Bách Niên Hảo Hợp

Chương 16

Tức thì cả người Mạnh Duy Tất cứng ngắc, trong mắt anh ta mang theo cơn thịnh nộ của những đám mây đen, thậm chí còn run rẩy.

Trương Nhất Kiệt lấy điếu thuốc xuống, dúm tắt, “Lời đồn đại thôi, không tính. Tôi sống trong cái vòng này cũng không phải không có ai, nếu thật là nguyên nhân này thì, làm gì có tường nào là tường không lọt gió, sẽ không không có sơ hở như vậy.”

Giọng điệu Mạnh Duy Tất vừa sắc như dao vừa lạnh như băng, “Tốt nhất không phải, bằng không tôi sẽ giết anh ta.”

Trương Nhất Kiệt nghe được thì cười, anh ta là người đã trải qua nửa đời mưa bão, dưới cái nhìn của anh ta, phản ứng này lời lẽ này của Mạnh Duy Tất giống hệt một đứa trẻ đang tức giận. Đàn ông thì cố gắng vì sự nghiệp chinh giang sơn mới là chính sự.

“Mạnh nhi, nghe của anh một câu, vì một người phụ nữ, không đến mức.”

Mạnh Duy Tất lại tiếp tục vùi đầu, mái tóc khẽ rũ xuống che đi tầm nhìn của anh ta. Anh ta nói: “Đến mức.”

Trương Nhất Kiệt không rõ, “Hả?”

Mạnh Duy Tất nói: “Tôi cho rằng cô ấy là tương lai của tôi.”

Trương Nhất Kiệt im lặng hồi lâu, anh ta biết rõ tranh giành hiếu thắng  giữa đàn ông, cũng biết rõ một người đàn ông lúc bướng bỉnh nghiêm túc thì sẽ có trạng thái như thế nào. Nhìn Mạnh Duy Tất của bây giờ, anh ta chỉ nghĩ đến một câu, tẩu hỏa nhập ma.

——

Sau khi phát tin, ba ngày nay chương trình học của đoàn múa đều lấy việc nghe giảng làm chủ. Thay đổi ba người đến dạy, giải thích từ kịch bản đến bối cảnh của《 Cửu Tư》, rồi lại giảng giải tới lịch sử múa cổ điển Trung Quốc, mỗi một người đến dạy đều nổi tiếng, giảng giải sinh động làm cho người nghe có được không ít lợi.

Ngày hôm qua chia tổ, theo lí thì các cô gái sẽ ngồi nhóm, nhưng Triệu Tây Âm lại ngồi một mình đồng thời không thật sự thích gia nhập vào cái vòng nhỏ của người ta, cô chỉ chọn vị trí ngồi ở hàng cuối cùng.

Trương Nhất Kiệt từng đi vào một lần từ cửa sau, nghiêm khắc dò xét một vòng cuối cùng đứng trước mặt Triệu Tây Âm, anh ta hơi cong eo, vẻ mặt hiền lành, thấp giọng hỏi: “Tiểu Triệu, lên phía trước ngồi đi, tôi sẽ điều động một chỗ ngồi cho cô.”

Triệu Tây Âm bị hành động bất thình lình này làm cho sợ, cô hơi nhích người sang bên cạnh, “Không cần không cần.”

Song chỉ bằng chút thời gian kia, mọi người ở quanh đó đều “lơ đãng” liếc sang phía bên này. Triệu Tây Âm như thể có gai sau lưng, thiếu chút nữa là cầu xin anh ta “Lãnh đạo, tôi đang nghe giảng a.”

Trương Nhất Kiệt không gò ép cô nữa, đi rồi.

Buổi trưa ăn cơm trưa ở phòng nghỉ ngơi, thức ăn không tệ, ba món mặn hai món rau còn có một hộp hoa quả ướp lạnh nữa. Triệu Tây Âm nhớ kĩ lời dạy bảo của Đới Vân Tâm, tiếp tục giảm năm cân không khác nào ma chú, vì thế cô không dám ăn nhiều.

“Hey!” Vừa mới động đũa thì có một cô gái đi đến chào hỏi cô, cười lên hai mắt cong như vầng trăng non, một bên má còn có lúm đồng tiền, “Tôi có thể ngồi cùng cậu không?”

Triệu Tây Âm cười nói: “Ngồi đi.”

“Tôi tên là Sầm Nguyệt.”

“Triệu Tây Âm.”

