Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 8: 8 Bà Nội Bị Ám Thị

Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Ngô Túy lưu loát ký tên, sảng khoái đưa hợp đồng cho Mục Thượng Hành, "Khi nào thì Mục tổng mới phát tiền lương?"

Mục Thượng Hành nhìn chữ ký rồng bay phượng múa trên giấy, "Ngày đầu tiên của mỗi tháng."

"Còn nữa." Hắn cất hợp đồng vào, mặt không cảm xúc nhìn anh, "Trước mặt người ngoài, gọi tôi là Thượng Hành."

"Tôi biết rồi." Ngô Túy ngáp một cái thật dài, vỗ vỗ cái gối trên giường, "Thượng Hành, muốn ngủ cùng tôi không?"

Hắn nhìn lướt qua dáng vẻ ngả ngớn của anh, lạnh lùng xoay người rời đi.

*

Một giấc này Ngô Túy ngủ hết sức thoải mái, sáng sớm quản gia tới gõ cửa đánh thức, anh mới mơ mơ màng màng rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng đã thấy Mục Thượng Hành chờ ở cửa.

Đối phương mặc sơ mi trắng đơn giản với quần tây lịch sự, vai rộng eo chắc tôn lên vóc người cao lớn hoàn mỹ.

Ngô Túy nhìn từ trên xuống dưới, bỗng dưng cảm thấy hơi nóng.

Anh cúi đầu nhìn bộ đồ mặc lại từ hôm qua, khi tối anh vừa nằm xuống đã ngủ mất, quên luôn cả chuyện giặt quần áo.

"Xuống ăn sáng với tôi." Mục Thượng Hành nghiêm túc, "Chú ý lễ nghi."

"Chờ một chút." Ngô Túy gọi hắn lại, "Người anh em, cho tôi mượn bộ quần áo."

Ngô Túy kéo kéo áo sơ mi của mình, giơ chân cho hắn thấy vết bùn còn dính trên quần, "Tối hôm qua vốn định giặt đồ nhưng tự nhiên anh tới làm tôi quên mất."

Mục Thượng Hành trầm mặc nhìn anh, đổi hướng về phòng mình.

Ngô Túy vui vẻ đi theo hắn, "Dáng người chúng ta không khác nhau lắm, đưa tôi bộ nào anh không mặc nữa là được, đỡ phải giặt sạch đem trả anh."

Hắn không nói gì, cầm ra một bộ quần áo từ trong tủ ném cho Ngô Túy.

"Anh vậy mà không có phòng thay đồ sao?" Ngô Túy cởi áo ra, bắt lấy bộ đồ hắn ném tới, là một áo sơ mi đen và quần tây đen dài.

Cả hai đều được ủi phẳng, không có lấy một nếp nhăn, thậm chí cũng không dính hạt bụi nào.

Mục Thượng Hành im lặng đóng tủ quần áo, vừa quay người đập vào mắt là Ngô Túy ngồi trên giường mình, đang nhấc chân cởi quần, cả người không có chút phòng bị nào.

Ngô Túy mặc xong, ngẩng đầu nhìn lên thấy Mục Thượng Hành đưa lưng về phía mình, dáng người thẳng tắp.

Dáng người tam giác ngược vào lúc này lộ ra rõ ràng, hông eo cũng rất cong.

Ngô Túy đột nhiên nhận ra tỷ lệ khung xương của hắn rất đẹp, nghĩ lại thì hình như vẻ ngoài của hắn cũng không bắt bẻ được chỗ nào.

*

Phòng ăn ở lầu một, người đàn ông trung niên nhã nhặn đặt tờ báo xuống, nhìn đồng hồ đeo tay, "Sao Thượng Hành chưa xuống nhỉ?"

"Tiên sinh, để tôi đi gọi thiếu gia." Lý quản gia cung kính trả lời.

"Để tôi đi cho." Nghiêm Nghiên đứng dậy, cũng có vẻ khó tin.

"Cháu trai bà đâu rồi?" Bà cụ chép miệng, nhìn về phía Mục Bách, "Thượng Hành vẫn luôn đúng giờ, sẽ không để người lớn phải đợi.

