Bậc Thầy Chia Tay

Chương 47: Bí Mật

Quay về khách sạn chỉ thấy Cát Quân đang bận rộn bên ngoài, không nhìn thấy Ngô Thiến vợ anh ấy.

“Mọi người về rồi à, đã ăn cơm chưa? Chúng tôi vẫn còn một ít đồ ăn đấy, đun nóng lên là ăn được rồi.

Cát Quân vẫn nhiệt tình như vậy, tôi cố tình không lên lầu, liếc mắt nhìn Lý Tuyền và Bành Uy ý bảo hai người họ ngồi xuống.

“Anh Cát này, vợ anh đâu rồi?”

Giờ mới sáu bảy giờ, không phải đi ngủ rồi chứ.

Cát Quân sửng sốt nói: “Cô ấy bị cảm nên đi nghỉ rồi.

“Vậy à, anh nấu cho chúng tôi chút gì ăn đi.

Thực ra ba người chúng tôi vừa ăn rồi, nhưng Bành Uy và Lý Tuyền hiểu ý tôi nên không nói gì.

Nhìn Cát Quân đi vào nhà bếp, tôi lập tức gọi vào số máy đã lưu.

“Đây là số điện thoại của Ngô Thiến à?”

Bành Uy liếc mắt nhìn tôi, tôi ra hiệu cho cậu ấy nói nhỏ chút sau đó mở loa ngoài.

“Alo, xin chào, là cậu Địch à?”

Người Cát Quân nói là bị cảm cúm – Ngô Thiến đang nhiệt tình chào hỏi chúng tôi.

“Là tôi đây.

Văn phòng của chúng tôi bắt đầu làm vệc rồi, không biết chị muốn giải quyết chuyện gì?”

Giọng nói đầu dây bên kia có chút nghẹn ngào, giống như vừa mới khóc xong.

“Tôi muốn ly hôn.

Bây giờ Lý Tuyền và Bành Uy mới hiểu rõ.

Tôi bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”

“Mọi người không cần biết nguyên nhân, dù sao đây là việc làm ăn của các cậu.

Tôi đưa tiền, cậu làm việc là được rồi.

Thái độ của Ngô Thiến đầu dây bên kia bỗng nhiên trở nên cứng rắn khiến tôi không kịp trở tay.

“Chị nói đúng, vậy chúng ta gặp mặt bàn bạc chi tiết hơn đi.

Nghe giọng điệu của chị ấy bây giờ chắc chắn không hỏi được gì, tôi cứ thuận theo rồi tính.

“Được, tôi sống ở Hải Nam, có thể đến gặp cậu.

Giọng Ngô Thiến rất kiên định, xem ra chị ấy đã quyết tâm muốn ly hôn rồi.

“Không cần đâu, gặp ở Hải Nam đi.

Đúng lúc tôi có việc phải tới đây.

“Được, vậy tôi sẽ đón cậu ở sân bay, thuận tiện bàn bạc kĩ hơn.

“Được rồi, vé máy bay của tôi là mười giờ sáng mai, vậy mười một giờ trưa chúng ta gặp nhau ở cửa ra vào.

“Được.

Cúp máy, tôi quay đầu nhìn Lý Tuyền và Bành Uy.

“Bà chủ khách sạn đã gọi cho tôi ít nhất ba lần.

Bây giờ chị ấy là khách hàng mới của chúng ta.

Hiếm thấy Lý Tuyền nhíu mày, tôi biết chị ấy nghĩ gì.

Bình thường tuy hai vợ chồng họ có cãi nhau nhưng chúng tôi đều nhìn ra tình cảm của Cát Quân với Ngô Thiến.

Anh ấy đối xử với vợ rất tốt, chỉ sợ chị ấy mệt mỏi.

Vậy sao chị ấy còn một mực muốn ly hôn chứ? Đừng nói Lý Tuyền nghĩ không ra, tôi cũng không hiểu được.

“Ồ, có lẽ phương diện kia của ông chủ không được.

Mọi người không biết chứ, năm nay Ngô Thiến đã bốn mươi, phụ nữ tuổi này mạnh mẽ như hổ.

Dáng người chị ấy lại mông ra mông, eo ra eo, chắc chắn muốn đá ông chồng già đi tìm trai trẻ rồi.

Bành Uy híp mắt cười đáng khinh, tôi thật muốn cho thằng nhóc này một cái tát.

“Đừng nói nữa, ông chủ ra rồi đấy.

Lý Tuyền đột nhiên nói, xoay đầu nhìn, thấy ông chủ đang cười vui vẻ bưng đồ ăn ra.

Bành Uy thông cảm nhìn Cát Quân, tôi sợ thằng nhóc này ăn nói linh tính.

Vừa thấy cậu ấy há mồm tôi vội cho cậu ấy đĩa rau.

“Anh Cát này, trình độ nấu ăn của anh không tệ nha, ăn rất ngon.