Đơn giản dễ hiểu, giới thiệu lẫn nhau.

Cô gái này còn rất trẻ, lúc cười lên mang theo vẻ hồn nhiên chưa nhiễm tư vị sầu ưu chốn nhân gian, trông rất là đẹp mắt. Triệu Tây Âm nhìn cô ấy thêm hai cái nữa thì phát hiện cô ấy cũng đang nhìn mình.

Sầm Nguyệt đá mắt, “Cậu thật là xinh đẹp.”

Triệu Tây Âm cười khẽ, gật gù: “Giống nhau giống nhau.”

Buổi chiều còn có một lớp văn hóa dân tộc, Sầm Nguyệt đi theo Triệu Tây Âm ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Tây Âm hỏi: “Cậu không ngồi ở phía trước sao?”

Sầm Nguyệt chun mũi, “Ở đằng trước mùi nước hoa gắt lắm.”

Triệu Tây Âm nhíu nhíu mày, tùy cô ấy.

Sau đó Sầm Nguyệt liếc nhìn sách vở của cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không ghi bài sao?”

“Hả? A, những cái này tôi nhớ được.”

Không phải khoe khoang gì đâu nhưng thời đại học Triệu Tây Âm học múa cổ điển, học rất nghiêm túc, cũng được xem là một trong những chuyên ngành của cô. Trước khi gặp chuyện, hằng năm cô đều giành được học bổng, nền tảng kiến thức thật sự vững chắc.

Hướng ba giờ của phòng tập luyện, trong lúc rảnh rỗi có mấy cô gái thấp giọng thảo luận:

“Vừa rồi người kia không ép thẳng chân được.”

“Hình như mũi chân cũng không được căng.”

Nghê Nhụy đưa tay lên che miệng, cười nói: “Tôi cảm thấy cô ấy nên ăn ít một chút.”

Tức thì mấy người khác nín cười, liên tục gật đầu.

Triệu Tây Âm đứng ở phía sau, nhìn Nghê Nhụy vài lần, nghĩ thầm, còn cho rằng cô em gái này chỉ mỗi EQ thấp thôi, không nghĩ tới IQ cũng thấp nốt. Mới đó đã đắc tội hết mọi người rồi, tới lúc đó có muốn khóc cũng không có nơi để khóc.

Bảy nhóm thay phiên nhau xong, đến tổ cuối cùng thì cô giáo nhìn Triệu Tây Âm nói: “Tiểu Triệu, em cùng tập với các bạn đi.”

Triệu Tây Âm đáp lời, cô đi ra phía sau đội hình, tay phải vịn vào thanh ngang. Trước khi tiếng dương cầm vang lên cô, cô đã đưa tay ra chân đứng thẳng, sau đó khởi động. Loại huấn luyện đứng thẳng này vốn dĩ là chân phát lực, ép chân trước và chân sau, đây đều là kiến thức cơ bản.

Triệu Tây Âm không cao lắm nhưng cô thắng người khác ở cái tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ, chân vừa thẳng vừa cân đối. Eo cô nhỏ nhắn, thật xứng với cái danh đáy thắt lưng ong. Trước đây Lê Nhiễm từng đùa rằng, trên weibo có cái trend gì mà vòng eo A4(*), Lê Nhiễm nhịn đói hai bữa mới có thể miễn cưỡng vòng tay ra sau lưng chạm tới rốn. Còn Triệu Tây Âm chỉ nhẹ nhàng vòng một chút thì đầu ngón tay đã dư chạm rồi. Lê Nhiễm thật sự bị đả kích, xỉ vả cô không phải là người. Sau đó lại cười hì hì mà cảm thán Chu cẩu có phúc lớn rồi.

(*) Vòng eo A4: Có nghĩa rằng đặt 1 tờ giấy A4 lên bụng hoặc lưng, nếu bề rộng cơ thể không lớn hơn bề rộng tờ giấy (tỉ lệ tờ giấy theo chuẩn ISO thì rộng là 21cm và dài là 29,7cm) là đẹp.

Mà Chu Khải Thâm quả thật có cái sở thích xấu như vậy, mỗi lần yêu nhau anh đều đặc biệt thích eo của cô. Triệu Tây Âm từng đọc qua một quyển sách tâm lí, nói hành động như thế là đại thể cho khả năng khống chế ham muốn cực hạn của người đàn ông.

Trên sân khấu, ngoài chuyên nghiệp ra, còn phải có duyên mắt.

