Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 19: Cậu theo đuổi Lương Trản thế này thì có đến kiếp sau cũng không được

Nhà hàng mà Lương Trản đưa Kỷ Đồng Quang tới nằm tại một ngọn núi ở ngoại ô thành phố S, khung cảnh rất yên tĩnh.

Trong lúc đậu xe, Kỷ Đồng Quang chú ý thấy Lương Trản được tiếp đón rất thân quen.

“Lương tiểu thư, lâu rồi không thấy tới.”

Lương Trản lập tức mỉm cười: “Vâng, thường ngày tôi cũng hơi bận.”

Người phục vụ vừa mở cửa xe giúp cô vừa cười, nói: “Anh Cố hôm nay cũng tới.”

Lương Trản không khỏi kinh ngạc: “Vậy lát nữa tôi sẽ đến chào một tiếng.”

Sau khi xuống xe, cô đưa Kỷ Đồng Quang rẽ sang lối vào nhà hàng, dọc theo con đường lát đá cuội.

Kỷ Đồng Quang hỏi cô: “Anh Cố là ai?”

Lương Trản: “Anh có nhớ lần trước em đã kể với anh rằng em có quan hệ rất tốt với một sư huynh đồng tính không?”

“Là anh ấy à?”

“Ừm.” Lương Trản gật đầu: “Nhà hàng này là của bạn trai anh ấy mở, lúc mới khai trương em có đưa A Ngôn tới đây vài lần, nên mấy nhân viên phục vụ ở đây đều biết em.”

“Anh nhớ hồi đó em nói muốn cùng sư huynh của em mở phòng khám sau khi tốt nghiệp mà.”

Lương Trản nghe xong có chút giật mình rồi mới gật đầu: “Anh vẫn còn nhớ việc này cơ à?”

Kỷ Đồng Quang thấy ngữ điệu của cô có chút xúc động, không khỏi thắc mắc: “Sao thế? Sau đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”

Lương Trản: “Ừm, khi em học năm ba, sư huynh của em đổ bệnh nặng, nên anh ấy phải nhượng lại phòng khám của mình.”

Sau sự cố đó, Lương Trản cũng không thể tiếp tục tới đó làm việc. Nhưng vị sư huynh đó của cô thực sự là một người tốt, trong lúc dưỡng bệnh đã sử dụng mối qua hệ của mình giới thiệu giúp cô một số chuỗi phòng khám Nha khoa có tiếng trong ngành.

“Khi đó vì chữa bệnh mà anh ấy suýt chút nữa bán sạch cả nhà cửa luôn rồi.” Lương Trản tiếp tục nói: “Không chỉ nhượng lại phòng khám, đến cả xe và nhà cũng bán luôn, căn hộ hiện tại em đang ở vốn dĩ là của anh ấy.”

“Em mua lại của anh ấy sao?” Kỷ Đồng Quang kinh ngạc.

“Em nhịn ăn nhịn mặc, đại khái trong một năm cũng tiết kiệm được chút tiền, hơn nữa, khi đó anh ấy bệnh nặng, nên cần tiền gấp.” Lương Trản giải thích thêm: “Căn hộ là do sư tỷ của em mua lại, chị ấy cũng mở một phòng khám riêng, nên chẳng thiếu tiền.”

Còn về việc sau khi mua lại rồi sang tay cho Lương Trản là chuyện của nửa năm sao đó.

Vị sư tỷ kia của Lương Trản là một người bốn mươi tuổi đã về hưu. Sau chặng đường dài hơn mười năm chăm chỉ làm việc từ khi học xong Tiến sĩ, cảm thấy kiếm tiền như vậy đã quá đủ, càng không muốn ở lại thành phố.

Khí đó, Lương Trản mới đi làm được vài tháng, tiền bạc chẳng mấy dư giả, nên chỉ dám đứng ngoài nhìn hai vị sư huynh, sư tỷ nhộn nhịp “thu dọn gia sản”.

Kết quả là sư tỷ lại chủ động tìm đến cô, nói rằng căn nhà của tiểu Cố không giao bán cho người ngoài, anh ấy là người có thói quen sạch sẽ, nếu không phải bị bệnh nặng tuyệt đối sẽ không bao giờ bán nhà mình đi.

Lương Trản có chút mơ hồ: “Vậy ý của chị là?”

