Bắc Thành Có Tuyết

Chương 7: 7 Món Đồ Chơi Nhỏ

Chu Di còn chưa lên tiếng, nhưng Đàm Yến Tây ở trong phòng cũng đã nhận ra.

Anh quay đầu liếc nhìn cô, một tay khép lại quyển sổ ghi chép, đứng dậy vươn vai thả lỏng gân cốt rồi cười hỏi cô: "Em ngủ có ngon không?"

Chu Di gật đầu, ánh mắt nhìn sang giường bệnh của Tống Mãn.

Cô chưa kịp hỏi, Đàm Yến Tây đã chủ động nói: "Cô bé đã tỉnh dậy một lần.

Bữa tối có ăn một chút thức ăn lỏng, vận động tầm nửa tiếng đồng hồ."

Chu Di khó mà tưởng tượng ra trường hợp này, cô hỏi: "Đều là do anh giúp?"

"Trợ lý của anh đến giúp, vừa mới đi rồi."

Chu Di ngồi xuống bên mép giường, lấy tay Tống Mãn từ trong chăn ra.

Kim truyền dịch vẫn đang nằm trên mu bàn tay, mới chỉ sau hai ngày đã thấy cô bé gầy đi hẳn, dùng ngón cái và ngón út vòng lại có thể bao trọn cả cổ tay.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay em gái, vừa nói với Đàm Yến Tây: "Làm trợ lý của anh chắc lương phải cao lắm, phạm vi công việc quá rộng rồi."

Đàm Yến Tây hơi nhướng mày, vì anh nghe ra những lời Chu Di nói có ý đùa giỡn.

Điều này thật hiếm thấy.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nói đùa kể từ khi hai người gặp nhau.

Đàm Yến Tây nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Em đã ăn cơm tối chưa?"

"Em chưa.

Còn anh thì sao?"

Đàm Yến Tây lắc đầu, lấy điện thoại từ trong túi, gửi tin nhắn Wechat rồi nói với cô: "Anh bảo người mang cơm đến cho em, bây giờ anh phải đi rồi."

"Anh không ăn sao?"

"Có thời gian sẽ ăn một chút.

Thực sự anh phải đi rồi." Anh duỗi tay lấy chiếc laptop trên tủ đầu giường, rồi kéo chiếc áo khoác trên lưng ghế vắt lên cánh tay.

Chu Di cũng đứng lên đi theo.

Anh ở đây từ hai giờ chiều vì đã nhận lời với cô, trông coi sáu tiếng đồng hồ.

Cô không biết cụ thể Đàm Yến Tây làm nghề gì, nhưng giá trị kinh tế trong một giờ của anh có lẽ khó mà định giá được.

Người như anh vung tiền như rác thì dễ, nhưng lãng phí thời gian lại khó.

Nói tóm lại, cô nợ người này một ân tình.

Chu Di im lặng một lát rồi nói: "Em nợ anh một bữa cơm.

Chờ khi nào anh có thời gian nhé."

Đàm Yến Tây nhìn cô cười thành tiếng, vừa nói vừa nhìn thời gian, "Anh đi đây.

Có gì cứ gửi tin nhắn Wechat cho anh."

Chu Di "vâng" một tiếng rồi nói lời cảm ơn.

Đàm Yến Tây gật đầu, đi đến cửa bỗng dừng bước chân, tìm trong túi áo khoác lấy ra một chiếc túi nhỏ bằng vải nhung màu tím, sau đó đưa cho cô.

Chu Di cầm nó trong tay.

Đàm Yến Tây nói: "Một món đồ chơi nhỏ, quà lưu niệm do trợ lý anh mua.

Em cầm chơi nhé."

Nói xong anh vội vàng rời đi.

Chu Di nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cho đến khi biến mất.

Cô nới lỏng dây rút, mở chiếc túi nhung, lấy từ trong ra một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này thực sự rất khoa trương.

Nhẫn làm bằng kim loại, mặt nhẫn hình lục giác, bên trên là một bức tranh nhỏ vẽ Marie de Medici* khi còn sống nhỏ cỡ đầu móng tay và được che chắn bằng lớp kính thuỷ tinh.

Trên nhẫn có một chiếc tag chưa tháo ra, có chữ ký của viện bảo tàng Louvre.

Cô đã đi tới viện bảo tàng Louvre** trong buổi giao lưu tại Paris, nên có thể nhận ra được.

