Bắc Thành Có Tuyết

Chương 47: 47 Thông Báo Nhận Lại Đồ Thất Lạc

Cho đến tuổi này thì mấy tháng gần đây, chính là khoảng thời gian sống nhàn nhã nhất của Đàm Yến Tây.

Phải kể bắt đầu từ cái chết của ông cụ Đàm.

Ngày 20 tháng 2 âm lịch, ông cụ qua đời.

Đến đầu tháng ba, khi việc đưa tiễn linh cữu và mai táng đã được giải quyết xong xuôi, cháu gái cả của ông cụ, cũng chính là chị họ Đàm Văn Hoa của Đàm Yến Tây, cùng với gia đình mình dẫn đầu việc làm khó dễ trong buổi đọc di chúc.

“Tôi cho rằng việc Đàm Yến Tây nhân lúc ông nội hấp hối mà tự ý hủy hôn với nhà họ Chúc, hành động như vậy là cố ý làm trái di nguyện của ông.

Việc cậu ta có tư cách trở thành người thừa kế hay không cần phải đặt ra một dấu chấm hỏi.”

Mọi người ngồi kín cả một căn phòng, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm nghị - một vòng tranh quyền phát biểu mới được hình thành, mỗi người đều có bàn tính của riêng mình.

Đàm Văn Hoa nói một câu thì bác cả của Đàm Yến Tây cũng theo sát phụ hoạ.

Mặc dù Đàm Chấn Sơn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Đàm Yến Tây, nhưng ở thời điểm này ông ta vẫn theo lẽ thường, cố gắng hết sức dựa trên lập trường của con trai mình mà suy nghĩ.

Cuộc tranh luận trong phút chốc được phân chia ra làm hai phe.

Đàm Văn Hoa chuyển sự chú ý sang Đàm Khiên Bắc, người chưa bao giờ bày tỏ quan điểm của mình: "Em Hai (*), trong thế hệ của chúng ta thì em là người hiểu rõ chuyện này nhất.

Em có suy nghĩ như thế nào?"

(*): xét về mối quan hệ ruột thịt thì Đàm Khiên Bắc là lớn nhất, nên Đàm Yến Tây gọi anh ta là “anh cả”.

Nhưng nếu xét theo họ hàng, tính thêm cả chị họ Đàm Văn Hoa thì người chị này lớn hơn hai anh em, nên Đàm Văn Hoa gọi Đàm Khiên Bắc là “em Hai”, còn hai anh em gọi chị ta là “chị cả”.

Chị dâu cả không nhịn được nữa, vội vàng muốn lên tiếng thì Đàm Khiên Bắc quét mắt tới, khiến cô ta lập tức ngậm miệng lùi về phía sau.

Đàm Khiên Bắc nói: "Di chúc của ông nội đã có hiệu lực pháp luật.

Vì ông không soạn ra điều khoản hạn chế gì nên mọi thứ cứ theo pháp luật mà làm."

Đàm Văn Hoa cười nói: "Chẳng trách người ta có câu anh em chảy chung một dòng máu? Nhìn xem, thời điểm mấu chốt này không phải có tác dụng rồi sao?"

Chị ta nói lời này chính là cố ý khích tướng Đàm Khiên Bắc.

Năm xưa, khi mẹ ruột của Đàm Khiên Bắc - cũng chính là vợ cả của Đàm Chấn Sơn - bị ốm nặng, đúng là lúc Đàm Chấn Sơn ngoại tình với Doãn Hàm Ngọc.

Đàm Yến Tây chào đời sau khi mẹ ruột của Đàm Khiên Bắc qua đời chưa đầy hai tháng.

Có thể nói, chuyện cũ của Doãn Hàm Ngọc và Đàm Yến Tây chính là một nhát dao cứa vào tim Đàm Khiên Bắc.

Đàm Văn Hoa nói câu "Anh em chảy chung một dòng máu" vào lúc này, không thể nghi ngờ là đã ấn con dao này xoáy vào bên trong càng sâu hơn.

Lời này quả thực khiến cho sắc mặt của Đàm Khiên Bắc đột nhiên lạnh thêm ba phần.

Đàm Văn Hoa lợi dụng tình hình nói: "Pháp thì có pháp lý, tình cũng có tình lý.

Ông nội luôn ưu ái em Ba.

Em Ba làm chuyện này chính là phản bội lại lòng tin của ông."

"Chị cả nói đúng."

Tiếp lời chính là Đàm Yến Tây.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại.

Đàm Yến Tây ngồi ở hàng ngoài cùng, trước sau như một mang dáng vẻ lười nhác như không có chuyện gì xảy ra, cũng như những người khác, anh mặc áo sơ mi trắng cùng với vest đen trang trọng, trên cánh tay quấn một mảnh băng tang chữ “Hiếu”.