Sư tỷ nói: “Quan hệ của hai người rất tốt, chị đổi tên sang cho em là được rồi.”

Lương Trản: “…”

Cô đã thành khẩn tỏ ý rằng bản thân mình không có khả năng chi trả. Nhưng sư tỷ lại xua tay nói rằng chị ấy không yêu cầu cô phải trả toàn bộ số tiền ngay lập tức.

“Em có bao nhiêu thì trả trước bấy nhiêu, phần còn lại từ từ trả góp.”

Một người đã kiếm đủ số tiền cho phần đời còn lại của mình, dự định rời thành phố để dưỡng già, thật sự có đủ tự tin để nói ra điều này. Nhưng Lương Trản vẫn cảm thấy toàn bộ sự việc có chút khó tin.

“Không phải là em không tự tin vào năng lực tài chính của mình, nhưng với một món tiền lớn như vậy, cho dù là mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng cần phải tính toán rõ ràng mới phải.” Cô nói với Kỷ Đồng Quang như vậy: “Vì thế cuối cùng em đã thương lượng một chút với chị ấy rằng trước mắt cứ coi như em đang đi thuê nhà, còn về quyền sở hữu tài sản sẽ không thay đổi.”

“Vậy hiện tại thì sao? Căn nhà đó vẫn thuộc quyền sở hữu của sư tỷ của em à?”

“Bây giờ nó đã là của em rồi.” Cô mỉm cười: “Bởi vì lợi nhuận mà nhà hàng này mang lại cũng khá nhiều.”

“Chờ đã, nhà hàng này?”

“Đúng vậy, sư huynh đã lừa em rằng khi anh ấy trị bệnh không những đã tiêu sạch tiền của mình mà còn dùng đến cả số tiền vốn dĩ bạn trai anh ấy định mở nhà hàng. Em cứ tưởng là một nhà hàng quy mô nhỏ, nên nghĩ rằng nếu giúp được thì giúp, nên đã đem tiền tiết kiệm cho anh ấy vay, còn mượn thêm của ba em một ít.”

Kết quả, là nhà hàng này lại mở trên núi, muốn đặt chỗ phải đặt trước hai tuần và mỗi ngày chỉ nhận đặt bàn của hai mươi khách.

Số tiền ít ỏi mà cô “cho vay” đó có lẽ chỉ đủ để trang trí nội thất cho hai căn phòng bao mà thôi.

“Anh ấy nói cảm thấy có lỗi với em, vốn dĩ em đã ký hợp đồng với anh ấy, nếu anh ấy không đổ bệnh, không phải bán lại phòng khám, thì hiện tại không cần phải ở những nơi xa lạ rồi nhìn nét mặt người khác kiếm sống.

“Vì vậy, số tiền mà em cho vay, anh ấy đã tính thành cổ phần cho em, vậy nên hàng năm em đều có một món thu nhập kha khá.”

Vào cuối năm ngoái, tổng giá trị tài sản ròng của Lương Trản đã gần bằng giá của căn hộ kia rồi. Vốn dĩ cô định chuyển ra ngoài ở và tự mình mua một căn hộ nhỏ hơn, sau đó sửa sang lại một chút là được. Nhưng sư huynh lại nói không cần thiết, phòng khám mới anh ấy dự định mở không ở gần đó, nên cũng không định mua lại căn hộ này.

Lương Trản cân nhắc lại một chút, anh ấy thực sự có khả năng kiếm tiền, hơn nữa, cuộc sống hiện tại sau khi xuất viện còn tự do hơn nhiều, nên không nhất định muốn chuyển về đó nữa.

Sau tết Nguyên Đán, cô tìm một cơ hội để giải quyết xong xuôi quyền sở hữu tài sản với sư tỷ. Xét về kết quả, cô thực sự là người chiếm lợi thế lớn hơn, vì vậy cô cũng hứa hẹn với sư huynh của mình, trong lúc anh ấy đang bù đầu chuẩn bị cho phòng khám mới.

“Còn nửa năm nữa, bên chỗ anh ấy cũng gần như hoàn thành, em cũng coi như là có chút tiếng tăm tại thành phố S, tới khi đó em sẽ xin thôi việc ở đây để tới giúp anh ấy một tay.”