* Marie de Medici: Vương hậu nước Pháp và Navarre, hôn phối thứ hai của Quốc vương Henry IV của Pháp thuộc Nhà Bourbon.

**Viện bảo tàng Louvre: viện bảo tàng nghệ thuật và lịch sử nổi tiếng nằm tại Quận 1, thành phố Paris, nước Pháp.

Ngón tay Chu Di rất nhỏ, nhẫn đeo lên ngón cái vẫn còn khá rộng.

Một chiếc nhẫn lớn như vậy, đeo vào tay trông cứ như ông bà chủ đang khoe khoang sự giàu có của mình.

Cô nhìn nó cười cười, lấy xuống bỏ vào chiếc túi nhung, rồi đặt vào trong túi xách.

Nửa tiếng sau, người Đàm Yến Tây gọi đưa cơm đến.

Mười món ăn được bày biện trong hộp vô cùng tinh tế, từ khai vị đến tráng miệng đều có đủ.

-

Ngày hôm sau Tống Mãn dậy rất sớm, tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với hôm qua.

Sáng sớm Chu Di dìu cô bé đi rửa mặt, sau đó thong thả di chuyển quanh hành lang.

Hơi thở Tống Mãn khi nói chuyện cực kỳ yếu ớt, thật sự là đang “bà tám” bằng cả sinh mạng.

Cô bé hỏi Chu Di: “Anh Đàm hôm qua là ai vậy chị?”

Chu Di im lặng một chút: “Anh ấy giới thiệu với em như thế nào?”

“Anh ấy bảo là người quen của chị.

Em hỏi là biết nhau vì làm việc chung? Anh ấy nói điều đó cũng không tính.

Em còn hỏi có phải do bạn bè giới thiệu? Anh ấy vẫn nói không phải.

Em hỏi không phải là anh rể chứ, thì anh ấy nở nụ cười…”

Chu Di bị một tràng “Em hỏi…” “Anh ấy nói…” của cô bé làm cho chóng mặt, “Em còn có tinh thần nói nhiều như vậy.”

Tống Mãn cười hì hì: “Cho nên, tóm lại anh ấy là ai vậy ạ?”

“Người quen.”

“Chị cứ xem em như đồ ngốc.

Mấy năm trước chị mang em đến gặp Đỗ Vũ Hành, cũng là thái độ che che giấu giấu như thế này.”

“Em còn không ngốc sao? Không ngốc thì ai ngốc đây.” Chu Di đánh trống lảng.

Vận động quá nhiều, lại phải về phòng bệnh.

Chu Di ra ngoài mua bữa sáng, sau khi ăn xong Tống Mãn còn phải bắt đầu phần truyền dịch của ngày hôm nay.

Đến giữa trưa, Thôi Giai Hàng đến bệnh viện thăm.

Anh ấy đi công tác mới về, mang theo một giỏ quà và một bó hoa tươi.

Ngồi xuống tán gẫu cùng chị em bọn họ, anh ấy không khỏi cười nói: “Mấy năm trước bà ngoại tôi phẫu thuật cũng ở bệnh viện này, đợi có chỗ nằm rất khó, có sắp xếp được cũng phải mất gần nửa tháng trời.

Hôm nay tôi mới biết bệnh viện này còn có cả phòng VIP.

Đây là liên lạc riêng mới có phải không? Nên đặt lịch trước như thế nào?”

Chu Di hơi lúng túng, “…Tôi cũng không rõ lắm, là một người bạn thu xếp cho.”

Mười phút sau, “người bạn” trong miệng Chu Di lại đến bệnh viện lần nữa.

Dáng vẻ anh đi vào như “ngựa quen đường cũ”, cũng không cố lịch sự chào hỏi mà trực tiếp nói với Chu Di: “Anh có cuộc họp đi ngang qua đây, nên ghé qua xem sao.”

Sau đó quay đầu lại, giương cằm về phía Tống Mãn trên giường bệnh xem như là chào hỏi.

Tống Mãn cười nói: “Chào anh.”

Thôi Giai Hàng là người duy nhất có mặt tại đây cảm thấy bị sốc nặng.

Lần ở phòng làm việc của Triệu Dã, người ngồi sau bức bình phong kia không phải chính là người này sao?

Anh ấy còn nhớ rõ, mà cũng rất khó để quên.

Vẻ ngoài cùng khí chất này, trên thực tế cũng không có được mấy người như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ấy lại chạm mặt người này ngay tại phòng bệnh của Tống Mãn.