Mọi người đều tranh cãi không khoan nhượng, chỉ có anh là người duy nhất mang dáng vẻ chẳng hề liên quan đến mình.

Đàm Yến Tây đón ánh mắt của mọi người, mỉm cười nói: "Vi phạm di chúc, không tôn trọng ý nguyện của ông nội.

Vì ông rất thương tôi nên đương nhiên tôi không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được."

Anh thấy vẻ mặt của Đàm Văn Hoa cực kỳ khó coi, dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Nhưng mà, chị cả, chị nói cũng có lý.

Tôi hủy hôn ước, không những phụ sự tín nhiệm của ông nội mà còn gây bất lợi cho tình hữu nghị giữa hai gia đình.

Vì vậy, chị xem, nếu không thì như vậy đi, cho phép tôi tự phạt ly này.

Năm đó ông nội nhất định bắt tôi tiếp quản công ty, nhưng trong thâm tâm tôi luôn biết rõ công ty này là do chị cả gây dựng nên.

Bây giờ nếu ông đã đi rồi thì hẳn nên đưa vật về chủ cũ."

Lời vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người ồn ào hẳn lên.

Vốn dĩ đây chính là mục tiêu ban đầu Đàm Văn Hoa khi có mặt ở đây vào ngày hôm nay, nhưng sao chị ta có thể ngờ được rằng Đàm Yến Tây lại dễ dàng chủ động nhún nhường như thế?

Đàm Văn Hoa và chồng nhìn nhau, cảnh giác nói: "Cậu thật sự nghĩ như vậy?"

Đàm Yến Tây cười nói: "Lúc trước tôi học kinh doanh căn bản chính là do ông nội bày mưu tính kế.

Hiện giờ ông đã đi rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy, người chết như đèn cạn dầu mà thời gian thì luôn trôi nhanh như bóng câu lướt qua cửa sổ, rốt cuộc đời người chỉ đến thế mà thôi.

Vẫn nên tận dụng tuổi trẻ của mình để tận hưởng cuộc sống và làm điều gì đó tôi thích làm.

Như chị biết đấy, tính tôi đã quen sống bừa bãi và nhàn rỗi rồi.

Tôi ước gì có ai đó sẽ mang công việc trong tay mình đảm nhận hết đi, để có thể đầu tư vào một việc kinh doanh nhỏ tùy ý, như vậy sống mới hạnh phúc chứ.” Anh nói năng một cách trôi chảy, giống như mỗi một chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Đàm Yến Tây nói có sách mách có chứng, khiến cho Đàm Văn Hoa nửa tin nửa ngờ.

Nào biết, Đàm Yến Tây dường như đã thực sự quyết tâm, kể từ sau đó anh đã nhanh chóng bắt tay vào việc đưa “vật về chủ cũ”.

Không quá nửa tháng, anh đã chuyển giao toàn bộ quyền hành cho Đàm Minh - con trai của Đàm Văn Hoa, tự mình rút lui khỏi công ty rất gọn gàng.

Tài liệu trong phòng làm việc được giữ nguyên vẹn đến nỗi một tờ giấy cũng chưa từng được mang ra ngoài.

Sau khi rời chức vụ, Đàm Yến Tây vẫn còn một chức danh để trống ở trong công ty, nhưng anh cũng không hề đi làm trở lại.

Anh thực sự sống như một công tử bột ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ biết chọi gà đấu chó.

Đàm Văn Hoa tìm người hỏi thăm, Đàm Tam không phải ở chỗ bạn bè đánh bài thì cũng là uống rượu, có khi còn chuẩn bị mua một chiếc du thuyền, hoặc là không ngại phiền phức mà bay tới bay lui bằng máy bay tư nhân.

Lại có khi hình như anh đã bị Triệu Dã khuyến khích nên bắt đầu thử nghiệm lĩnh vực sưu tầm đồ cổ, thường xuyên xuất hiện tại Sotheby’s, Christie’s*.

Điều phi lý hơn nữa là anh còn đầu tư vài triệu tệ vào một quán cà phê theo phong cách sa mạc, cử cả người đi sa mạc Tây Bắc để khảo sát nhưng cuối cùng thì ngay cả một tiếng vang cũng chưa được nghe thấy.

*Sotheby’s, Christie’s: những nhà đấu giá nghệ thuật lâu đời nhất trên thế giới.

Chuyện này cũng không thể trách sao Đàm Văn Hoa không tin cho được, ông cụ Đàm vừa chết thì Đàm Tam giống như Tôn Ngộ Không được nới lỏng vòng kim cô trên đầu, mười mấy vị tu sĩ cũng không ngăn cản được.