Duyên mắt, thứ này rất mơ hồ, giải thích theo kiểu cao thâm thì chính là ông trời thưởng cho chén cơm ăn. Mà có thể đứng trên sân khấu thì có ai là không thiên kiều bá mị(*) cơ chứ. Trổ hết tài năng mới là trong trăm chọn một. Cũng giống với lúc này, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn thì ánh mắt đều sẽ đậu ở trên người Triệu Tây Âm. Trên người cô gái này có một loại khí chất vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, thật giống như một giây sau cô sẽ có thể vũ hóa thăng tiên(**).

(*) Thiên kiều bá mị: Vẻ đẹp rung động lòng người.

(**) Vũ hóa thăng tiên: Nương theo điệu múa hóa thành tiên.

Lúc nhìn cô nụ cười của cô giáo lớp hình thể cô sâu thêm một chút.

Âm nhạc du dương, tập được một nửa thì có người đi vào, im lặng không một tiếng động.

Bốn, năm người đi vào trong phòng, đứng ở đấy nhưng không hề tạo nên cảm giác tồn tại, có người phát hiện ra trước, tức thì căng thẳng tới nhịn cả thở. Gương mặt Đới Vân Tâm lạnh lùng nghiêm túc, chăm chú nhìn đội ngũ đang huấn luyện. Mạnh Duy Tất đứng bên cạnh bà, ánh mắt rơi trên người Triệu Tây Âm.

Có người thầm oán, tổ này vận may thật tốt, có thể được cô giáo Đới tự mình đến xem, nói không chừng là đã coi trọng vị nào ở trong đây rồi đây.

Đới Vân Tâm đi tới, chậm rãi dạo vòng quanh, ánh mắt xoi mói rơi trên người vũ công dò xét tới lui. Ở bên ngoài bà rất nổi tiếng, từ lâu đã là nhân vật có uy tín trong giới vũ đạo, khiến người ta vừa kính vừa sợ.

Đới Vân Tâm dừng lại ở trước mặt Triệu Tây Âm, “ Kéo thẳng chân ra.”

“Mũi chân, lực ở mũi chân đi đâu rồi?”

“Tay mở ra, duỗi thẳng người!”

“Chân này của em sẽ không phải là dính sát vào sàn đó chứ?”

Mỗi một lời phát biểu thì tiếng sau càng nghiêm khắc hơn tiếng trước. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng là Triệu Tây Âm đã làm đủ tốt rồi mà. Xét trên khía cạnh tình cảm thì đây chính là trứng gà xoi mói xương, cậy già lên mặt cố ý làm khó làm dễ người khác. Nhưng đây là Đới Vân Tâm, lời như thánh chỉ, dù cho bà ấy có đánh rắm thì đó cũng là tiên khí.

Triệu Tây Âm rất bình tĩnh, không xấu hổ không tức giận, chỉ tận lực điều chỉnh động tác của mình đến mức tối đa.

Nhưng Đới Vân Tâm vẫn không hài lòng, bà cầm cây thước lên, đánh “bang” một phát vào mu bàn tay cô, một tiếng lại một tiếng, tàn nhẫn, đủ độc ác. Mấy cô gái đứng gần cô đều phát run. Song vẻ mặt Triệu Tây Âm vẫn không thay đổi, thậm chí lông mày cũng không hè nhíu.

Mạnh Duy Tất đang đứng phía sau phòng tập cũng phải run lên, một giây trước khi anh ta bước lên thì Trương Nhất Kiệt đã ngăn anh ta lại, “Mạnh tổng.”

Sắc mặt Mạnh Duy Tất không vui, nhưng vẫn phải lui chân về.

Đới Vân Tâm: “Đã biết mình sai chỗ nào chưa?”

Triệu Tây Âm mím mím môi, “Biết ạ.”

“Khi múa cần phải chú ý điều gì?”

“Cả tâm và ý đều phải hợp, cả ý và khí đều phải hợp, cả khí và lực đều phải hợp, cả lực và hình(*) đều phải hợp.”

(*) Hình: Hình thể.

Đới Vân Tâm đặt cây thước xuống, lạnh lùng nói: “Tiến vào tổ không phải để cho các em bày trò này trò nọ, mấy cái trò mèo kia đều tém hết lại cho tôi. Sau này cứ một lần tập không tốt thì tập một trăm, một ngàn lần. Đừng cho rằng mình là ông Phật, ra khỏi cái phòng tập này thì chẳng là cái thá gì cả đâu.”