Có phải anh lại bắt cháu tôi tăng ca không?"

"Mẹ, sao có thể." Mục Bách mặt đầy khó xử, "Con không còn quản lý công ty đã mấy năm, thằng nhóc kia đã sớm đủ lông đủ cánh, sao còn chịu nghe lời con nữa?"

"Hừ." Bà cụ vẫn có chút khó chịu, "Thượng Hành đã ra ở riêng từ lâu, nay anh lại gọi nó về, tôi thấy rõ ràng là anh có tính toán gì đó."

Mục Bách không thể làm gì đành nhéo mi tâm, "Mẹ, con là con của mẹ mà, yêu quý con chút có được không?"

Nghiêm Nghiên đến lầu hai, nhẹ nhàng gõ cửa, "Thượng Hành?"

Bên trong phòng có vẻ im lặng khác thường, không có tiếng trả lời, Nghiêm Nghiên cau mày, vừa định gõ lần nữa thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Cô nhìn con trai không có chút cẩu thả nào, ánh mắt lướt qua nếp nhăn trên mép giường.

Con trai mình xét nét cỡ nào Nghiêm Nghiên chẳng quá rõ đi.

Lúc đi học, sách vở của những đứa trẻ khác đa phần đều như cái bánh hành, sách của Mục Thượng Hành ngay cả một nếp gấp cũng không có.

Cho dù cha mẹ và quản gia du lịch nước ngoài nửa năm, khi trở về, phòng Mục Thượng Hành vẫn ngăn nắp sạch sẽ hệt như không có người ở.

Sau khi lớn lên, thậm chí cấp dưới gửi tài liệu phải đúng từng dấu chấm dấu phẩy, nếu sai thì làm lại lần nữa.

Tính tình lông gà vỏ tỏi như vậy, sao có thể chịu để trên giường có nếp nhăn?

Sự thật chỉ có một!

Nghiêm Nghiên muốn bước vào phòng, Mục Thượng Hành nhanh nhẹn đứng chắn trước cô, cả hai đều im lặng.

"Cháu trai của bà đâu nhỉ." Cụ bà leo cầu thang thở hồng hộc, thấy hai mẹ con đang đọ mắt, bà không nhịn được hỏi, "Có chuyện gì thế?"

"Bà nội, bác gái." Ngô Túy thấy sắp không trốn được, tự giác thò đầu ra khỏi cửa, đứng sau lưng Mục Thượng Hành, lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn cười chào hỏi.

Nghiêm Nghiên cùng bà lão đều hơi ngạc nhiên một chút, chốc sau bà ôm ngực.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Nghiêm Nghiên biến sắc, vội vàng quay lại hỏi.

Bà nhìn chằm chằm Ngô Túy, lại nhìn cháu trai mình, lập tức xúc động suýt khóc, "Trời ơi bảo bối của bà, sao con lại ở đây?"

Ngô Túy chui qua cánh tay Mục Thượng Hành đang chặn ở cửa, bà cụ giơ tay ra, anh tự nhiên ôm bà.

"Con chào bà ạ."

"Ngoan quá ngoan quá." Bà vui mừng cười rất tươi, "Con chưa ăn sáng nhỉ? Nào, xuống ăn sáng với bà."

Nghiêm Nghiên và Mục Thượng Hành nhìn một già một trẻ xuống lầu, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bốn người ngồi ở bàn ăn, Ngô Túy cũng chào hỏi Mục Bách, Mục Bách hình như biết chuyện anh tới, cũng tỏ vẻ thân thiện chào đón anh.

"Bảo bối của bà đến từ lúc nào thế? Sao không nói cho bà một tiếng." Cụ bà để Ngô Túy ngồi cạnh mình, rất thân thiết hỏi thăm.

"Con mới tới tối hôm qua." Ngô Túy khôn khéo trả lời, "Có lẽ con sẽ ở đây một thời gian."

"Được chứ! Ngày hôm qua bà còn nói trong nhà thật thiếu hơi người, bảo bối của bà tới rồi, thật là cầu được ước thấy." Bà cụ bóp bóp tay anh, "À mà, sao nãy con lại ở trong phòng Thượng Hành? Có phải chưa ai sắp xếp phòng cho con không?"

