Bắc Thành Có Tuyết

Chương 5: 5 Từ Mới Một Khúc Rượu Một Be

Chu Di cảm thấy người này quá phù phiếm, cô thật sự không thích nên định bỏ đi.

Lúc đầu cô định đáp lại một câu hằn học, sau một hồi im lặng thì đã mất hết sức lực, dứt khoát không nói gì.

Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa kính đằng sau lưng Đàm Yến Tây.

Quyết định tránh mặt anh.

Chu Di tưởng rằng Đàm Yến Tây sẽ giống như vừa rồi, tiếp tục ngăn cản ở cửa không để cho cô đi.

Nhưng mà anh lại chỉ liếc mắt nhìn cô một chút, giống như muốn chắc chắn xem có đúng là cô không muốn đứng đợi chung với anh hay không.

Chu Di nhìn thấy ánh mắt anh bỗng nhiên nguội lạnh, một loại lạnh lẽo như tro tàn.

Anh bước sang bên nhường đường, tự mình mở cửa cho cô.

Ngược lại nụ cười vẫn đọng trên mặt anh, tuy nhiên ngoại trừ sự khách sáo ra thì không còn ý gì khác nữa.

Đây có lẽ là ưu điểm của Đàm Yến Tây, anh không hề ép buộc bất kỳ ai.

Trong tình yêu, chơi bời, làm ăn, đều như thế.

Không ai là không thể thay thế được.

Chu Di cúi đầu, nhanh chóng nói tiếng “Cám ơn”, lúc lảo đảo bước đi, cô ngửi thấy trên người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Còn chưa đi được hai bước thì Cố Phỉ Phỉ hùng hổ đi tới.

Cô ấy đi kiếm người đã lâu, lúc này biểu cảm của cô ấy so với cô còn sốt ruột hơn, “Cuối cùng cũng tìm được cậu!”

“Có chuyện gì?”

Cố Phỉ Phỉ nói: “Đỗ Vũ Hành cũng ở đây, anh ta mới vừa tới.

Hoặc là cậu tránh đi, hoặc là tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần.”

Chu Di nói: “Mình tránh đi thì được gì chứ.”

Cố Phỉ Phỉ nhún vai: “Dù sao thì cũng là mình dẫn cậu tới mà.”

Lời vừa nói ra, cô ấy bỗng nhìn thấy ở bên ngoài cửa kính có một người đàn ông đang đứng ở dưới bậc tam cấp, anh nghiêng người dựa vào khung cửa, ánh mắt liếc nhìn bên này một cái.

Cố Phỉ Phỉ nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết anh ta?”

Chu Di chần chừ “ừ” một tiếng.

Cố Phỉ Phỉ lại nhìn về phía người đàn ông đánh giá một chút, thân hình cao gầy, dáng người móc treo quần áo mảnh khảnh thẳng tăm tắp, lại còn trúng thưởng mã gien vẻ ngoài anh tuấn hạng nhất, nếu như tham gia vào giới giải trí, chỉ sợ được trời độ đuổi theo đút cơm tới tận miệng.

Cô ấy nhích lại gần Chu Di, đấm nhẹ một cái lên bả vai cô, nháy nháy mắt, “Mắt nhìn không tệ.”

Cố Phỉ Phỉ tưởng rằng mình chỉ tới thông báo tin tức, nói xong định đi thì Chu Di túm cô ấy lại, “Mình định ra về mà.”

“Có thể mình còn phải đợi một lúc nữa.

Cậu chờ một chút, mình đi gọi người mang xe tới chở cậu về.”

“Không cần đâu, mình tự đón xe về.”

“Tiết kiệm tiền để đó mua hai ly trà sữa uống không hơn à?” Cố Phỉ Phỉ nói xong thì rời đi.

Còn lại Chu Di đang tiến thoái lưỡng nan, sợ rằng nếu đi thì Cố Phỉ Phỉ lại không tìm thấy cô, nếu không đi thì cô lại không biết cách đối phó với người ở gần đó như thế nào.

—— Cũng là cô đầu óc ngớ ngẩn, không hề nhớ ra là còn có thể dùng điện thoại di động để liên lạc.

Cô cứ ngập ngừng lúng túng đứng tại chỗ đợi một lúc, bộ dạng lưỡng lự, rồi cô vẫn quyết định rời đi.

