Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 35: 35 Kết Phần Cuối

Giây phút đó, không gian giữa hai ta đông cứng lại.

Lời nói của hắn, khiến trái tim ta thổn thức, nhói đau.

Ta chẳng biết nói gì, chỉ bất lực vùi đầu trong lồng ngực của hắn.

Ta nghe thấy tiếng hắn thở dài, rồi hắn mang ta trở về hoàng cung.

Ngày hôm sau, ta nhận được cấp báo phía đông Đại Yến tạo phản, sự tình vô cùng nghiêm trọng, vì vậy, ta quyết định thân chinh dẹp giặc.

Quần thần trong triều có nhiều người can ngăn ta, nhưng ý ta đã quyết.

Chiều hôm ấy, ta lập tức khởi hành.

Chỉ là, giờ khởi hành của ta có muộn hơn so với dự định, ta biết, ta đang chờ một người, nhưng người đó không xuất hiện.

Chiến trường là nơi chết chóc đau thương, máu hòa nước mắt.

Ban đêm, ta ngủ trong mơ hồ.

Ban ngày, ta đối diện với binh đao khói lửa.

Một đêm trăng thanh, ta ngồi trước ánh nến, băng bó lại vết thương đã nứt ra.

Ánh nến khẽ lay động.

Ta rơi vào một vòng tay lạnh giá.

- "Lý Nhất Dạ."

Ta thì thầm gọi tên của hắn.

Hắn ôm chặt lấy ta, ta dường như cảm nhận được một luồng sinh lực mạnh mẽ đang chảy vào người.

Vết thương của ta tự nhiên liền lại.

Ta rất vui khi hắn trị thương cho ta.

Hơn nữa ta cũng hiểu, hắn hay xuất hiện trước mặt ta bất thường như vậy, là vì ngoài ở lại nhân gian, hắn còn phải trở về Ma quốc để xử lí công việc.

Nhưng lòng ta mơ hồ bất an, chúng ta chẳng lẽ...cứ mãi mãi như thế này ư?

Ta cảm nhận hơi lạnh của hắn phả vào tai ta.

- "Đều nói thần yêu chúng sinh, quả thật không sai."

Ta khẽ giật mình.

Hắn lại nói.

- "Vân Mặc, ta biết nàng còn lưu luyến thế giới này.

Nếu như, trên vai nàng không còn trách nhiệm nặng nề, nàng có can tâm để ta bảo hộ nàng không?"

Lời nói của hắn ẩn ẩn bi thương.

Trái tim ta đau đớn khôn tả.

Ta nặng nề ngả người vào lòng hắn, khẽ đáp.

- "Được, kiếp này không thể ở bên chàng, vậy thì ta sẽ hẹn chàng kiếp sau.

Đến lúc đó, ta tiến vào luân hồi, chẳng còn kí ức về chàng, chỉ mong rằng chàng sẽ tìm được ta...Chúng ta sẽ cùng nhau thiên trường địa cửu."

《Hắn rất vui khi nghe thấy lời hứa của nàng.

Nhưng hắn e là nàng sẽ chẳng có kiếp sau ở trần thế.

Bởi nàng là thần tiên trên trời, vĩnh viễn đối nghịch với hắn.

Chỉ sợ kết thúc kiếp này, nàng sẽ trở về là tiên tử Vân Mặc, quên hết đi những kí ức ở hồng trần.

E rằng, sau này chỉ có mình hắn, ôm mối tình vỡ nát trong tim...》

Trời tờ mờ sáng, ta nhận cấp báo rằng kẻ địch đang tiến đến muốn đánh lén chúng ta.

Còn Nhất Dạ vẫn ẩn thân bên cạnh ta, chứng kiến ta bày binh bố trận.

Ánh mắt hắn nhìn ta rất dịu dàng.

Trên chiến trường thảm khốc, tên ở phía địch bắn ra như mưa, kì lạ thay tất cả những mũi tên ấy đều bắn ngược trở lại.

Cuồng phong nổi lên, ta không tổn thất một mũi tên nào đã toàn thắng.

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

- "Chàng giúp ta ư?"

Nếu biết hắn có ý định như vậy, ta chẳng tốn sức bày binh bố trận nữa rồi.

Hắn chỉ cười nói.