Người đi rồi, một quãng thời gian rất lâu sau đó, bầu không khí trong phòng tập vẫn hết sức ngột ngạt.

Cái chiêu xuống ngựa này thật sự kì diệu, trong nháy mắt xoa diệu hết thảy những suy nghĩ tự mãn và tự phụ của người trẻ tuổi.

Sau đó, Mạnh Duy Tất đã nổi cơn thịnh nộ thật lớn. Song vì nể Đới Vân Tâm là trưởng bối nên mới không công khai nổi nóng. Đới Vân Tâm nói chuyện với anh ta anh ta không thèm để ý, bầu không khí rất chi là lúng túng. Trương Nhất Kiệt cười làm hòa, bận trước bận sau chỉ để làm dịu bầu không khí.

Đới Vân Tâm giải thích, “Cô vừa là chèn ép tính tự mãn của đám con nít này, cũng là giúp đỡ tiểu Tây.”

Giọng Mạnh Duy Tất bình bình, “Giúp cô ấy cái gì ạ? Là để cho cô ấy làm cái bia đạn, làm cho cô ấy xấu mặt, làm cho cô ấy bị chỉ trích, hay là để cho cô ấy trở thành công cụ gầy dựng uy tín cho ngài ạ?”

Đới Vân Tâm cũng không vui, “Cô làm như vậy cuối cùng chỉ là muốn cho cái đoàn đội này tốt nhất mà thôi. Cô là tổng giám chế vũ đạo, đây là trách nhiệm của cô.”

Sắc mặt của Mạnh Duy Tất vẫn rất khó coi.

Tất nhiên Đới Vân Tâm không tính toán với anh ta, chỉ lạnh lùng nói: “Trái lại em có từng nghĩ giúp con bé chưa?”

Bỏ lại câu nói đó bà thở dài trong lòng, Mạnh Duy Tất đây là càng quan tâm thì càng loạn, nhưng cũng không thể cứ làm càng làm ẩu như vậy được.

Đới Vân Tâm có bữa tiệc tại tầng hai của một khách sạn bên cầu Kinh Quảng. Bà cũng phải bó sên, vừa bước vào phòng khách là đã không nhịn được chỉ trích ngay: “Em vừa mới ra viện lại ăn cái gì lẩu, là chủ ý của ai đây?”

Chu Khải Thâm liếc mắt kẻ cầm đầu, Cố Hòa Bình vội vã đứng lên: “Là lẩu dưỡng sinh ạ, ăn vào bổ thân thể.”

Đới Vân Tâm kéo ghế ra ngồi xuống, “Là dưỡng sinh thật thì cứ ở nhà một ngày ăn ba bữa đi.”

Cố Hòa Bình không thành vấn đề, “Em có thể a, về nhà một chuyến sẵn có người trong nhà hầu hạ ăn ngon uống ngon, nhưng có người điều kiện không được tốt cho lắm, sống cô đơn lủi thủi trên đất Bắc Kinh, trở về nhà bếp lạnh chén lạnh, em sợ cậu ấy đau lòng.”

Chu Khải Thâm phóng một chiếc đũa qua, “Cậu không nói lời nào sẽ thật sự chết à?”

Ngón tay Cố Hòa Bình cong lại, cau mày nói: “Thôi, thẹn quá thành giận.”

Đới Vân Tâm đã quá quen với cảnh hai người này đốp chát nhau rồi, bà không dây vào, nhìn sang Chu Khải Thâm: “Phía bên tiểu Tây cô đã giải vây cho con bé, dữ ắt có dữ, nhưng biện pháp cô dùng nhất định có ích, em yên tâm đi.”

Chu Khải Thâm đứng dậy, vòng qua tự mình châm trà cho Đới Vân Tâm, “Đã để ngài vất vả rồi.”

Đới Vân Tâm khẽ than dài một tiếng, “Em không nói thì cô cũng sẽ làm như vậy, người nổi tiếng rất dễ bị người ta ghen ghét, chung quy lại cô là muốn che chở cho con bé.”

Cố Hòa Bình nghe đến mơ hồ, “Đây là làm sao rồi?”