Kết quả là ông trời hôm nay giống như muốn trêu đùa với cô, nhất định muốn cho cô thấy trái đất này tròn như thế nào.

Một giây sau, cô đã nhìn thấy đằng sau bức tranh phía trước xuất hiện một người, người mà cô cho rằng chỉ cần cô đi thật nhanh là sẽ không gặp phải - Đỗ Vũ Hành.

Đỗ Vũ Hành thật sự ngạc nhiên, ba bước bỏ làm hai đi tới, “Chu Di, sao em lại ở đây?”

Chu Di nói bình thản: “Em đưa Cố Phỉ Phỉ tới.”

“À.

Anh vừa mới gặp Cố Phỉ Phỉ ở cửa.”

“Vâng.

Cô ấy có nói với em.”

Không khí lúng túng xuất hiện giữa hai người, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, cục diện này chẳng phải là sau khi chia tay, oan gia ngõ hẹp gặp lại đây sao.

Đỗ Vũ Hành nói: “Lần trước… có gặp được Mạnh Thiệu Tông không?”

“Ừm.”

“Vậy thì tốt.”

Chu Di có hơi không đợi nổi nữa, muốn tạm biệt anh ta rời đi.

Đỗ Vũ Hành lại mở lời trước cô: “Nếu không thì cùng đi ra ngoài một chút.”

“Em chuẩn bị ra về, xe đang đợi.”

“Anh có vài câu muốn nói với em.

Chỉ vài câu thôi, sẽ không làm trễ em đâu.” Đỗ Vũ Hành nhìn cô cười, “Không phải em đã nói rồi sao, hai chúng ta đều hiểu rõ ràng, em sợ gì chứ?”

Chu Di bị lời nói của Đỗ Vũ Hành làm cho sượng sùng.

Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói ung dung vang lên sau lưng: “Chờ em đã lâu, sao còn chưa đi?”

Đỗ Vũ Hành lập tức nhìn theo hướng âm thanh, lúc này mới thấy người đàn ông đứng ở bậc tam cấp, hơi sửng sốt rồi lên tiếng cười chào hỏi: “Đàm tổng, hân hạnh.” Ánh mắt lại không khỏi nhìn Chu Di lần nữa, mang theo ý dò hỏi thâm sâu.

Đàm Yến Tây khách sáo cười, đi về hướng hai người, “Họ gì?”

Đỗ Vũ Hành có hơi lúng túng, anh ta biết Đàm Yến Tây, nhưng Đàm Yến Tây nổi tiếng lại không biết anh ta, “Tôi họ Đỗ.”

“Anh Đỗ, tôi và Chu Di còn có việc, chuẩn bị rời đi.

Hình như anh có chuyện quan trọng, hai người nói luôn bây giờ đi, tôi chờ.”

Đỗ Vũ Hành vội vàng nói: “Không không, cũng không có gì gấp gáp.

Không làm trễ thời gian của hai người nữa.”

Đàm Yến Tây cười nhẹ, khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua Chu Di.

Chu Di gật đầu với Đỗ Vũ Hành, cũng không thèm để ý đến Đàm Yến Tây, đi thẳng ra ngoài.

Ngang qua phòng khách đến trước cửa.

Phía sau lưng, Đàm Yến Tay vẫn không nhanh không chậm đi theo.

Chu Di tới quầy tiếp tân lấy áo khoác của mình, vắt ở cánh tay một lúc, không vội mặc vào.

Cô đẩy cửa đi ra ngoài, bỗng dừng lại giữa bậc cầu thang, xoay người, “Có thể đừng đi theo tôi được không?”

Đàm Yến Tây bày ra vẻ mặt vô tội, nhướng mày nhìn về phía trước.

Chu Di quay lại nhìn, bên kia là bãi đậu xe.

Chu Di hỏi: “Không phải anh vừa mới tới hay sao, lại đi ngay?”

Đàm Yến Tây nhìn cô một cái, “Em cảm thấy tại sao tôi lại tới đây?”

Câu hỏi này đã đi kèm với câu trả lời.

Chu Di hơi bất ngờ.

Đàm Yến Tây cười cười, chân không hề ngừng lại, bước ngang qua cô về phía trước.

Anh đúng là đi tới bãi đậu xe, giơ tay nhấn chìa khóa xe một cái, đèn của chiếc Cullinan (1) phía trước lóe lên.