Chị ta bỏ qua sự cảnh giác, an tâm ủng hộ con trai Đàm Minh của mình sử dụng toàn lực để hoàn thành tốt những dự án mà Đàm Yến Tây đã trúng thầu, xem như là thắp lên cây đuốc đầu tiên sau khi “vật về chủ cũ".

-

Đúng là trong khoảng thời gian “nhàn hạ” này, Đàm Yến Tây đã làm không ít những việc vô lý như trên.

Nhưng sức lực phần lớn của anh đều dành cho hai việc, một là đánh bài với Vệ Thừa, hai là gọi giám đốc bất động sản đến ngồi bên cạnh đợi anh đánh bài, nói cho anh biết chỗ nào có giao thông thuận tiện, trang thiết bị đầy đủ, gần trường học và bệnh viện, nhưng cũng phải là khu đất tốt đủ yên tĩnh không quá ồn ào.

Giám đốc bất động sản lần nào đến báo cáo tình hình cũng nói đến nỗi môi anh ta phồng rộp, nhưng Đàm Yến Tây vẫn tỏ ra không hài lòng, luôn nói còn thiếu một chút nữa, bảo anh ta tìm lại thử xem.

Vệ Thừa chịu không nổi nữa nói: "Con mẹ nó trong tay cậu có bao nhiêu căn nhà không ở được sao, còn ở đây tìm cái quái gì vậy?"

Đàm Yến Tây nói: "Nhiều thì nhiều nhưng không có căn nào có thể ở được."

Vệ Thừa: "Căn nào không thể ở được?"

Đàm Yến Tây nói: "Tôi sống một mình thì không sao, nhưng dùng làm phòng tân hôn thì có chút bất ổn".

Vệ Thừa: "...!Cậu bị bệnh à? Cậu kết hôn với ai? Không phải cậu đã hủy hôn với Chúc Tư Nam rồi sao?"

"Đương nhiên không phải là Chúc Tư Nam."

Vệ Thừa nhìn anh chằm chằm, Đàm Yến Tây vừa hút thuốc lá vừa cà lơ phất phơ mà bốc bài.

Vệ Thừa hỏi: "Là cùng với ai? Đừng nói với tôi là Chu..."

“Im lặng.” Đàm Yến Tây nheo mắt lại ra dấu tay ngăn anh ấy đừng nói nữa.

Chơi bài đến nửa đêm thì mọi người đều mệt mỏi, tạm thời ngừng chiến, Vệ Thừa sai người đi lấy gì đó ăn.

Đàm Yến Tây vào phòng vệ sinh rửa mặt xong thì đi ra ngoài ngồi xuống sofa, từ trên đĩa hoa quả hái một ít nho rồi thoải mái thưởng thức.

Vệ Thừa nói: "Cô ấy tạo tài khoản Instagram rồi cậu có biết không?"

Đàm Yến Tây ngừng lại một chút.

Anh là người bận rộn, chưa bao giờ có thời gian lướt mạng xã hội, vòng bạn bè đã nửa năm rồi cũng chẳng buồn xem.

Dạo này thực ra anh lại hay vào xem trang cá nhân của Chu Di, nhưng cô không đăng bài thường xuyên lắm, cũng không hay cập nhật trạng thái của bản thân, cơ bản cũng chỉ chia sẻ các bài viết có cùng quan điểm với mình.

Hiện tại, đợi đến lúc Đàm Yến Tây mở kho ứng dụng ra, tải Instagram xuống, thì được Vệ Thừa cho hay rằng anh ta đã tìm thấy tài khoản của Chu Di.

Khỏi phải nói, Instagram của cô lại đăng bài rất chăm chỉ, trung bình ba ngày là có một tấm ảnh.

Không phải là ảnh tự sướng chụp chính diện mà hầu hết đều là ảnh chụp một nửa hoặc cả người, có đôi khi làm nổi bật phong cảnh còn con người chỉ là một điểm nhỏ trong ảnh.

Tất cả đều mang phong cách đồng nhất đem đến cho người xem cảm giác đã được thiết kế rất tỉ mỉ, lại có vẻ như không tốn chút công sức nào vẫn có thể tạo ra cảm giác sang trọng.

Đàm Yến Tây châm một điếu thuốc, nghiêng chân rồi đổ người sang một bên, đặt khuỷu tay tay trên tay vịn ghế sô pha, môi mím nhẹ trong làn khói mờ ảo, rồi lướt ngón tay trên màn hình để lật xem từng tấm ảnh.

Xem qua vài tấm ảnh, anh phát hiện ngoài Chu Di còn có một người khác xuất hiện rất thường xuyên.