Anh ấy nhớ rõ, thái độ lần trước của Chu Di không giống như có quen biết người này, nhưng sao lần này nhìn lại, dường như không giống với người đồng nghiệp đã làm việc với anh ấy hơn nửa năm.

Thôi Giai Hàng lại nhìn Chu Di, vẻ mặt có chút phức tạp.

Lúc anh ấy còn đang ngây người ra, người này đã cùng Tống Mãn trò chuyện rồi.

Đàm Yến Tây hỏi: “Em và chị em ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Còn phải truyền dịch thêm một ngày nữa sao?”

“Túi dịch đã giảm đi phân nửa nên em đoán là có thể xong trong sáng nay ạ.”

“Em tự mình chú ý một chút, cũng nói chị em dành thời gian để nghỉ ngơi nhé.”

Tống Mãn cười mờ ám: “Dù sao cũng là chị em, nên em cũng biết đau lòng chứ bộ.”

Đàm Yến Tây cũng cười thành tiếng.

Lúc này, Thôi Giai Hàng cảm thấy bản thân mình chính là một người dư thừa, nên lấy lý do phải nhanh chóng về công ty trả lại ngày phép, sau đó nói tạm biệt với Chu Di.

Chu Di tiễn anh ấy đến cửa thang máy.

Thôi Giai Hàng lòng đầy nghi vấn nhưng vẫn cố kìm nén lại, trong lúc chờ thang máy thì cười cười, giọng nói ra vẻ thoải mái: “Cô ở đây có người chiếu cố là tốt rồi, khi nào có thể quay trở lại làm việc?”

“Tôi chờ đến khi Tống Mãn xuất viện.”

Thôi Giai Hàng gật đầu: “Trong bệnh viện chán lắm, tính kéo tôi đi xếp đội hình sao?”

Chu Di cười cười: “Không chê món ăn tôi nấu nữa à?”

“Không ngon thì tôi hạ đánh giá xuống là được chứ gì.”*

*Hai người đang nói chuyện về game.

Một tiếng “đinh” vang lên, là thang máy đến, Thôi Giai Hàng đi vào rồi vẫy tay với cô.

Cửa thang máy đóng lại trong nháy mắt, ý cười trong mắt anh ấy bỗng chốc biến mất.

Chu Di quay trở lại phòng bệnh, Đàm Yến Tây vẫn đang cùng Tống Mãn nói đủ thứ chuyện đông tây.

Thỉnh thoảng đến cô còn cảm thấy Tống Mãn quá ồn ào ầm ĩ, vậy mà Đàm Yến Tây lại chịu được.

Lúc này hai người đang nói về chuyện nhà ăn của trường đại học có ngon hay không, cũng không biết bọn họ nói kiểu gì mà đi xa đề tài lúc đầu cả nghìn cây số.

Chu Di nhắc nhở Đàm Yến Tây: “Không phải anh còn có cuộc họp sao?”

Tống Mãn nói: “Ui chị, chị nói vậy anh Ba lại tưởng chị muốn đuổi người thì sao?”

Mà Đàm Yến Tây nói: “Quả thật anh phải đi rồi.”

Chu Di đáp: “Vâng.”

Tống Mãn lại nói: “Chị không tiễn anh ấy một chút à?”

Chu Di liếc mắt trừng cô bé một cái, Tống Mãn vội nói: “Đại công chúa ơi, là em sai rồi.”

Đại công chúa.

Đàm Yến Tây nghĩ ngợi một chút, cảm thấy thật thú vị.

Chu Di không lên tiếng, đưa tay lên lật túi truyền dịch, nước thuốc vẫn còn nhiều.

Ngoài miệng cũng không nói muốn tiễn anh, chỉ đi đến cửa, rẽ qua một bên chờ Đàm Yến Tây đi tới.

Đàm Yến Tây trở tay đóng cửa lại, cùng cô đi đến thang máy.

Bãi đỗ xe cách bệnh viện không xa nên Đàm Yến Tây không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen có phần vai rộng và thẳng.

Chu Di không thấp, nhưng khi đi với anh cũng có thể cảm nhận được vóc dáng anh cao như thế nào.

Đi hết dọc hành lang, hai người vẫn còn im lặng.

Vào trong thang máy, bọn họ bị những người chen chúc tới ép vào một góc.

Đàm Yến Tây hơi nhíu mày, quay lưng ra ngoài.

Dường như anh không thích những nơi đông đúc như thế này, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn không vui.