Sau đó Chu Di mới kịp phản ứng, “Con người sắp đặt thì không gọi là có duyên.”

Bóng dáng Đàm Yến Tây ngừng lại một chút rồi quay đầu nhìn cô, cười một tiếng nhưng không đáp lời.

Thái độ này, cô cũng không biết nên cắt nghĩa như thế nào.

Chữ duyên số này không phải dành cho người bịa đặt từ đầu tới cuối, vì để thêm chút màu sắc lãng mạn mà xuyên tạc gán ghép, không có căn cứ.

Đàm Yến Tây đi tới cạnh xe, đang kéo cửa ra bỗng nhiên lại dừng lại.

Trong giây lát, ánh mắt anh xuyên qua ánh trăng nhìn về phía cô, “Đi thôi.

Tiễn em đi một đoạn.”

Lời nói thẳng thắn, khiến cô cảm nhận được một chút chân thành trong đó.

Hiện giờ Chu Di có cảm giác rằng, nếu như cô lại từ chối một lần nữa, Đàm Yến Tây sẽ không mở lời nữa.

Cô thậm chí còn tin rằng, nếu như hôm nay cô không lên xe, đây sẽ là lần cuối cùng cô và Đàm Yến Tây gặp mặt.

Nếu như bạn tin vào duyên phận, bạn cũng nên tin rằng duyên phận chỉ dành cho những người có tình.

Bắc Thành bao la, nơi chốn tráng lệ phồn hoa thế này, lại có thể mở lối cho hai con người trần tục này hay sao.

Chu Di sống tới tuổi này rồi nhưng vẫn chưa từng bốc đồng như vậy.

Tất cả mọi việc cô đều hình dung kết quả, đánh giá tính mạo hiểm, sau đó lên kế hoạch trước rồi mới bắt đầu thực hiện.

Giờ đây, khoảnh khắc bất chợt này, khiến cho cô không còn thời gian suy nghĩ.

Số phận bất ngờ không hẹn mà tới, cô chỉ có thể xuôi theo bản năng.

Cô đi đến chỗ Đàm Yến Tây.

Lần đầu tiên trong đời, cô không biết rằng những bước chân này sẽ dẫn lối cô đến nơi đâu.

-

Chu Di ngồi bên cạnh ghế tài xế, trên đầu gối là chiếc áo choàng lông cừu màu cà phê, hôm nay cô không mặc váy tới dự tiệc dù trong phòng có máy sưởi.

Bản thân vừa mới hết bệnh, cô không muốn lại bị thêm lần nữa.

Từ trên xuống dưới cô mặc âu phục màu trắng, cổ áo màu xanh, có chiết eo, cắt may sắc sảo, không hề mang chút rườm rà.

Đàm Yến Tây đang lái xe, nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên đánh giá cô.

Cô tựa như đóa hoa sơn trà cắm trong bình sứ tinh khiết.

Anh biết có một loại cực phẩm tên là Chiếu điện hồng.

(2)

Hai người không hề mở lời trò chuyện.

Trực giác của Chu Di cho biết dù cô tiến hay lùi đều là đường cùng, bỗng dưng cô có cảm giác tâm trạng mờ mịt như đang đi trên một sợi dây cáp mong manh.

Không dám nhìn xuống thế gian tràn ngập sương mù, khiến cho cô mất hết dũng khí.

Cô không muốn thừa nhận, sống tới tận 22 tuổi đầu, lần đầu tiên cô có tâm trạng nước chảy bèo trôi này.

Là một cuộc điện thoại phá tan sự yên lặng.

Đàm Yến Tây vươn tay giúp cô vặn nhỏ lại tiếng nhạc trong xe.

Chu Di nhận điện thoại, là Thôi Giai Hàng gọi.

Anh ấy hỏi cô: “Có phải em gái Tống Mãn muốn nhập viện không? Ngày nào thế? Khi nào thì làm phẫu thuật?”

Chu Di nói: “Ngày mốt —— thứ hai sẽ nhập viện ngay.

Còn khi nào phẫu thuật vẫn chưa có quyết định, còn phải chờ kết quả kiểm tra nữa.”

Thôi Giai Hàng nói: “Công việc xong xuôi rồi.

Đúng lúc tuần này tôi đi công tác, có thể thứ năm mới trở về được.”

“Không sao, tôi đã xin nghỉ phép rồi, anh cứ lo việc của anh đi.”