Đó là một người đàn ông có khuôn mặt sắc nét, từ trong tấm ảnh có thể nhìn ra dáng vẻ chán đời của anh ta, biểu cảm trên mặt thì lại trông giống như một người mẫu chuyên nghiệp.

Cả hai thường xuyên chụp một số ảnh đôi, chẳng hạn như người đàn ông đứng phía trước còn Chu Di đứng ở phía sau choàng một tay lên vai anh ta, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt.

Ví dụ khác là một tấm ảnh chụp tại Tuscany*, cả hai cùng tạo dáng giống như tấm poster phim "Call Me By Your Name" trên một con đường đầy nắng.

*Tuscany là một vùng ở miền trung nước Ý

Sau đó Đàm Yến Tây mới nhận ra mỗi lần anh vào trang cá nhân của Chu Di, luôn thấy bình luận của một tài khoản xuất hiện đầu tiên, lại chính là người đàn ông này, tên được phát âm là “Wang Ruo Xing”, cũng không rõ cụ thể là những chữ nào.

Lúc này Đàm Yến Tây mới hiểu ra tại sao Vệ Thừa lại muốn nhắc đến chuyện Chu Di tạo tài khoản: Người ta hiện tại không chỉ không còn "độc" thôi đâu mà "thân" cũng đã bị câu đi mất rồi.

Cậu thì lại ở bên này nóng đầu mà mua phòng tân hôn, đúng là ngộ nghĩnh.

Đàm Yến Tây thờ ơ cười một tiếng, hỏi Vệ Thừa tên "Wang Ruo Xing" này là ai.

Vệ Thừa cầm điện thoại nhìn thoáng qua rồi nói: "Trợ lý của Hướng Vi."

Sau đó, Đàm Yến Tây bắt đầu điều tra.

Nhưng tra tới tra lui, anh mới biết người này tên là Vương Nhược Tinh, trước đây anh ta làm người mẫu, từng tham gia cuộc thi người mẫu quốc tế, từng làm ở tạp chí, hiện tại anh ta đang làm trợ lý của Hướng Vi.

Chu Di và Vương Nhược Tinh chụp chung khá nhiều hình ảnh.

Ngoại trừ theo dõi các bình luận trên tài khoản Instagram của hai người để tìm hiểu cặn kẽ, anh còn tìm được trang cá nhân của các đồng nghiệp hoặc bạn bè khác của Chu Di, trong album của họ thường có ảnh nhóm chụp chung nhiều người, Chu Di và Vương Nhược Tinh đều có mặt ở trong đó.

Ngoài ra còn có Weibo, Instagram của Hướng Vi và những người trong cuộc, nếu xem qua cũng có thể tìm thấy rất nhiều hình ảnh hai người âm thầm tách riêng trong một góc hình.

Đàm Yến Tây cũng mất kha khá thời gian mới có thể xem qua hết các tài khoản mạng xã hội này.

Chưa kể tốn thời gian, lại còn rước bực vào người.

Sau đó, Đàm Yến Tây nhận được một cuộc gọi từ Chúc Tư Nam nhờ anh giúp kéo Chúc Tranh về từ quán bar.

Thi Đại học xong, cậu nhóc được phép cho tự do buông thả, cái gì cũng dám thử, thế nhưng lần này lại bị người khác xúi giục đến nỗi định kêu gái gọi cao cấp* đến để trải nghiệm mới mẻ.

*Nguyên văn là phụ nữ ngoại vi: Đây một thuật ngữ rất nhạy cảm ở Trung Quốc được hiểu nôm na là những người phụ nữ làm người mẫu nhưng họ lại chỉ kinh doanh bằng cơ thể của mình dưới vỏ bọc này.

Sau khi Đàm Yến Tây hủy bỏ hôn ước, tình bạn của anh và Chúc Tư Nam đã gần thêm một bước.

Trong mắt người kia, anh là một doanh nhân người đầy mùi tiền nhưng tổng kết lại hình như vẫn có một số chỗ đáng khen.

Cũng bởi vì việc Chúc Tranh đã hoàn thành kỳ thi Đại học mà Đàm Yến Tây mới nhớ ra rằng anh vẫn còn nợ Tống Mãn một chuyện.

Anh tìm cách lấy số điện thoại di động của Tống Mãn, rồi tra một hồi thì thấy được Wechat của cô bé.

Sau đó Đàm Yến Tây thỉnh thoảng lại đi trêu chọc Tống Mãn hòng nghe cô bé lỡ miệng nói ra cái gì đó.

Kết quả lần này chim sẻ nhỏ lại rất kín miệng, mỗi lần hỏi thì đã hết ba câu trả lời là không biết.

Hỏi lại thì cô bé lại nhanh nhảu đáp, Vương Nhược Tinh xác thực là người dành nhiều thời gian ở bên cạnh chị mình, dù sao thì anh ta cũng là đồng nghiệp mà.