Đương nhiên, khi nói điều này, Lương Trản cơ bản là không thể ngờ tới, đơn vị mà cô chọn để “quá giang” lại chọn cô ra để quảng bá, quyết tâm xây dựng cô theo hướng nổi tiếng trên mạng.

Lương Trản chỉ đành nói: “Nghĩ theo hướng tích cực thì hiện tại ít ra em cũng thực sự có chút tiếng tăm rồi.”

Khi hai người nói tới đây, cũng vừa hay đi hết hành lang lối vào. Đập vào mắt họ là một phòng bao hé mở, được lát bằng đá xanh trên núi, phong bao này nối liền với một khoảng vườn nhỏ, thậm chí còn có cả một chiếc xích đu trong sân.

Sau khi Lương Trản đặt túi xách xuống, mới hỏi nữ nhân viên phục vụ vừa đưa bọn họ vào phòng bao: “Tôi nghe nhân viên ở bãi đậu xe nói hôm nay anh Cố cũng tới, anh ấy ở phòng nào, tôi qua chào hỏi một câu.”

Mặc dù nữ nhân viên không nhận ra cô, nhưng ít nhất cô ấy cũng nhận ra chiếc thẻ VIP cao cấp nhất của cô, nên vội vàng cung kính đáp: “Cố tiên sinh và ông chủ nhỏ đều ở suối Minh ạ.”

“Há? Sếp lớn của mấy người đi vắng rồi sao?” Lương Trản có chút ngạc nhiên.

“Ngài ấy đi công tác rồi ạ.” Nhân viên phục vụ đáp lại.

Ngay khi vừa dứt lời, bỗng bên ngoài phòng bao vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng.

“A trản, anh và tiểu Lộ vào nhé?” Là sư huynh của cô, Cố Minh.

Đương nhiên Lương Trản đáp lại là được.

Thực ra, trong lúc cô liên tiếng đáp lại, thì Cố Minh đã dẫn theo vị “Sếp nhỏ” vừa được nữ nhân viên nhắc tới vào tới nơi rồi.

Trước đây, Kỷ Đồng Quang đã từng nghe Lương Trản nói về kinh nghiệm của Cố Minh, anh có chút ngưỡng mộ với người này, nên lập tức ngước mắt lên nhìn ra phía cửa.

Kết quả là, cái liếc mắt đó lại khiến anh sững sờ, đứng bất động tại chỗ. Đập vào mắt anh là hai thanh niên có vóc dáng tương đương nhau, không cần đoán cũng biết, người trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút chắc chắn là Cố Minh.

Bởi vì người bên cạnh anh biết rất rõ, chính là Lộ Thanh Dương.

Hiển nhiên là Lộ Thanh Dương vẫn còn ấn tượng về đối thủ của mình trên sân bóng khi còn học cấp ba, vì vậy vừa nhìn thấy anh, anh ta cũng có đôi phần sửng sốt.

Ngay sau đó, Lộ Thanh Dương cong môi, mở lời trước: “Tôi đang thắc mắc rằng A Trản lười như vậy sao đột nhiên lại đưa người tới đây ăn cơm, hóa ra là vì mời trúc mã.”

Cố Minh nghe anh ta nói vậy, cũng nhướng mày hỏi: “Vị này là trúc mã của A Trản sao?”

Lương Trản gật đầu: “Vâng, cũng là ân nhân của em.”

Cô nói vậy, Cố Minh cũng nhận ra: “Là người trong chương trình phát sóng trực tiếp!”

Mặc dù Kỷ Đồng Quang cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp với Lộ Thanh Dương, nhưng trong trường hợp xã giao các mối quan hệ xã hội này, đương nhiên là tuyệt đối không hiểu hiện ra ngoài.

Vì vậy, ngay khi Cố Minh dứt lời, anh đã đứng dậy chào hỏi hai người đàn ông vừa tới, tiện thể tự giới thiệu qua về bản thân: “Tôi họ Kỷ.”

“Tôi họ Cố, là sư huynh của a Trản.” Cố Minh rất nhiệt tình: “Đây là tiểu Lộ, chắc là hai người quen biết nhau.”

“Đương nhiên là quen rồi.” Lộ Thanh Dương lại cười: “Hồi còn học cấp ba em đã đánh bóng cùng anh Kỷ đây những hai năm đó.”