“Ừ.

Cần giúp gì thì cứ nói, tôi sẽ nhờ bạn tôi giúp cô.”

Chu Di cười nói: “Vâng.

Cám ơn anh.”

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Yến Tây thuận tiện hỏi một câu: “Ai phải làm phẫu thuật?”

“Em gái của tôi.”

“Có nghiêm trọng không?

“Là phẫu thuật tim.”

Đàm Yến Tây xoay đầu nhìn cô, “À, là vì chuyện này.”

“Cái gì cơ?” Chu Di không hiểu.

Sau đó ngay lập tức lại hiểu ra, “ừ” một tiếng.

Anh nói đúng, ngày hôm đó cầm tiền của Mạnh Thiệu Tông là vì việc này.

Đàm Yến Tây tiếp tục nói: “Ở bệnh viện nào? Tuần sau anh có thời gian đến thăm một chút.”

Chu Di cảm giác có một sự phản kháng yếu ớt trong thâm tâm, hay bởi vì cô đang hoang mang tận đáy lòng.

Anh luôn như đã thân quen với cô, giống như đã xác định mọi chuyện, những thứ còn lại đều xem là việc đương nhiên.

Qua khóe mắt, Đàm Yến Tây nhìn thấy rõ ràng sự do dự của cô.

Bầu không khí ngay lập tức thay đổi, chủ đề này đã chấm dứt, anh cũng không ép cô.

Chu Di suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệnh viện không được sạch sẽ lắm, không dám làm phiền anh tới.”

Đàm Yến Tây cười một tiếng: “Một người miệng mồm lanh lợi như em, muốn dùng những lời lẽ khách khí đó để lừa anh à.

Xem thường ai đó, hửm?”

“Vậy anh muốn nghe lời nói thật?”

“Em nói đi.”

“Thật ra thì, chúng ta không thân quen, em gái tôi càng không quen biết anh.

Anh đi thăm làm gì chứ, tôi thấy anh thật là khó hiểu…”

“Chu Di.” Đàm Yến Tây ngắt lời cô.

Cách anh gọi tên cô khiến tim Chu Di đập liên hồi.

“Có thể anh không phải là một người tốt, nhưng anh cũng không xấu xa như em nghĩ đâu.”

“Tôi không nghĩ về anh nhiều thế.

Tôi thậm chí còn gần như không biết anh, đến cả tên của anh là ba chữ nào cũng không biết.“

“Vậy mà em còn lên xe của anh?” Đàm Yến Tây cười.

Chu Di mấp máy môi.

Đàm Yến Tây hất cằm, kêu cô mở ngăn chứa đồ ra.

Chu Di cảm thấy mù mờ, kéo ra nhìn, ở trong đó là một chiếc bằng lái xe.

Cô nhìn xem rồi không hiểu làm sao lại bật cười.

Người trước mặt khí chất như vậy, lại cũng chỉ được gom lại trong mấy dòng thông tin, kèm theo một bức ảnh nghiêm trang, đóng khung trong một tờ giấy chứng nhận.

Cuối cùng cũng biết tên anh viết như thế nào.

Đàm Yến Tây.

Không hiểu sao cô lại nhớ tới mấy câu thơ của Án Thù.

Từ mới một khúc, rượu một be

Khí trời năm trước, đình đài xưa

Chiều ngả về Tây, nào trở lại.

(3)

Nhìn địa chỉ lại một lần nữa, cô không khỏi ngạc nhiên, thậm chí cô không dám nghĩ sâu xa người xuất thân từ nơi này phải có lai lịch như thế nào.

Nhưng thật ra cô không thể không để tâm.

Nếu nói về gia thế của Đàm Yến Tây, không cần phải làm khó cô, mà nếu thật sự anh muốn làm khó thì cô cũng không chạy thoát.

Cô nhìn thấy ngày sinh của anh cuối cùng, sinh nhật anh cũng không còn xa lắm, vừa sang năm mới.

Cô tính toán, hiện giờ anh 30 tuổi, lớn hơn cô 7 tuổi.

Dường như thấy cô nhìn hơi lâu, Đàm Yến Tây bên cạnh cười một tiếng, “Người thật ở đây thì không nhìn, lại đi tập trung nhìn vào bằng lái xe.”

---

Chú thích:

(1) Xe Rolls-Royce Cullinan, giá khoảng gần $400.000.