Thực ra mối quan hệ cụ thể là gì em cũng không biết vì chị ít khi chủ động nói về chuyện tình cảm.

Tuy nhiên, chị gái của em xinh đẹp, tính cách lại tốt như vậy, bên người có người theo đuổi cũng không có gì lạ.

Câu từ hoàn toàn đứng về phía chính nghĩa mà đáp trả.

Biết được chuyện này Vệ Thừa cười nhạo nói: Cậu giả bộ làm người tốt như vậy cho ai xem đây? Nếu Chu Di có bạn trai thì sao? Theo phong cách của cậu còn không phải là trực tiếp nẫng tay trên cướp cô ấy trở lại sao.

Đàm Yến Tây xem câu nói của anh ấy như một lời khen ngợi, sau đó cười nói: Cậu nghĩ rằng tôi bận tâm cô ấy có độc thân hay không à? Do hoàn cảnh của tôi bây giờ thôi, giống như chó chết chủ*.

Theo đuổi một lần nữa để làm gì, để quay sang bám váy cô ấy à?

*Chó chết chủ (chó nhà có tang): một câu thành ngữ ám chỉ việc mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.

Đàm Yến Tây không đến quản lý công ty mà sống nhàn nhã thoải mái trong ba bốn tháng, trái lại khiến cho Đàm Văn Hoa đứng ngồi không yên.

Trước hết là đội ngũ nhân viên của công ty đảm nhận dự án này đều do Đàm Yến Tây tự tay lựa chọn, trong đó bao gồm một số người mà anh đã đích thân bồi dưỡng và tiến cử lên chức giám đốc cấp cao.

Đàm Yến Tây có nói với họ rằng: Tuy tôi đã từ chức nhưng mọi người vẫn cần phải hợp tác với Đàm Văn Hoa và Đàm Minh, dự án này rất quan trọng, nên không thể hành động theo cảm tính.

Thế nhưng, bọn họ ngoài mặt hợp tác, trong lòng cũng không thể nào mà không oán than cho được? Ai cũng hiểu rằng nếu làm tốt việc này thì có nghĩa là đang làm cho kẻ khác hưởng*, nếu không làm tốt thì cũng sẽ bị nhân cơ hội này mà làm khó dễ, mang tiếng “Cựu thần triều đại trước” rồi cho sa thải nghỉ việc.

Những giám đốc cấp cao này đều đã thành hồ ly ngàn năm, chỉ cần một chút thủ đoạn là có thể khiến công việc của Đàm Minh bị đình trệ mà không để lại dấu vết.

*Nguyên văn là May quần áo cưới cho người khác: ám chỉ là tuy bạn bận rộn nhưng chẳng được lợi lộc gì mà ngược lại đóng góp vào việc tốt của người khác.

Nguồn gốc của câu này xuất phát từ bài "Cô gái đáng thương" của Tần Đào.

Sau này lan truyền trên mạng rồi được áp dụng trong nhiều ngữ cảnh.

Thứ hai là quy mô hiện tại của dự án này, dù cho Đàm Yến Tây có tự mình phụ trách, thức khuya dậy sớm thế nào thì vẫn còn sợ không kịp tiến độ, quy trình trung chuyển từ đầu vào đến đều ra đều cực kỳ phức tạp, đặc biệt là một số đơn vị đồng ý thực hiện thanh toán trước khi khởi công, nhưng chỉ chấp nhận Đàm Yến Tây đích thân đến gặp mặt và giao dịch.

Đàm Minh là một thanh niên lỗ mãng, trước đây cậu ta chỉ thực tập trong một ngân hàng đầu tư, khi ngồi lên vị trí này căn bản không có cách nào để thu phục lòng người, chứ chưa nói đến việc nhờ vả để “vay tín dụng”.

Cuối cùng, vấn đề quan trọng nhất mà Đàm Văn Hoa và Đàm Minh không thể đối phó chính là vay vốn ngân hàng.

Đối với một dự án lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào dòng tiền cá nhân của nhà họ Đàm thì còn lâu mới đủ.

Đàm Yến Tây luôn duy trì mối quan hệ kinh doanh tốt đẹp với Ngân hàng A.

Trong cuộc đấu thầu này, Ngân hàng A cũng đã đảm bảo cho các khoản vay.

Tuy nhiên do công ty thay đổi vị trí Tổng giám đốc, Ngân hàng A có lý do tin rằng khi cho vay có thể mang rủi ro, nên đã gia hạn chu kỳ xét duyệt.