Chu Di đưa tay đặt bên hông anh theo bản năng, thay anh chặn lại một người đàn ông trung niên đang chen lấn.

Đàm Yến Tây rũ mắt nhìn xuống, nhân tiện cũng bắt được cánh tay cô, đặt cô trước người mình, ngược lại chính mình thay cô ngăn chặn những người đang chen chúc kia.

Anh khẽ cười một tiếng: “Cũng không đến mức để em phải làm mấy chuyện này.”

Chu Di nói: “Cũng không có gì…”

“Cuối cùng cũng nói chuyện với anh rồi.

Để em nói ra được một câu sao mà khó ghê.” Giọng điệu anh mang ý đùa giỡn.

Hai người đứng quá gần, hơn bất cứ lần nào trước đây, Chu Di giương mắt cũng chỉ có thể thấy được chiếc cổ rất trắng của anh, khi nói chuyện yết hầu hơi di chuyển, bên cạnh yết hầu có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.

Cô đành phải dời tầm mắt nhìn vào những đường kẻ trên áo len của anh, nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh, nói đúng hơn là lạnh lẽo trước sau như một: “Lâu dài anh sẽ thấy, em thật sự là một người rất nhàm chán.”

Đàm Yến Tây cười, lặp lại hai từ đầu tiên trong câu nói của cô: “Lâu dài…”

Chu Di hít một hơi.

Thang máy cuối cùng cũng đi tới lầu một.

Hai người từ thang máy đi ra, Đàm Yến Tây nói: “Tiễn anh đến bãi đỗ xe chứ?”

Chu Di dù chưa nói “được” nhưng vẫn không dừng bước chân.

Từ khoa nội trú đến bãi đỗ xe phải đi qua một con đường có trồng cây ngô đồng ở hai bên.

Ngày đầu tiên dắt Tống Mãn đến nơi này làm kiểm tra, Chu Di phát hiện bệnh viện này ngoại trừ tòa nhà nội trú mới xây, phần còn lại đều được xây dựng từ những năm 1930, vẫn giữ được vẻ bề ngoài cổ kính và trang nghiêm của thời bấy giờ.

Hàng cây ngô đồng hai bên đường nghe nói cũng được trồng vào thời điểm đó, nhìn kỹ có thể tìm ra vết đạn trên thân cây, và những mảnh đạn vẫn còn ở bên trong.

Vì vậy mỗi lần đến đây, Chu Di đều có thể cảm nhận được sức ép từ trong không khí.

Đi trên con đường này, nếu không nói lời nào, sẽ cảm thấy yên tĩnh hơn bất kỳ điều gì khác.

Chu Di có chút không chịu nổi cảm giác yên tĩnh quá mức này, cuối cùng cũng chủ động lên tiếng: “Tại sao Tống Mãn gọi anh là anh Ba?”

“Em ấy hỏi nên xưng hô với anh thế nào, anh nói là anh chị em trong nhà hay bạn bè nhỏ tuổi hơn đều gọi anh là anh Ba.”

“Vậy em nên gọi anh như thế nào?” Giọng nói của Chu Di nhẹ nhàng, cảm giác có chút ôn hòa trong trẻo.

“Nếu em muốn cũng có thể gọi anh như vậy.”

Chu Di im lặng một lúc, “Nếu em không muốn thì sao?”

“Những người bạn nhỏ tuổi hơn” này có phạm vi quá rộng, cô không biết mình có phải cũng nằm trong nhóm người chung chung như vậy hay không.

Đàm Yến Tây dừng lại, bước nửa bước sang ngang, cô cũng theo đó dừng chân, dường như bị anh ngăn lại.

Một tay anh đút vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, trong thanh âm mang theo ý cười: “Em nghĩ xem muốn gọi anh như thế nào?”

Chu Di không dám ngẩng đầu, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh: “Em gọi anh là Đàm Yến Tây.”

“Có thể, đều tùy ý em.”

Đuôi mắt Chu Di khẽ run lên, ánh mắt buông xuống, vì thế nhìn thấy cái bóng nhàn nhạt dưới chân anh ở trên mặt đường.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của anh, ranh giới giữa xa và gần thực sự không rõ ràng.

Anh cười nói: “Rất ít người gọi anh bằng cả họ tên như vậy.”

Tựa như nhìn thấu phần tâm tư cô không muốn chia sẻ.

Lại không vạch trần, mà chỉ dung túng..