Lý quản gia đứng bên, mỉm cười chuyên nghiệp nhìn Ngô Túy và Mục Thượng Hành.

"Đâu có ạ, bác gái và Lý quản gia đã sớm thu xếp phòng cho con rồi." Ngô Túy cẩn thận nhìn Mục Thượng Hành một cái, cố gắng không nói qua chuyện khiến mọi người hiểu nhầm.

"Vậy sao con lại ở trong phòng Thượng Hành?" Nghiêm Nghiên bắt đầu gặng hỏi.

Ngô Túy biết đây là Nghiêm Nghiên đang tạo điều kiện giúp mình, khiến Mục Thượng Hành có miệng cũng không cãi được, nhanh chóng xác nhận thân phận bạn trai của hắn.

Nhưng mà cô không biết, thần giao cách cảm của cô và con trai cực xịn.

"Tụi con..." Ngô Túy nhìn bà cụ, dù sao anh cũng không vấn đề gì, chỉ sợ hù chết bà.

Mặc dù anh không biết lý do Nghiêm Nghiên muốn anh tiếp cận Mục Thượng Hành rồi trở thành bạn trai của hắn, càng không biết hắn toan tính gì khi muốn anh giả làm bạn trai.

Nhưng Ngô Túy biết người già rất khó chấp nhận chuyện cháu trai mình yêu đương với người đồng giới, nếu anh nói năng không cẩn thận, làm cụ bà bị dọa sợ thì phải làm sao?

Cho dù có đưa nhiều tiền hơn nữa, anh cũng sẽ không làm chuyện trái với lương tâm.

"Bảo bối cứ nói thẳng xem nào." Bà cụ đặt một tay lên ngực, có vẻ đã chuẩn bị tinh thần.

"Cũng không có gì." Ngô Túy ngượng ngùng nhìn Mục Thượng Hành, cố gắng chắt lọc vài chuyện có thật, "Con mượn quần áo của Thượng Hành, tiện thể thay luôn trong phòng anh ấy."

"Chỉ là mượn đồ thôi sao?" Bà thả tay xuống, nét mặt rõ ràng có vẻ thất vọng.

Cái vẻ chán chường này là sao nha? Ngô Túy liếc Mục Thượng Hành, hắn vẫn im lặng ăn trứng chiên, dao nĩa không tiếng động cắt trên đĩa, cũng không ngẩng đầu lên xem tình hình.

Ngô Túy thấy phản ứng của bà cụ, suy nghĩ một chút đột nhiên nghĩ ra gì đó.

Chẳng lẽ bà cũng hy vọng mình thành bạn trai của Mục Thượng Hành? Hoặc có thể nói là, mục đích của hai cái hợp đồng kia đều có liên quan tới bà?

Mục Bất Lực tìm người yêu khó thế cơ à? Để bà nội hắn ai tới cũng không từ chối!

"Bà nội." Ngô Túy sau khi nghĩ thông suốt, cẩn thận nắm tay bà, tỏ ra hơi xấu hổ, "Nếu như...!Con nói là nếu như nhé, con là bạn trai của Thượng Hành, bà có đồng ý không?"

Bà cụ nhìn Ngô Túy, lập tức ánh mắt sáng lên, "Đồng ý chứ! Sao lại không đồng ý!"

Quả nhiên, anh yên lặng tặng cho mình một nút like.

"Bà ấy à, bà không yên lòng nhất là Thượng Hành, chỉ sợ nó tìm nhầm bạn đời rồi phải hối hận cả đời." Bà dịu dàng nhìn Ngô Túy, "Trước kia bà nằm mơ thấy chắt trai, nhưng không thấy mẹ nó đâu, cho đến ngày đó bà thấy con ở ngân hàng, lúc ấy bà nhận ra chắt trai trông rất giống con!"

"Đây chính là duyên phận trời định rồi!" Bà nắm chặt tay Ngô Túy, có vẻ hết sức kích động, "Mấy người họ trước còn không tin lời bà nói, bây giờ có phải là đúng rồi không?"

Ngô Túy nhìn bà, cực kỳ nghi ngờ giấc mơ của bà là do hệ thống hoặc thân phận nữ chính dính dáng tới.