“Ồ? Vậy mấy người đều là bạn học cùng cấp ba à?” Cố Minh biết Lộ Thanh Dương và Lương Trản là bạn học cũ cùng trường của nhau, bây giờ lại nghe Lộ Thanh Dương nói cùng chơi bóng với anh, nên đương nhiên sẽ đoán vậy.

Nhưng tiếc là anh ấy đã đoán sai.

Kỷ Đồng Quang và Lộ Thanh Dương cùng lên tiếng đồng thanh phủ nhận: “Không phải.”

“Kỷ tiên sinh khi còn học cấp ba giỏi hơn em và a Trản nhiều.” Lộ Thanh Dương còn nhân tiện bổ sung thêm một câu.

Nói xong, anh ta lại nghiêng đầu hướng ánh mắt về phía Kỷ Đồng Quang.

Đương nhiên những gì anh ta nói đều là sự thật và ngữ điệu cũng không có vấn đề gì cả, nhưng nghe thấy những gì anh ta nói, Kỷ Đồng Quang vẫn cảm thấy khá khó chịu.

Đặc biệt là khi anh ta nói câu “Tôi và A Trản”.

Nhưng hai người có mặt còn lại, lại không nghĩ nhiều như vậy.

Cố Minh thoáng liếc nhìn chiếc bánh kem mà họ mang tới, hơi nhíu mày, đột nhiên nhanh trí nói: “A Trản hôm nay là sinh nhật của em à?”

Lương Trản: “Đúng vậy, nhưng em cũng không mấy thích tổ chức sinh nhật, anh cũng biết mà, vậy nên đừng tặng quà cho em đó nhé.”

Cố Minh bật cười: “Được, được, được, không tặng quà, vậy em và Kỷ tiên sinh cứ từ từ dùng bữa nhé, anh và tiểu Lộ có hẹn đi câu cá, nên đi trước đây.”

Lương Trản rất thân thiết với anh ấy, nên chẳng cần thiết phải khách sáo mời mọc ở lại, vừa nghe anh ấy nói, cô đã lập tức giơ ngón tay làm động tác oke để anh ấy đi.

Sau khi hai người họ ra khỏi phòng bao, cô mới ngồi xuống nói với Kỷ Đồng Quang: “Lộ Thanh Dương là em trai của bạn trai sư huynh em.”

“Anh đoán ra rồi.” Kỷ Đồng Quang như vô tình hỏi cô: “Hóa ra mấy năm nay em và cậu ta vẫn còn liên lạc với nhau à?”

“Cũng không được tính là thường xuyên, trước đây khi biết được mối quan hệ của bọn họ, em cũng rất bất ngờ, chỉ có thể nói trái đất này thật nhỏ.” Cô bất lực khoát tay.

Cô nói chuyện rất bình tĩnh, thản nhiên, rõ ràng là không cảm thấy khó xử khi gặp lại mối tình đầu thời còn đi học của mình là Lộ Thanh Dương. Nếu còn điều gì vương vấn, thì không thể làm được điều này. Vậy nên Kỷ Đồng Quang đã cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Anh mở hộp giấy, lấy chiếc bánh sinh nhật ra cho cô. Hai người dùng bữa trong tiếng suối chảy róc rách qua khe núi, trong bữa ăn Lương Trản có kể vài câu chuyện giữa cô và sư huynh của mình, khiến bầu không khí không hề nhàm chán.

Trước khi ra về, anh có tới nhà vệ sinh. Kết quả tình cờ lại gặp Lộ Thanh Dương mới đi câu cá trở lại.

Lộ Thanh Dương đã thay một chiếc áo phông cùng với quần jeans thoải mái, nhìn hoàn toàn không giống với ông chủ nơi đây.

Anh ta thấy Kỷ Đồng Quang, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý dừng lại bước chân. Vậy là cả hai người cùng nhìn nhau trong gương gần mười giây.

Sau đó, Kỷ Đồng Quang cảm thấy việc này thực sự nhàm chán, nên nghiêng người nhường đường: “Tôi đi trước đây, Lộ tiên sinh cứ tự nhiên.”

Lộ Thanh Dương gọi với theo một câu: “Cậu đợi đã.”

“Tôi có một lời khuyên, cảm thấy cậu nhất định nên nghe.” Lộ Thanh Dương nói: “Cậu theo đuổi Lương Trản như vậy, thì có đến kiếp sau cũng không được.”