- "Chỉ là muốn tạo cho nàng một bất ngờ, hơn nữa, dáng vẻ nàng khi ấy rất đáng yêu..."

Ai lại suy nghĩ kì lạ như hắn không cơ chứ?

Ta còn đang tỏ vẻ hờn dỗi, Lý Nhất Dạ đã nắm lấy tay ta, hắn nhìn thấy áo giáp bạc của ta dính máu, bèn thanh tẩy y phục của ta bằng ma thuật của hắn, sau đó dịu dàng hôn lên trán ta.

- "Nếu nàng đã hứa cùng ta thiên trường địa cửu, vậy thì ta sẽ không buông tay nàng."

Hắn không nói chữ "yêu" với ta, nhưng lại dễ dàng làm trái tim ta tan chảy.

Ta chẳng biết từ lúc nào đã yêu hắn.

Có phải từ khi ta đã quen thế giới này có hắn, hay sự kiên nhẫn dịu dàng của hắn ở bên ta trong giây phút ta tuyệt vọng nhất, đã khiến ta rung động?

Lý Nhất Dạ, cảm ơn chàng đã xuất hiện bên ta, cho ta cảm nhận được dư vị ấm áp của tình yêu.

《Tại cõi tiên, tơ tình của tiên tử Vân Mặc khẽ động.

Tình yêu của nàng hóa thành gió, gửi nỗi niềm vào trong cây lá, khiến muôn nghìn loài cây bỗng bung nở từng đóa hoa tuyệt sắc, rực rỡ muôn màu.

Nhận thấy tình yêu của Vân Mặc dành cho Nhất Dạ ngày một nhiều, những thông báo khẩn gửi về cho Tây Trì vương mẫu như mưa rơi.

- "Khởi bẩm nương nương, sự việc đang ngày một hỏng rồi.

Nếu tiên tử Vân Mặc đã động tâm với Lý Nhất Dạ, nàng sẽ không nỡ giết hắn."

Trái với sự lo lắng của chúng tiên, Tây Trì vương mẫu cực kì bình tĩnh, nàng chỉ cười.

- "Lý Nhất Dạ là người yêu định sẵn của nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ yêu hắn."

Ánh mắt nàng khẽ lóe lên tia sáng.

- "Các ngươi không cần phải lo lắng, bây giờ Vân Mặc chỉ là phàm nhân, có những việc, chúng ta vẫn có thể xoay chuyển được..."》

Lý Nhất Dạ xuất hiện ở bên ta ít lâu, lại phải lập tức rời đi.

Ta nhìn thấy trong đôi mắt ma mị của hắn ẩn chứa mệt mỏi, bỗng đau lòng cho hắn khôn nguôi, nhưng lại chỉ kịp ôm hắn nói lời tạm biệt.

Ngay khi hắn biến mất, trái tim ta đập thịch một cái.

Cảm giác bất an ngày một xâm chiếm cơ thể ta.

Dường như có rất nhiều ma chướng quấn chặt lấy ta, sau đó, ta rơi vào hôn mê.

Những kí ức đẹp về ta và Lý Nhất Dạ vụn vỡ.

Ta bỗng chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp...

Lúc ấy, Lý Nhất Dạ khoác trên người chiếc áo bào hắc ám.

Cơ thể hắn tràn đầy hơi thở ma quỷ, sát khí yêu dị.

Hắn ngồi trên ngai vàng, bên dưới là thuộc hạ đang kính cẩn quỳ rạp xuống đất.

Bên cạnh hắn có một phù thủy xinh đẹp cất tiếng.

- "Chúc mừng điện hạ, cô ta đã yêu điện hạ thật rồi.

Ít lâu nữa thôi, khi tình yêu cô ta đủ lớn, ngài chỉ cần giết cô ta, đem máu cô ta tế sống cho trời đất, Ma quốc của chúng ta sẽ thống trị tam giới."

Toàn bộ những kẻ đang quỳ rạp hô vang.

- "Điện hạ vạn tuế!"

- "Từ nay về sau, điện hạ sẽ thoát khỏi ái tình, trường tồn với thời gian, sánh cùng nhật nguyệt!"

Trái tim ta co rút lại.

Vị Thái tử Ma quốc ngồi trên ngai vàng kia đối với ta vô cùng xa lạ.

Ta cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi cơn ác mộng này, lại nghe tiếng người thì thầm.

