Bác Sĩ Thú Y

Chương 5: 5 Chẳng Lẽ Anh Ám Thích Đàn Ông

Suốt hai ngày liền trời đều đổ mưa.

Thẩm Ám không đi chỗ nào hết mà chỉ ngây người ở phòng khám hai ngày này.

Người bạn của người phụ nữ ở câu lạc bộ mang mèo đến xem bệnh, là một con mèo Anh lông ngắn, một màu xám thuần xinh đẹp, Đàm Viên Viên vô cùng thích thú, không nỡ buông tay mà còn sờ hồi lâu.

Mãi đến khi nghe thấy đối phương hẹn Thẩm Ám ra ngoài dùng bữa thì cô ấy mới tỉnh ngộ, hóa ra người kia là tình địch, ngay lập tức thả con mèo ra, chuyên nghiệp và nghiêm túc mà ngồi ở vị trí trước bàn đăng ký, dỏng tai lắng nghe người phụ nữ này nói chuyện với Thẩm Ám.

“Anh đã giúp chúng tôi một việc lớn, vậy mà lại không cho tôi cơ hội mời cơm sao?” Người phụ nữ kia cười nói.

Thẩm Ám cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn xem lịch hẹn trước, “Không có thời gian.”

“Thời gian có thể sắp xếp được mà.” Người bạn của phụ nữ kia cười lớn tiếng, “Nếu như anh muốn thì có thể dành ra thời gian trống mà đúng không?”

“Thật xin lỗi, không thể dành ra thời gian trống.” Mặc dù Thẩm Ám nói xin lỗi nhưng biểu cảm trên mặt lại chẳng có chút hối lỗi nào.

Trong nháy mắt bầu không khí đình trệ, Đàm Viên Viên hận không thể vỗ tay khen ngợi Thẩm Ám, nhưng cô ấy đã mỉm cười hướng hai người kia nói, “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Sau khi tiễn hai người phụ nữ xấu hổ đó đi thì Đàm Viên Viên thở dài nói, “Anh Ám, những người thích anh đều theo đuổi tới tận phòng khám, anh lại không tìm bạn gái, em chỉ sợ bọn họ mỗi ngày đều đến mất.”

“Tìm ai? Chẳng lẽ cô không muốn Mao Toại tự đề cử mình (*) à?” Miêu Triển Bằng tiếp lời.

(*) tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.

Mặc dù Đàm Viên Viên cũng đang có ý nghĩ này nhưng lại bị Miêu Triển Bằng vạch trần như vậy, vẫn có chút đỏ mặt, “Nói cái gì thế, tôi chỉ quan tâm anh Ám thôi.”

“Ồ.” Miêu Triển Bằng nhún vai, dường như không tin.

Đàm Viên Viên xấu hổ tức giận mà trừng mắt liếc cậu ấy một cái, cô ấy nhìn Thẩm Ám hỏi, “Anh Ám, rốt cuộc anh thích loại con gái nào vậy?”

Thẩm Ám ném lịch hẹn trước lại trên bàn, nhàn nhạt đáp, “Không biết.”

“Không biết? Anh Ám, không phải anh chưa từng nói qua loại chuyện này đó chứ?” Đàm Viên Viên ngạc nhiên.

Thẩm Ám không phản ứng lại cô ấy, xoay người bước vào văn phòng.

Đàm Viên Viên nhanh chóng chạy đến trước mặt Miêu Triển Bằng hỏi, “Anh Ám chưa từng có bạn gái? Không thể nào, anh ấy đã gần ba mươi rồi, sao có thể chưa từng có bạn gái được?!”

“Tôi cũng vừa biết.” Miêu Triển Bằng gãi gãi sau ót, “Tôi còn cho rằng anh ấy ít nhất một ngày đổi một người, ai biết được…”

Đừng nói là một ngày đổi một người, đã qua nhiều năm rồi mà bên cạnh Thẩm Ám ngay cả một người phụ nữ cũng chưa từng xuất hiện.

“Anh Ám không phải là…” Đàm Viên Viên che miệng lại, đôi mắt tràn ngập sợ hãi và bất lực, cô ấy giấu mặt trong lòng bàn tay nghẹn ngào, “Chẳng lẽ anh Ám thích đàn ông?!”

Miêu Triển Bằng: “…”

Sau khi Thẩm Ám trở lại văn phòng vừa muốn nghỉ trưa thì lại nhận được điện thoại của Thẩm Quảng Đức.

