Bác Sĩ Thú Y

Chương 1: 1 Cô Ấy Bị Câm À

“Anh Ám, người đó lại đến rồi.”

Thẩm Ám nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa, dưới ánh nắng rực rỡ xuất hiện một người toàn thân đều bọc kín mít, một thân quần áo hoodie màu đen, theo đánh giá chiều cao thì hẳn là một cô gái.

Trên đầu cô gái trùm chiếc mũ đen của áo hoodie, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang cũng đen, bởi vì cúi đầu xuống nên hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của người kia mà chỉ nhìn thấy cô ôm một cái balo mèo trong lồng ngực, bên trong đựng một chú mèo trắng nhỏ.

Cô cứ giả vờ đi ngang qua cửa hai lần nhưng trước sau vẫn không bước vào.

Cũng giống như ngày hôm qua vậy.

Thẩm Ám liếc nhìn thời gian, bây giờ là mười hai giờ mười một phút.

Anh gói ghém hộp cơm mang đi đã ăn xong xách trong tay, sau đó cầm một điếu thuốc trên bàn rồi cắm vào miệng, xong đâu đấy mới đẩy cửa bước ra ngoài.

Khi anh vừa bước đến thì cô gái áo đen đã xoay người đi về hướng ngược lại rồi.

Anh ném đống rác trong tay vào thùng rác rồi lấy bật lửa ra tự châm một điếu thuốc cho mình.

Thời tiết vào cuối tháng tám cực kỳ khô nóng, những đợt nắng nóng ngột ngạt phả vào mặt, oxy trong không khí cực kỳ loãng, anh hút được hai hơi thì dập tắt điếu thuốc ngay rồi chạy đến ngã tư nhìn cô gái kia gọi lớn: “Chờ một lát.”

Cô nàng có vẻ như bị dọa sợ nên cứ đứng im tại đó không nhúc nhích.

Anh bước lên trước vài bước rồi nghiêng đầu nhìn balo mèo trong tay cô, qua lớp kính trong suốt có thể thấy đó là một chú mèo trắng nhỏ nuôi trong nhà, dường như nó có chút sợ người lạ nên khi nhìn thấy anh bước đến thì sợ tới mức trốn vào trong.

“Bé mèo bị bệnh sao?”

Khi anh hỏi chuyện, ánh mắt luôn dừng trên người chú mèo nhỏ, đợi một hồi lâu không nghe được câu trả lời mới ngước nhìn cô gái trước mặt.

Cô nàng không tự giác lùi lại vài bước, cơ thể có chút cứng đờ mà đứng thẳng người, phải qua một lúc sau mới gật đầu.

Người câm à?

Anh nghi hoặc nhìn khuôn mặt của cô, lúc này mới nhận ra cô không chỉ mang khẩu trang mà còn đeo một chiếc kính râm, căn bản không nhìn thấy rõ mặt mũi ra sao.

“Không có tiền để xem bệnh cho bé mèo phải không?” Anh lại hỏi.

Dường như cô có vẻ rất lo lắng, hai tay ôm chặt balo mèo rồi lắc đầu hai lần.

Thẩm Ám xoay người hướng về phía phòng khám, “Vào đi, đến bàn đăng ký trước.”

Cô có vẻ chần chừ, đợi cho Thẩm Ám bước vào cửa thì mới hạ quyết tâm đặt một chân, rồi tiếp tục bước thêm mười mấy bước nữa đến cửa, sau đó cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Cô gái nhỏ ở bàn đăng ký tên Đàm Viên Viên lo lắng mà nhìn cô nàng mặc đồ đen, sợ hãi hướng Thẩm Ám gọi: “Anh Ám…”

Cô ấy có hơi sợ cô nàng mặc đồ đen này, từ ngày hôm qua thì Viên Viên đã âm thầm đoán xem không biết cô gái kia có phải phần tử khủng bố gì không, nếu không tại sao cứ giả vờ bước tới bước lui trước cửa thay vì tiến vào cơ chứ, hơn nữa… Vào mùa hè thế này ai mà lại bọc mình kín mít như kia đến cả đôi mắt cũng không lộ ra.

Thẩm Ám mặc kệ cô ấy rồi bước thẳng vào trong phòng rửa tay.

Chờ đến khi anh đi ra thì đã khoác một cái áo blouse trắng, ngay cả trên người cũng không ngửi thấy một chút mùi khói thuốc nào, thậm chí trên cánh tay còn để lộ một hình xăm.