Đối với một người lần đầu tiên gặp nhưng lại có thiện cảm dữ dội không sao giải thích được.

Chỉ có thể là trước khi gặp nhau, đã có thứ gì đó không ngừng ám thị cho bà, để tiềm thức bà cho rằng đây chính là người thân, như vậy khi vừa thấy mặt, thiện cảm từ lâu cùng ấn tượng tốt sẽ lập tức có tác dụng.

Đúng là bà nội bị dính thủ đoạn của hệ thống hoặc cốt truyện đây mà.

Nhưng Ngô Túy vẫn không biết làm sao để bà cụ đừng hi vọng quá nhiều.

"Công ty còn có việc." Mục Thượng Hành là người đầu tiên ăn xong, hắn đứng dậy rời bàn, trước khi rời đi còn cho anh một ánh mắt "đi làm".

Ngô Túy vô cùng thông minh, ngấu nghiến một miếng thịt xông khói cuối cùng trên đĩa, "Thượng Hành, để em lái xe cho anh!"

"Đi đường cẩn thận." Thái độ Mục Bách rất hiền từ, dặn dò Lý quản gia, "Tôi thấy cậu nhóc này còn ăn chưa no, chú chuẩn bị thêm một phần ăn nữa đi, để cậu ấy mang lên công ty ăn cũng được."

"Con cảm ơn bác trai." Ngô Túy phát hiện ra trong nhà này, Nghiêm Nghiên rõ ràng là người có thế lực nhất, còn Mục Bách lại khá là điềm đạm.

Sau khi nhận hộp cơm từ Lý quản gia, Ngô Túy đi theo Mục Thượng Hành đến gara Mục gia, toàn bộ gara đều lát bằng đá hoa cương trắng, sàn nhà sạch sẽ đến mức có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu.

"Lái chiếc này đi." Ngô Túy hào hứng nhìn chằm chằm chiếc Aston Martin đỏ rượu trước mắt, anh đã từng nhìn thấy nó qua video rất nhiều lần, tuy là xe dạng SUV nhưng tất nhiên nó vẫn tản ra phong độ khiến người ta muốn lái.

Mục Thượng Hành không trả lời, mở cửa vào một chiếc Bentley màu đen, Ngô Túy cũng đi theo, nhận ra ghế lái đã sớm có tài xế.

(*Aston Martin đỏ giá tầm 15 hay 18 tỏi đổ lên.

Bentley có khá nhiều dòng nhưng cũng tầm 18 tỏi đổ lên, SUV là dạng xe gầm cao vượt địa hình.)

"Anh để tôi lái đi." Ngô Túy tựa vào cửa xe, lười biếng thương lượng với tài xế, "Để tôi giúp anh đưa anh ấy tới công ty."

Tài xế khó xử nhìn anh, lại nhìn cầu cứu Mục Thượng Hành qua gương chiếu hậu, hắn vẫn coi như không để ý chuyện gì.

Trước kia Ngô Túy cũng từng lái qua xe xịn nhưng vẫn kém xa so với Bentley.

Sau khi anh vui vẻ ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, tài xế chỉ có thể ngồi ghế phụ, vẻ mặt đau khổ nhanh chóng khép nép vào.

"Hử?" Anh lần mò nửa ngày bên vô lăng, "Nút khởi động đâu?"

Ngô Túy tìm một lượt, sờ tới mặt bên ghế lái hình như có rất nhiều nút ấn, tò mò nhấn một cái, lưng ghế chậm rãi ngả ra sau.

Ngô Túy vẫn đang thắt dây an toàn, không thể làm gì ngoài nằm ngửa theo ghế, trông thấy Mục Thượng Hành ngồi ở ghế sau, dù hơi quê nhưng vẫn nhìn ra sự trầm mặc trong mắt đối phương.

"Nhầm xíu." Ngô Túy điều chỉnh lại ghế, ấn thử nút khác lần nữa, "brừm" một tiếng, anh thành công khởi động chức năng đấm bóp mát xa trên ghế.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Túy: Tôi không biết khởi động Bentley, anh vẫn thích tôi sao?.