Tôi cố tình tìm chủ đề bắt chuyện với Cát Quân.

Nghe thấy tôi khen thế anh ấy gãi đầu nói: “Không đâu, là vợ tôi dạy tốt đấy.

Chậc chậc, lại còn khen vợ nữa.

Thấy anh ấy như vậy tôi càng tò mò không biết Ngô Thiến đang nghĩ gì? Chẳng lẽ giống như trong lời bài hát, càng được yêu càng không biết trân trọng sao? Ba người chúng tôi đều nghi ngờ nhưng đối mặt với Cát Quân không biết gì lại không thể mở miệng hỏi.

Chỉ đành và mấy miếng cơm rồi về phòng ngủ, chuẩn bị hôm sau đi gặp người đang vội vã muốn ly hôn với chồng – Ngô Thiến.

Sợ bị Cát Quân phát hiện, thời gian chúng tôi ra ngoài vẫn giống như hôm qua.

Nhưng hôm nay không có mặt trời, thời tiết âm u.

“Có vẻ trời sẽ mưa đó, mọi người nhớ mang ô đi.

Cát Quân đưa cho tôi mấy chiếc ô, tôi từ chối vẫn bị anh ấy nhét vào tay.

“Mưa ở đây thường rất to, cầm ô cũng có thể ngăn được chút.

Không làm sao được, chúng tôi đành cầm theo chiếc ô to màu đỏ ra ngoài.

Cũng tốt, có lẽ lát nữa sẽ cần dùng đến.

Bắt xe, ba người chúng tôi đến thẳng sân bay.

Sân bay người đến người đi, chúng tôi tìm một quán cà phê ngồi, dựa vào cửa sổ để thuận tiện nhìn xem Ngô Thiến ở đâu.

Trùng hợp là chúng tôi vừa vào trong thì Ngô Thiến cũng tới.

Chỉ là vẻ mặt chị ấy vội vàng, cũng không nhìn thấy chúng tôi, vừa vào đã lao đến quầy hàng hỏi nhân viên.

Nhân viên giơ tay chỉ, chị ấy liền vội vàng chạy qua đó.

Bên đó hình như là nhà vệ sinh, khó trách lại vội vàng thế.

“Anh Địch nói xem, nếu lát nữa chúng ta vạch trần chị ấy, chị ấy có thể trở mặt không?”

Bành Uy nhìn hướng nhà vệ sinh, ngoài miệng thì lo lắng nhưng dáng vẻ lại cười trên nỗi đau của người khác.

Cô đơn lâu quá không chịu được cảnh người khác vui vẻ.

“Nếu Ngô Thiến đã cố chấp muốn tìm người giúp chị ấy ly hôn như vậy có thể nói rõ hai điểm.

Thứ nhất giữa Ngô Thiến và chồng có xuất hiện vấn đề.

Thứ hai chồng chị ấy không đồng ý chủ động ly hôn.

Cho nên chị ấy mới dùng đến cách này.

Tôi uống một ngụm americano, đắng quá.

Mấy ngày nay toàn ăn đồ ngọt, ngấy đến sợ.

“Em nghĩ Ngô Thiến muốn đá anh Cát, chị Tuyền nói đúng không?”

Lý Tuyền không để ý đến Ngô Địch, chỉ nhìn về phía nhà vệ sinh, cau mày nói: “Tôi cảm thấy có lẽ chị ấy có điều gì khó nói.

Nhìn dáng vẻ chị ấy không phải người có mới nới cũ.

Chị ấy nói một câu xong liền làm bộ nho nhã.

“Được rồi, đợi chị ấy ra hỏi thẳng là được.

Đừng đoán mò.

Vừa dứt lời, Ngô Thiến mặc bộ đồ màu kem mộc mạc bước ra, chị ấy ôm bụng, dáng vẻ không quá thoải mái.

Tôi không do dự gọi điện thoại.

“Alo, cậu Ngô đã đến chưa?”

Ngô Thiến tìm điện thoại trong túi một lúc mới ấn nghe, vừa nói vừa nhanh chóng đi ra ngoài.

“Tôi đã đến rồi, ngay trước mặt chị.

Chị ngẩng đầu là thấy.

Tôi đứng dậy vẫy tay với Ngô Thiến, chị ấy ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Cậu là Ngô Địch?”

“Đúng vậy, là tôi.

Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng tôi vẫn nhận ra dáng vẻ Ngô Thiến hoảng loạn.

Chị ấy cất điện thoại, liếc nhìn tôi một cái rồi chạy thẳng ra khỏi quán cafe, không để ý đến chúng tôi nữa.

Muốn chạy à, “Bành Uy!”

tôi gọi nhưng cậu ấy không phản ứng kịp.

Lý Tuyền lập tức đứng lên chặn chị ấy lại.

Không làm gì thẹn với lòng, sao lại phải chạy? Trong lòng tôi cười khẩy, Ngô Thiến chắc chắn có bí mật không thể cho người khác biết.