Đàm Văn Hoa không thể làm gì hơn là đến các ngân hàng lớn khác, nhưng các ngân hàng khác và nhà họ Đàm trước đây chưa từng có quan hệ hợp tác kinh doanh lớn như thế này, cộng với nguồn tiền cần để cho vay quá khổng lồ, thì chu kỳ xét duyệt có lẽ sẽ dài hơn cả Ngân hàng A.

Đàm Văn Hoa nhờ Đàm Khiên Bắc đi giải quyết vấn đề, nhưng anh ta lại bị quản lý cấp cao của Ngân hàng A trả lời cầm chừng rồi nhanh chóng lướt sang chuyện khác.

Ông ta nói rằng chính sách ngân hàng vốn dĩ ban đầu đã bị thắt chặt, cộng thêm dự án của nhà họ Đàm đang thực hiện quá lớn, vì vậy cần phải kỹ càng hơn.

Quá trình xét duyệt vẫn diễn ra bình thường chứ không hề có hành vi cố tình không cho vay vốn.

Đàm Văn Hoa không còn cách nào khác là phải đợi, chờ mãi cho đến tháng tám thì không thể nào đợi lâu hơn được nữa.

Dự án có thời hạn khởi công, trong hợp đồng cũng quy định rằng công việc chậm nhất phải bắt đầu vào cuối tháng mười.

Hiện tại ngay cả giai đoạn chuẩn bị trước khi khởi công, chị ta và Đàm Minh vẫn chưa thể sắp xếp ổn thỏa, gần như không thể bắt đầu công việc đúng hạn.

Vì vậy chỉ có thể lại đi nhờ vả Đàm Khiên Bắc một lần nữa.

Đàm Khiên Bắc hoàn toàn không quan tâm đến chuyện kinh doanh, ban đầu vì ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc mà anh ta phải tự mình đến bàn chuyện vay vốn đã là một ngoại lệ, cho nên lần này đương nhiên không thể để mặc Đàm Văn Hoa muốn nhờ là nhờ.

Đồng thời, một số đơn vị sản xuất đầu ra mà nhà họ Đàm hợp tác bắt đầu tìm đến công ty để thúc giục việc thanh toán cuối kì.

Đàm Văn Hoa vốn đã không sắp xếp được tình hình tài chính của công ty, giờ chị ta càng không thể ứng phó với hoàn cảnh này.

Để đổ thêm dầu vào lửa, một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đã liên tiếp đệ đơn từ chức, Doãn Sách là người đầu tiên đứng ra xin thôi việc.

Ban đầu, vì để xoa dịu lòng người và không để lộ việc mình đã dồn người khác vào đường cùng, nên thời điểm đó Đàm Văn Hoa đã liều mình giữ lại Doãn Sách làm việc ở công ty.

Tất nhiên cũng vì Doãn Sách là cánh tay phải của Đàm Yến Tây, chị ta cảm thấy việc giữ lại anh ấy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho công việc của mình.

Mà trong thời điểm một mất một còn như hiện tại, Doãn Sách lại đệ đơn xin từ chức, quả thực là không hề có ý muốn chừa lại cho chị ta một con đường sống.

Tất nhiên Đàm Văn Hoa biết rằng Đàm Tam đang đứng sau lưng giật dây tất cả, nhưng chị ta có thể làm được gì?

Theo cách này, các khoản vay không thể được duyệt, ngày khởi công đang đến gần, các doanh nghiệp hợp tác đang đòi nợ và các giám đốc cấp cao đang chuẩn bị kéo nhau nhảy việc...

Đương nhiên với năng lực của Đàm Văn Hoa và Đàm Minh, tuyệt đối không thể nào lật lại được tình thế để cứu công ty khỏi tình huống dầu sôi lửa bỏng này*.

*Nguyên văn là lật ngược tình thế và giúp đỡ dinh thự sụp đổ, bắt nguồn từ tác phẩm "Ôn thiên hương ngàn thu" hàm ý để chỉ việc cứu mọi thứ khỏi tình huống nguy hiểm.

Lúc này Đàm Văn Hoa mới ý thức được rằng, chiếc bánh từ trên trời rơi xuống nào đâu phải chuyện tốt.

Đàm Tam làm gì mà hiền lành đến vậy, rõ ràng gài bẫy để chị ta nhảy vào tròng!

Chuyện gì đến cũng phải đến, tình trạng của công ty chẳng mấy chốc đã không thể giữ bí mật được.

Đàm Chấn Sơn ra tay dẫn đầu gây áp lực: Dự án này nếu không khởi công đúng thời hạn sẽ lần lượt tạo thành những tổn thất nghiêm trọng tiếp theo, e rằng đến lúc đó có dùng cả gia tài nhà họ Đàm vào cũng không đủ để bù lỗ!