- "Hắn không hề yêu ngươi!"

- "Hắn chỉ đang lừa dối ngươi thôi.

Một khi ngươi yêu hắn sâu sắc đến mạng cũng chẳng cần, ngươi sẽ không còn đường lui."

- "Thức tỉnh đi Vân Mặc!"

- "Giết hắn đi!"

- "Giết hắn đi!"

Bốn ngày sau ta tỉnh lại, bốn bề toàn sự trống rỗng và hoang vắng.

Đầu ta nặng nề và đau nhức.

Ta chỉ lờ mờ nhớ ra một số chuyện.

Đó là, ta yêu một kẻ tên là Lý Nhất Dạ, nhưng hắn lại lừa dối ta, phản bội ta.

Khi ta trở về kinh thành, tiếng đồn về ta đồng tính luyến ái đã lan xa tự bao giờ.

Mọi người đều nói ta yêu một nam nhân xa lạ mà ta đã mang về cung cách đây sáu năm trước.

Nhưng bây giờ, hắn đã không còn ở kinh thành.

Ta lại nhớ đến Triệu Ảnh Quân.

Tại sao khi ta yêu một người, những người đó đều rời đi mất?

Bên tai ta vang lên một giọng nói.

- "Đúng vậy, không một ai yêu ngươi!"

- "Vân Mặc, những kẻ đó chẳng thật lòng yêu ngươi.

Nếu như không thương hại ngươi, thì cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi."

Những lời nói cứ vang vọng bên tai ta như quỷ gọi hồn, khiến đầu ta đau buốt.

Trong cơn mộng mị, ta nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời mặc trang phục cao quý, đưa cho ta một cây trâm bạc.

Lời nói của nàng khiến trái tim ta đập mạnh.

- "Giết hắn!"

Ta siết chặt trường kiếm trong tay, cảm thấy chán ghét sự giả dối như hiện tại.

Như bị thôi miên, ta đi vào tẩm cung, mở ra tầng hầm bí mật.

Ở nơi đó, có cất giấu một thứ, đó là thứ ta chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn trong bóng tối, nay sắp được ta phơi bày nơi ánh sáng.

《Hôm sau, giờ thiết triều đã đến.

Những tin đồn từ trước đến giờ chưa hề có, trong một đêm bỗng lan ra toàn kinh thành.

Bây giờ, tất cả các vị đại thần đều vô cùng lo lắng.

Họ chờ đợi vị đế vương xuất hiện, cho họ một sự trấn an, một câu trả lời thích hợp.

Thế rồi vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, bước vào trong đại điện là một cô gái cực kì xinh đẹp.

Nàng mặc bộ trang phục đỏ chói rực rỡ, trên mái tóc đen xõa dài đội chiếc vương miện cao quý, cổ đeo vòng bạc, tay đeo lắc vàng.

Thân ảnh của nàng vừa xinh đẹp lại ngập tràn ngạo khí.

Nàng thản nhiên tiến đến ngồi trên ngai vàng, mỉm cười xinh đẹp.

- "Trẫm là nữ nhân, bao nhiêu năm nay lừa dối các khanh, là lỗi của trẫm rồi."

Giọng nàng không còn trầm đục như mọi khi, mà lại trong trẻo như sương sớm.

Toàn bộ các vị đại thần đều bị dọa sợ đến ngây người.》

《Sương trắng che khuất, ngăn cản đôi ta.

Kí ức rơi, mở ra đau thương vạn kiếp.

Vân Mặc tuy là phàm nhân, nhưng bản chất lại là thần tiên.

Vì vậy, tiên khí sẽ ăn mòn thần hồn của hắn, mỗi ngày một mạnh hơn.

Đến khi phát hiện ra điều này, hắn chỉ nở nụ cười bi ai.

Nàng với hắn đã định sẵn là tương khắc.

Nhất Dạ có thể không quan tâm đến tam giới, nhưng vì muốn ở bên nàng, hắn phải trở về Ma quốc để chữa trị thần hồn.

Thần hồn ngày càng tổn thương mạnh, nên mỗi một lần hắn ở Ma quốc chữa trị lâu hơn.

Hắn có thể chống cự đến bây giờ, đã là duy trì bằng nghị lực kinh người.