“Bọn họ đi tìm con…Thẩm Ám, con có tiền thì cho bọn nó đi, con cứu cứu ba… Ba…”

Thẩm Ám không đợi ông ta nói xong thì đã cúp máy, anh cởi áo blouse rồi rút một điếu thuốc lá và bật lửa ra ngoài, đứng ở trước cửa phòng khám hút thuốc.

Mưa đã tạnh từ lâu, trong không khí truyền đến hơi đất ẩm ướt và làn gió nhẹ thổi qua, cực nhẹ mà lướt qua khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông.

Một chiếc xe minibus rất nhanh đậu trước cửa phòng khám, bảy tám người bước xuống, một người trong tay còn xách một người đàn ông đang co quắp người.

Người kia tóc đã bạc một nửa, ước chừng hơn năm mươi tuổi, một chân đã bị què, khi bị ném xuống đất mới dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ám đang đứng cách đó không xa, đôi mắt lộ ra vẻ sợ sệt, “Thẩm Ám…”

Những người khác bước đến trước mặt Thẩm Ám, cách một khoảng thì nói lớn, “Thẩm Quảng Đức lần này thua năm mươi vạn tệ (khoảng 1 tỷ 7).

Lần trước thua tiền chúng tôi đều nể mặt không tính tìm anh, nhưng lần này cũng không phải là số tiền nhỏ.”

Thẩm Ám lấy điếu thuốc ra, sắc mặt không chút thay đổi mà bước đến trước mặt Thẩm Quảng Đức, một tay xách người kia lên.

Hai tay Thẩm Quảng Đức nắm chặt cánh tay của anh, “Thẩm Ám! Con nghe ba nói, chỉ lúc này thôi, lần sau ba không đánh bạc nữa, ba thật sự…”

Ông ta còn nói chưa dứt câu thì đã bị Thẩm Ám kéo một đường đến đầu hẻm bên cạnh phòng khám.

Thẩm Ám trở lại phòng khám tìm một cây gậy đánh golf rồi mạnh mẽ đánh vào cái chân nguyên vẹn còn lại của Thẩm Quảng Đức.

Thẩm Quảng Đức ngay lập tức rên một tiếng rồi ngồi dậy.

Đoàn người đến đòi nợ nhìn thấy cảnh này có chút bị Thẩm Ám dọa sợ, toàn bộ mọi người chạy đến can ngăn, “Này này này, đừng đánh, cẩn thận đánh chết người bây giờ…”

Bọn họ đều từng cùng Thẩm Ám động thủ, mặc dù đều là chuyện của mười mấy năm trước, nhưng bây giờ ngẫm lại cũng có chút lạnh sống lưng.

Thẩm Ám đánh nhau luôn sẽ đánh thừa sống thiếu chết, những người từng bị anh đánh tám chín phần sẽ nằm bệnh viện.

Cái chân què này của Thẩm Quảng Đức rõ ràng là bị anh đánh gãy.

Thẩm Ám cuối cùng cũng dừng tay, cây gậy đánh golf thả xuống dính đầy máu.

Anh cầm gậy đánh golf cọ vào ống quần của Thẩm Quảng Đức, lúc này mới nhìn đoàn người đến đòi nợ nói, “Không phải ông ta có hai quả thận sao? Lấy một cái đi, còn nữa, rút máu cũng có thể đổi được một chút tiền đó, nếu cần ký tên thì cứ tới tìm tôi.”

Mọi người: “…”

Thẩm Quảng Đức kêu lên một tiếng, “Thẩm Ám! Con không thể đối xử với ba như vậy!”

“Thế nào?” Thẩm Ám cong môi cười đến cực kỳ lạnh lùng, trên mặt cũng chẳng có chút cảm xúc gì, chỉ có giọng nói vẫn như trước thờ ơ lãnh đạm, “Không đánh chết ông là tốt lắm rồi.”

Anh nắm lấy gậy đánh golf đưa lên đầu của Thẩm Quảng Đức, đám người đòi nợ kia sợ đến mức chạy nhanh đến cướp lấy cây gậy trong tay anh, “Thẩm Ám! Bình tĩnh đi!”

Một đám người xô đẩy lẫn nhau, gậy đánh golf cũng bị ném ra ngoài, cùng lúc đó một tiếng kêu đau đớn truyền đến, dường như đã trúng người khác thì phải.

Thẩm Ám quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cô nàng mặc đồ đen đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất..