói với ba mẹ những gì mình nghĩ, chỉ để đổi lại thêm những cuộc sắp xếp gặp mặt xem mắt.

“Trước khi con và Kỷ Đồng Quang đóng giả là cặp đôi đang yêu nhau, con cũng đã nói với ba về vấn đề này, con cảm thấy có thể ba không hiểu suy nghĩ của con, nhưng ba vẫn chỉ hy vọng con có thể kết hôn sinh con càng sớm càng tốt.” Lương Trản dừng một chút mới nói tiếp: “Nói cho cùng, thì ba cũng chỉ cảm

thấy nếu không kết hôn sinh con sẽ là việc bất bình thường, mà ba chỉ muốn có một người con gái bình thường như bao người khác.”

“Thành thật mà nói, con rất hối hận.” Cô hạ giọng: “Sau đó con luôn nghĩ, nếu như từ nhỏ con không phải là một đứa trẻ ‘bình thường’ mà ba có thể lôi ra nói bất cứ lúc nào, vậy thì hiện tại ba sẽ để con tùy ý tự sinh tự diệt rồi.”

Mặt dù Lương Trả biết rằng những giả thuyết này là vô nghĩa, nhưng khi tuổi ngày một nhiều cô lại càng ngày thích đưa ra những giả thuyết nhàm chán như vậy.

Cô cụp mắt xuống, lại thở dài nói: “Thôi bỏ đi, mẹ muốn nói gì thì nói đi ạ.”

“Ba con, ông ấy…” Có lẽ mẹ Lương muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu: “Ông ấy…”

“Ông ấy cũng không hoàn toàn vì thể diện của mình, con biết.” Lương Trản nói: “Ông ấy chỉ muốn tốt cho con, con cũng biết.”

Nhưng những điều tốt đẹp đó quả thực không phải là những gì Lương Trản cần. Vì vậy mâu thuẫn giữa hai cha con họ trước giờ chẳng bao giờ giải quyết được. Nếu không thể giải quyết vậy thì chỉ còn cách tạm gác lại, dù sao thì hai ngày nữa cô cũng trở lại thành phố S rồi.

Cô nghĩ trong hai ngày tới ngay cả khi ba mình không thể hồi phục sau lời thú nhận của cô, thì đến khi không thấy cô nữa chắc sẽ đỡ hơn một chút…thôi nhỉ? Khi nghĩ như vậy, cô hoàn toàn không thể ngờ tới, lần này ba mình hoàn toàn không có ý định hòa hoãn.

Trưa ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại trông như số của đường dây nóng. Lúc đầu, cô còn tưởng là bên bán bảo hiểm, bất động sản hay quảng cáo rượu nào đó, nên không thèm nghe mà thẳng tay từ chối. Sau khi ấn vào nút tắt, thì cuộc gọi đó lại tiếp tục kiên trì gọi tới lần thứ hai. Khi điện thoại lần thứ ba rung lên, cuối cùng Lương Trản cũng ấn nghe.

“Alo, xin chào, xin hỏi ai gọi tới vậy?”

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cô nghe thấy tiếng ồn từ đầu dây bên kia. Âm thanh tuy không rõ nhưng đủ để làm thay đổi giọng nói của đối phương. Vì vậy, khi Kỷ Đồng Quang nói câu đầu tiên, Lương Trản đã không nhận ra.

Anh nói: “Là anh, a Trản.”

Lương Trản: “Há…”

Có lẽ anh đã được nhắc nhở bởi chính giọng điệu ngập ngừng của cô, nên ngay sau đó, anh lại tiếp tục nói: “Kỷ Đồng Quang.”

“Là, là anh à…” Không hiểu tại sao, khi nghe thấy cái tên này và xác nhận được danh tính của người gọi, thì giọng nói của Lương Trản cũng có chút thay đổi.

Đáng tiếc là cô đang chìm đắm trong chính sự ngượng ngùng khó xử của mình, nên không để ý tới, mà tiếp lời, nói: “Anh gọi em có việc gì à?”

“Có phải ba em, ông ấy…”

Tìm anh để xác thực sự việc kia rồi không?

Nửa câu sau cô ngập ngừng không thể nói, nhưng anh đã thừa nhận: “Ừm, chú đã gọi cho anh.”

Lương Trản: “…”

Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng trước khi nói ra âm tiết đầu tiên, lại nghe thấy anh tiếp tục.

Anh nói: “Chú gọi anh về nước.”

“Há?! Về nước làm gì?” Lương Trản có chút bối rối.

“Kết hôn với em.” Anh nói: “Anh đồng ý rồi.”

—–

Thiên Hamho: Ba Lương chơi quả hơi bị được đó:v, chúc mừng anh đã nhận được sự ủng hộ đến từ vị trí ba vợ tương lai:))