Nhưng bởi vì nàng đã hứa, sẽ cùng hắn thiên trường địa cửu, cho nên, hắn nguyện tổn thương, chỉ cần được ở bên nàng.

Chỉ là đến khi hắn đến nhân gian lần nữa, chờ đợi hắn lại là vạn kiếp bất phục.》

Kí ức tiếp tục xoay vần, ta không biết bản thân đã rơi vào mộng mị bao lâu.

Đến khi mở mắt ra, ta dường như đã nhớ lại tất cả.

Ta, là tiên tử Vân Mặc, là con gái út của Tây Trì vương mẫu.

Năm ấy, Ma quốc ngông cuồng càn rỡ, kéo binh lên san bằng Tiên giới.

Người cầm đầu bọn chúng là Lý Nhất Dạ.

Tiên giới điêu tàn, tiếng than vang vọng trời đất.

Từng vị thần tiên ngã xuống.

Tiên giới sợ hãi và lo lắng trước sự điên cuồng và tàn nhẫn của hắn.

Mang theo đau thương uất hận, ta tiến vào nơi cấm địa của Tiên giới, lấy được được phương pháp cổ xưa.

Trận pháp cổ xưa này có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ vô cùng, nhưng ta sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Ta không quan tâm cái giá đó đắt ra sao, chỉ mong giết được Lý Nhất Dạ để báo thù cho những người mà ta yêu mến.

《Lý Nhất Dạ ngông cuồng ngồi trên ngai vàng, hơi thở tàn bạo yêu dị tỏa ra tứ phía.

Trước mặt hắn là một đám ma quỷ không ngừng tra tấn một tiểu tiên bé nhỏ.

Bên cạnh Lý Nhất Dạ là Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp, Tả hộ pháp cẩn trọng hỏi ý kiến của hắn.

- "Điện hạ có cảm thấy vừa lòng không?"

Lý Nhất Dạ thờ ơ trả lời.

- "Thật nhàm chán."

Chẳng lẽ trên đời này không có thứ gì khiến hắn thấy thú vị sao?

Không ai biết được, Lý Nhất Dạ làm bao chuyện hoang đường, chỉ vì muốn tìm kiếm chút niềm vui nho nhỏ.

Nhưng đã trải qua bao năm, hắn vẫn thấy trống rỗng vô vị.

Đối với vị chủ nhân tựa như sớm nắng chiều mưa, tâm như mò kim đáy bể, Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp cảm thấy bất an vô cùng.

Cho dù chứng kiến Tiên giới điêu tàn, Ma giới sắp thành công thống trị lục giới, bọn họ cũng chẳng thấy vui vẻ, chỉ nơm nớp lo sợ sẽ không làm hài lòng vị Ma vương tương lai.

Ngay khi Nhất Dạ định rời đi, bỗng có tiếng xôn xao vang lên tứ phía.

- "Có tiên tử đã phá được kết giới, xông vào Ma giới chúng ta!"

Một tia chớp vụt qua không gian tối đen tại Ma quốc, Vân Mặc xuất hiện.

Nàng nắm chặt Trường Vũ kiếm trong tay, khẽ quát một tiếng.

- "Lý Nhất Dạ! Ngươi ở đâu? Hôm nay, ta sẽ kết liễu ngươi!"

Tựa như định mệnh sắp đặt từ trước, Nhất Dạ nhíu mày, hờ hững quay đầu lại.

Phản chiếu vào đôi mắt của hắn, là hình ảnh của tiểu tiên nữ xinh đẹp ngạo kiều, tay nắm trường kiếm, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sát khí.

Rất nhiều ma quỷ bao vây lấy Vân Mặc, đều bị nàng đánh cho hồn phách vỡ tan.

Lý Nhất Dạ vẫn thờ ơ chứng kiến tất cả.

Đến khi chẳng còn ma quỷ nào dám đối nghịch với nàng, Nhất Dạ mới niệm chú triệu hồi thanh kiếm của hắn.

Một trận chiến giữa thần tiên và ma quỷ xảy ra, làm điên đảo trời đất.》

Kí ức vẫn tiếp tục rơi...Sau khi nữ vương Vân Mặc ôm theo đau thương biến mất cùng Đại Yến, Lý Nhất Dạ tìm đến vị phù thủy nọ, mong muốn nàng ta có thể tạo kiếp sau cho Vân Mặc và hắn.