Cô gái đã đăng ký xong.

Đàm Viên Viên đang gõ máy tính thì nhìn thấy anh bước lại, cô ấy đưa tờ đăng ký đến trước mặt anh: “Anh Ám, đăng ký xong rồi.”

Điều mà anh chú ý đầu tiên chính là họ tên trên bản đăng ký.

Hai chữ được viết vô cùng thanh tú: Bạch Lê.

Anh nhướng mày, cũng chẳng nói thêm gì mà chỉ cầm lấy găng tay y tế đi đến phòng khám, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến, “Mang bé mèo lại đây.”

Chú mèo này cực kỳ gầy, bốn chân và đuôi đều hiện đầy những đốm rêu hình bầu dục, còn có những miếng vảy màu xám.

Nó là một loại rêu mèo thường thấy.

“Phản ứng căng thẳng của bé mèo tương đối nghiêm trọng, nhìn có vẻ là một loại bệnh ngoài da, chỉ cần bôi thuốc ở nhà là được.” Anh tiêm cho chú mèo một mũi, bôi thuốc cho nó, sau đó tháo găng tay y tế rồi đi rửa tay.

Trong toàn bộ quá trình, cô luôn không mở miệng nói lời nào, cũng không tháo khẩu trang và mũ xuống, kể cả kính râm cũng thế.

Thẩm Ám quay đầu lại nhìn cô một cái.

Phòng khám thú y do anh mở trên một con phố có thể nổi tiếng như thế này, thứ nhất là bởi vì ông nội của anh là một bác sĩ thú y có tiếng.

Mặc dù thời điểm mở phòng khám vẫn còn tương đối nhỏ nhưng đã được nhiều người biết đến rồi.

Thứ hai là vì ngoại hình của anh.

Kể từ khi anh mở phòng khám thú ý thì hầu hết các khách hàng đến khám đều là nữ cả.

Đa số các cô gái đều giả vờ mang thú cưng đến khám nhưng thật ra là để ngắm nhìn anh.

Trong phần bình luận trên trang web của phòng khám thú y thì có đến 80% bình luận là khen ngợi ngoại hình của Thẩm Ám, 20% còn lại lời thú nhận ngụy trang.

Anh đã gặp qua những cô gái muôn màu muôn vẻ nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy dạng con gái như cô nàng trước mắt.

Cô chỉ lặng lẽ đứng ở kia, trong lồng ngực ôm cái balo mèo giữ khoảng cách rất xa với anh, hai tay bởi vì lo lắng mà không yên, cô đứng đó tựa như một học sinh bị giáo viên phạt đứng, đầu hơi hơi cúi xuống, vừa cẩn thận vừa bất an mà nhìn dưới mặt đất.

Ngay từ đầu anh đã có thể chắc chắn rằng đây là một cô gái, bởi vì bàn tay đang ôm balo mèo của cô rất nhỏ nhắn và trắng trẻo, xung quanh màu đen bao lấy tựa như một viên ngọc bích tuyệt đẹp nhất, dưới ánh mặt trời hiện lên vệt sáng của chất men.

Sau khi Thẩm Ám bước ra thì đến lấy thuốc tại khu thuốc đặt lên bàn đăng ký, dặn dò một số lưu ý khi bôi thuốc, chỉ thấy cô gật đầu sau đó lấy di động ra thanh toán.

Bàn tay của cô nhỏ nhắn với các đốt ngón tay mảnh mai, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng.

Không biết có phải bởi vì nhận thấy được ánh mắt của Thẩm Ám hay không mà cô rụt ngón tay lại một chút, thanh toán tiền xong lập tức ôm lấy balo mèo của mình rồi giấu toàn bộ cả hai tay đi.

Đàm Viên Viên đợi cô thanh toán xong mới nở nụ cười với người kia, “Cẩn thận đi thong thả.

Nếu sau này bé mèo lại có vấn đề gì thì đến phòng khám của chúng tôi lần nữa nhé.”

Cô gái không nói chuyện mà chỉ cúi đầu gật gật, sau đó ôm balo mèo chậm rãi bước ra ngoài.

“Anh Ám, cô ấy là người câm à?” Chờ cho người đã đi xa rồi Đàm Viên Viên mới nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Ám đang xem thời gian biểu của những lịch hẹn trước, không chút chú ý trả lời: “Tôi không biết.”.