Lúc này Đàm Văn Hoa thực sự hết cách, dù trong lòng thầm nguyền rủa Đàm Yến Tây ngàn vạn lần nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi, mời Đàm Yến Tây "xuống núi" một lần nữa.

Chị ta nào biết được Đàm Yến Tây lại từ chối, mỉm cười nói: Chị cả à, lúc trước từ chức tôi đã nói qua rồi, tôi muốn làm một người sống nhàn nhã thôi, những chuyện liên quan đến nhà họ Đàm tôi không có ý định muốn đụng vào, cũng không thể đụng vào được.

Đàm Văn Hoa có nhã ý đến mời ba lần nhưng Đàm Yến Tây vẫn quyết không đồng ý, chị ta đành phải nhờ cậy đến Đàm Chấn Sơn.

Đối với mệnh lệnh của Đàm Chấn Sơn thì Đàm Yến Tây lại càng không hề đếm xỉa, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh cũng không hề quan tâm, ai khuyên cũng bỏ ngoài tai.

Cho đến lúc này Đàm Chấn Sơn mới nhận ra rằng.

Từ trước đến nay, đứa con trai út mà ông ta vẫn nghĩ là khiến cho người khác đứng ngồi không yên, thật ra đã làm mưa làm gió bấy lâu nay.

Điều đáng sợ hơn cả là, anh còn có năng lực làm việc vượt trội hơn hẳn so với Đàm Khiên Bắc.

Đàm Yến Tây chỉ ra một con đường cho Đàm Chấn Sơn: "Cha mời anh cả đến đây, con tâm sự với anh một chút.

Nói chuyện xong biết đâu con sẽ quay lại tiếp quản cục diện hỗn loạn trong công ty không chừng."

Xác định ngày hẹn xong, Đàm Yến Tây về nhà.

Trong ngôi nhà cổ của ông nội, sân đã rợp bóng cây táo tàu.

Ánh mặt trời đặc biệt chói chang, Đàm Yến Tây đứng bên giếng xoay bánh xe để lấy nước rồi đổ vào một cái tô sứ trắng ở bên cạnh.

Trong tô có nửa bát dâu tây.

Những thức quả trái mùa căng mọng.

Đây là lần đầu tiên hai anh em họ trò chuyện trực tiếp và ngang hàng như thế này.

Phải đi một chuyến này, trong lòng Đàm Khiên Bắc sớm đã tràn đầy tức giận và bẽ mặt, nhưng lại không thể không kìm nén lại.

Anh ta là người luôn đặt bức tranh toàn cảnh lên hàng đầu, tương lai của bản thân và lợi ích chung của gia tộc mới là những điều quan trọng mà anh ta phải cân nhắc.

Tất nhiên anh ta có thể khiến Đàm Yến Tây cảm thấy khó chịu, nhưng nếu Đàm Yến Tây không ra mặt thì tình hình hiện trạng của nhà họ Đàm thực sự sẽ không bao giờ kết thúc.

Lần này, cậu em trai bị khinh thường của anh ta đã chứng minh bằng những hành động thiết thực rằng, tôi không phải là trợ thủ của anh, chính tôi cũng có thể là người quyết định hướng đi tương lai của nhà họ Đàm.

Đàm Khiên Bắc ngồi trên ghế đá trong sân, nhìn về phía Đàm Yến Tây đang đứng rửa dâu ở đằng kia.

Anh mặc áo sơ mi trắng xắn tay áo, khí chất bình tĩnh mà chậm rãi.

Từng người nhà họ Đàm đều sứt đầu mẻ trán, chỉ có một mình anh sống rất ung dung nhàn nhã.

Trong chốc lát Đàm Yến Tây đã bỏ dâu tây được rửa sạch vào bát thủy tinh, đi lại gần rồi đưa cho Đàm Khiên Bắc.

Đàm Khiên Bắc lạnh lùng nhìn anh.

Đàm Yến Tây mỉm cười, cũng không miễn cưỡng mà ngồi xuống đối diện với anh ta, cầm một quả dâu lên bỏ vào miệng.

Đàm Khiên Bắc nói: "Sống nhàn rỗi đủ rồi, cậu về quản lý công ty đi."

Đàm Yến Tây nhướng mắt nhìn anh ta: "Là ý của cha hay là ý của anh cả?"

Đàm Khiên Bắc mặt lạnh như tiền đáp: "Cậu huy động nhân lực bày ra cục diện như hiện tại là để làm bẽ mặt tôi?"

Đàm Yến Tây cười nói: "Anh cả đã hiểu lầm ý tôi rồi.

Tôi chỉ đang đánh cược thôi, hơn nữa đặt cược đúng.

Người thắng cuộc thì nên được khen thưởng một chút."

Đàm Khiên Bắc nói: "Cha tự mình mời cậu trở về còn chưa đủ sao?"