Nhìn thấy sự cố chấp si tình của hắn, nàng ta thở dài đồng ý.

Mộng ảo mở ra, bắt đầu chuyện tình của bạo quân tuyệt tình và thái giám vô danh.

Nhưng cho dù muốn nghịch thiên cải mệnh, kết cục giữa hai người vẫn chỉ là nghiệt duyên.

Nhất Dạ cố chấp tìm kiếm nàng ở thế kỷ 21.

Kéo nàng trở về, định dùng ma thuật cấm thiêu hủy tiên khí của nàng, để nàng trở thành phàm nhân, ở bên cạnh hắn vĩnh viễn.

Khi ấy, hắn hỏi nàng câu hỏi năm xưa.

- "Vân Mặc, nàng có nguyện trở thành Ma hậu của ta không?"

Lễ sắc phong vương hậu sẽ được tiến hành một giờ nữa.

Vân Mặc nhìn hắn, yên lặng không đáp.

Nhất Dạ thở dài, rồi khẽ ôm nàng vào lòng.

- "Ta sẽ khiến nàng yêu ta thêm lần nữa."

Hắn bế nàng vào trong mật thất, tự tay mặc hỉ phục tân hậu cho nàng.

Đây là hỉ phục mà hắn đã chuẩn bị cho nàng từ rất lâu rồi.

Mái tóc nàng buông xuống, tự tay hắn chải tóc, dịu dàng cài trâm cho nàng.

Gương mặt hắn ngập tràn cưng chiều dành cho nàng, nhưng sâu trong tim hắn lại đau đến tê tâm liệt phế, bởi vì hắn cảm nhận sát ý của nàng dành cho hắn.

Biết rõ như vậy, nhưng hắn vẫn cố tình phớt lờ đi.

Bây giờ, hắn chỉ muốn vun đắp hạnh phúc ít ỏi giữa hai người.

Toàn bộ quá trình, Vân Mặc đều tùy ý hắn.

Khi trang điểm cho nàng xong, hắn khẽ mỉm cười.

- "Vân Mặc, nàng đẹp lắm!"

Vân Mặc không trả lời, tuy nhiên, sâu trong đôi mắt nàng lại ẩn chứa lệ quang.

Một giờ sau, hắn bế nàng đến trước thần đàn.

Tất cả mọi nghi thức đã chuẩn bị xong xuôi.

Khi Nhất Dạ lấy mũ miện Ma hậu đội cho nàng, bỗng trong không khí lóe lên tia sáng.

Tân nương vận hỷ phục đỏ chói, chẳng biết từ bao giờ nàng đã cầm một cây trâm bạc, đâm vào ngực hắn.

Lần này, máu của hắn đã chảy.

Toàn bộ những người ở trong thần đàn đều bị dọa đến kinh sợ.

Lý Nhất Dạ đau đớn ôm ngực, cơn đau như muốn vỡ nát thần hồn khiến hắn ngã xuống.

Bốn phía bức tường trong thần đàn bắn ra những mũi tên lửa, tất cả đều chĩa về Vân Mặc.

Tà áo của Vân Mặc theo gió bay lượn.

Lý Nhất Dạ vẫn ôm ngực, hắn cố gắng chịu đau, khẽ nói.

- "Không được giết nàng."

Những mũi tên lửa lập tức bị thu hồi.

Rất nhiều ánh mắt phẫn uất nhìn về phía Vân Mặc, nhưng vì mệnh lệnh của Nhất Dạ, bọn chúng lại không thể giết nàng.

Nhất Dạ nén cơn đau, mỉm cười hỏi nàng.

- "Nàng đã nhớ ra tất cả rồi phải không?"

Vân Mặc chỉ cúi đầu nhìn hắn.

- "Lý Nhất Dạ, nếu như ta nói...việc ta biến mất khỏi tam giới, xuất hiện ở trần gian rồi gặp gỡ ngươi...tất cả, đều là sắp đặt từ trước, ngươi có hận ta không?"

Lý Nhất Dạ ho ra máu, thần hồn tổn thương quá lâu, hắn còn bỏ ra hai nghìn năm linh lực để thực hiện ma thuật cổ xưa lên người nàng, chỉ là chưa kịp thực hiện, nàng đã thức tỉnh; bây giờ, tuy việc duy trì thần hồn có chút khó khăn, nhưng, nếu nàng muốn hắn chết, hắn sẽ thành toàn cho nàng.

- "Ta yêu nàng còn chưa hết, sao có thể hận nàng đây?"

- "Vương mẫu nương nương nói, ta là ái tình của ngươi.

Vì vậy, chỉ có ta mới giết được ngươi.

Bao nhiêu năm nay, Tiên giới nằm gai nếm mật, chỉ đợi thời khắc này, giết được ngươi, diệt trừ Ma giới."

Lý Nhất Dạ dường như không quan tâm sống chết của hắn và Ma giới, hắn chỉ cười.

- "Ít phút nữa thôi, ta sẽ hồn phi phách tán, có thể giúp ta thực hiện một nguyện vọng cuối cùng, cho ta ôm nàng được không?"

Đó là lần cuối, nàng nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt của hắn.

Cho dù nàng có làm gì, ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn lấp lánh như sao trời, cùng muôn vàn sủng nịnh cưng chiều.

Giọt nước mắt của Vân Mặc tí tách rơi xuống mặt đất.

Lý Nhất Dạ, chàng thật ngốc!

Nàng choàng cánh tay ôm lấy hắn.

Chưa bao giờ nàng ôm chặt một người đến như vậy.

Một lúc sau, người trong vòng tay của nàng tan thành những cánh bướm đỏ, từ từ biến mất.

Vân Mặc an toàn trở về tiên giới.

Tất cả mọi người đều cảm ơn nàng vì đã chịu khổ vạn năm, giết được Lý Nhất Dạ.

Bởi vì nếu ái tình không xuất hiện, hắn sẽ là Ma vương, tương lai san bằng lục giới.

Chúng Tiên giới đều hỉ hả cười đùa.

Vân Mặc còn nhớ, năm ấy khi nàng sử dụng cấm thuật để bản thân mạnh mẽ giết Lý Nhất Dạ, nàng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Nàng đang chờ đợi sự trừng phạt, nhưng cái giá phải trả của nàng là gì đây?

Tây Trì vương mẫu là người đến đón nàng trước tiên.

- "Chào mừng con đã trở về.

Con đã giết được Lý Nhất Dạ, con chính là công thần lớn nhất của Tiên giới ta."

Mối thù truyền kiếp giữa Tiên giới và Ma giới đã đi đến hồi kết.

Vân Mặc chỉ lạnh lùng hỏi.

- "Nương nương, có thể cho con biết tại sao khi con ở trần thế, ngài lại tạo mộng cảnh lừa con không?"

Tạo mộng cảnh khiến nàng quên hết kí ức đẹp về hắn, chỉ còn lại dối lừa giả tạo dựng lên.

Tây Trì vương mẫu không thể giả vờ tươi cười được nữa.

- "Vậy thì có thể cho ta biết, thay vì phá vỡ hồn phách của hắn, con lại hủy đi nửa thần hồn của mình, để hắn tiến vào luân hồi, trở thành một phàm nhân không?"

Hóa ra, cái gì Vương mẫu cũng biết.

Vương mẫu nhìn đứa con gái út, nàng không kìm được thở dài nói.

- "Ban đầu, khi biết ái tình của con là hắn, ta không can tâm để hắn ở cạnh con, nhưng bây giờ nhìn thấy con thế này, nếu như tiếp tục ngăn cản, chỉ sợ tương lai con sẽ vì hắn mà nổi tâm ma.

Vân Mặc, nếu con đã yêu hắn đến thế, vậy hãy đi tìm hắn đi.

Chỉ là con phải nghĩ cho kĩ, nếu con tìm hắn, con sẽ mất tư cách trở thành thần tiên, mãi mãi chẳng thể trở về cõi Tiên được nữa."

Ngày hôm sau, trong khi cõi tiên ăn mừng nhảy múa, có vị tiên tử chịu 81 đạo thiên lôi, chấp nhận hủy đi tiên cốt.

Đạo hạnh không còn, nàng mang theo một thân nhuốm đầy máu tươi, gieo mình xuống trần gian.

《Chẳng sợ đớn đau, chỉ sợ không tìm thấy chàng.

Nơi chân trời góc bể, người có tình rồi sẽ ở bên nhau.》

- ----------

HẾT..