Đàm Yến Tây cười nói: "Kỳ thực trong lòng tôi chỉ muốn nói với anh vài lời thôi.

Tôi không có ý gì khác, nhưng đổi lại là trước đây anh có thể kiên nhẫn để lắng nghe sao?"

Đàm Khiên Bắc mím môi, không nói gì.

Đàm Yến Tây nói với giọng điệu bình thản: "Tôi biết anh cả coi sự xuất hiện của tôi như một tội lỗi.

Nhưng nếu mọi người có thể lựa chọn việc mình sinh ra, thì ai lại không muốn đến thế giới này với danh tiếng trong sạch cơ chứ? Có lẽ Đàm Chấn Sơn nợ anh, mẹ tôi nợ anh nhưng tôi không hề nợ anh.

Tôi chỉ muốn nói với anh điều này."

Đàm Khiên Bắc nhìn anh, khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng.

Đàm Yến Tây nói tiếp: "Sau này nếu tôi làm ra một đồng thì tự động nhà họ Đàm cũng có một đồng.

Nhưng mong anh cả hãy nhớ rằng, tôi hiểu rõ điểm yếu của gia tộc này hơn ai hết, nếu tôi không thoải mái thì tôi cũng có thể kéo cả nhà họ Đàm xuống chôn cùng."

Đàm Khiên Bắc lạnh lùng nhìn anh một cái: "Cậu nói xong rồi?"

Đàm Yến Tây cười vô cùng vui vẻ: "Xong rồi."

Đàm Khiên Bắc đứng dậy rời đi.

Đàm Yến Tây ngồi một mình trong sân nhỏ, Đàm Khiên Bắc và Đàm Văn Hoa đã tranh giành trong tối ngoài sáng hơn nửa đời người để chiếm lấy ngôi nhà cổ này, có ai ngờ rằng trong di chúc ông nội lại để nó lại cho anh.

Những chiếc lá mỏng manh rơi xào xạc trên đỉnh đầu, ghế đá lốm đốm bóng cây, ngày cuối hè tiếng ve kêu râm ran, một thời chìm nổi.

Giờ phút này, trong lòng anh bỗng nhiên không còn mong cầu bất cứ điều gì.

Một mình, nghĩ về một người.

-

Đàm Yến Tây đã trở lại vị trí cấp cao sau khi rời khỏi công ty chưa đầy hai tháng.

Anh dùng thủ đoạn như sét đánh ngang tai để biến tất cả các giai đoạn đã bị đình trệ hoạt động trở lại, ngân hàng cho vay, kết thúc cuộc khảo sát và triệu tập xong xuôi nhóm kỹ sư...

Doãn Sách tự nhiên cũng quay trở lại công ty, cùng anh thức khuya dậy sớm.

Trong khoảng thời gian này, Đàm Yến Tây hầu như chỉ ngủ ít hơn bốn tiếng một ngày.

Anh bận như vậy nhưng vẫn đang tính toán, nếu mọi trở ngại đã được giải quyết, thì cũng đã đến lúc chuyện kia phải hành động rồi.

Tuy nhiên, hiện tại anh không chắc Chu Di cùng với tên họ Vương kia là quan hệ như thế nào, thứ hai là anh cũng không biết mình nên dùng cách gì để có vẻ như không quá hấp tấp.

Chuyện công việc giống chiếc mạng nhện, rối như tơ vò anh cũng có thể xử lý một cách trật tự được.

Nhưng chuyện này lại là một vấn đề khó khăn.

Anh vừa thức khuya làm việc vừa lưỡng lự xem, có nên vì tình hình này mà mở ra một hướng đi mới không.

Phải bắt đầu nói từ một thông báo nhận lại đồ thất lạc.

Hôm đó, Monica đến văn phòng để báo cáo.

Người quản lý căn hộ quận 16 ở Paris đã gửi cho cô ấy một email hỏi rằng, dưới băng ghế ở hành lang phòng số 503 có đồ vật bị rơi, họ có làm mất thứ gì hay không.

Nếu không phải, người quản lý sẽ dán thông báo trên cổng báo, cho tất cả những người thuê cũ nếu làm mất thì đến để nhận lại.

Đối với những vấn đề lặt vặt liên quan đến nước điện và khí sưởi ấm trong căn hộ, Đàm Yến Tây rất lười giải quyết, Monica phụ trách nên anh để lại thông tin liên lạc của Monica ở đó.

Monica đứng trước bàn làm việc, bấm điện thoại và gửi bức ảnh của đồ vật đó đến Wechat của Đàm Yến Tây.

Đàm Yến Tây nhìn qua một cái, bỗng chốc sửng sốt.

Một sợi lắc chân mỏng manh màu vàng nhạt..