Đới Vân Tâm chầm chậm nói: “Con bé tiến vào đoàn tập, tiểu Mạnh có lòng muốn giúp đỡ con bé đồng thời từng đánh tiếng qua, bóng gió cho con bé những đãi ngộ đặc biệt. Rồi tách con bé ra riêng một tổ sau đó bảo quản lí chăm sóc con bé, ai cũng không ngốc, bây giờ mới chỉ hai ngày mà đã có người nói ra nói vào rồi. Mạnh Duy Tất là tự mình hãm trong đó nên không tài nào biết, thật ra cách làm đó trái lại là hại người.”

Có Hòa Mình hiểu rồi, không biết làm sao cho đặng nói: “Thằng oắt này cũng là một kẻ si tình, vẫn chưa quên được.”

Cảm thán thì cảm thán, song vẫn cứ đâm vào Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm cực kì không thích, lạnh lùng nói: “Cậu có muốn trao giải thưởng cho cậu ta hay không?”

Cố Hòa Bình cười, “Nếu vậy thì phải trao cho duy nhất mình cậu rồi.”

Trong cái mối quan hệ tam giác cầm súng mang gậy này, Đới Vân Tâm không tiện bình luận. Cũng không hẳn bà nghe theo lời Chu Khải Thâm mà đơn giản là trong chuyện này Mạnh Duy Tất làm quả thật không chu toàn. Cứ như vậy trong một chốc, Cố Hòa Bình hồi tưởng trở lại, đâm nghi: “Chu ca, hoạt động bên trong đoàn làm thế nào cậu biết?”

Giọng Chu Khải Thâm thờ ơ: “Cậu cho rằng tôi ném hơn hai trăm triệu vào đó là để chơi à?”

“Thật là!” Cố Hòa Bình cười híp mắt nói: “Cậu si tình như thế, thật sự không có ý định cho tiểu Tây biết rõ lòng mình à?”

Chu Khải Thâm không nghĩ nhiều, cũng không có phản ứng, đợi đến khi anh chú ý thì, chậm rồi ——

“Đại gia cậu họ Cố kia!”

Cố Hòa Bình đã rút di động ra lướt tới một dãy số, có âm thanh ngân dài vang lên hai, ba tiếng. Chu Khải Thâm nhảy tới cướp di động trong tay anh ta, cái thân thủ như sét đánh này của anh nào có nửa điểm thua kém bộ đội chứ.

Cố Hòa Bình cũng không kém anh là bao, né né tránh tránh, vừa khéo điện thoại được kết nối.

“Hòa Bình ca, người lại có việc gì ạ?”

Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại vang lên qua chiếc điện thoại, Chu Khải Thâm giống như bị giật điện vậy, không dám động đậy nữa.

Cố Hòa Bình ai ôi một tiếng kêu lại: “Tiểu Tây tiểu Tây, tôi thật sự rất không đúng khi tìm em! Nhưng mà không còn cách nào cả, có án mạng rồi, có án mạng rồi trời ơi!”

Triệu Tây Âm lo lắng, “Ơi?”

“Chính là Chu ca, cậu ấy quá tùy hứng. Buổi chiểu vừa mới ra viện mà tối nay một một hai hai phải ăn lẩu cho bằng được, cậu ấy có thể ăn sao, em nói xem cậu ấy có thể ăn sao? Tôi thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào tùy hứng như vậy cả!”

Mặt Chu Khải Thâm đen thùi lùi rồi, Cố Hòa BÌnh suýt không cười ra tiếng.

Bình tĩnh, bình tĩnh a.

Anh ta hắng giọng một cái, mặt ủ mày chau, giọng điệu như thể phải chịu nổi oan Thị Kính vậy, “Tôi chụp ảnh gởi qua weixin cho em xem nè, em đợi một tí nhé, nhìn xem tôi có nói láo hay không nha. Tôi có khuyên nhưng cậu ấy có thèm nghe đâu, còn hung dữ nữa chứ, mà không chỉ hung đâu, còn con mẹ nó động thủ nữa cơ.”

Dứt lời, Cố Hòa Bình dùng sức véo vào cánh tay mình, “Ôi hu hu hu, cậu ấy lại đánh tôi nè. Tiểu Tây, cầu xin em hãy đến quản cậu ấy đi. Cậu ấy còn nói, em không đến thì sẽ không trả bình giữ nhiệt mà giáo sư Triệu giành được trong cuộc thi Thư Pháp cho em đâu.”

Cúp điện thoại, Cố Hòa Bình nhanh chóng bật máy ảnh, đưa đến chỗ ban nãy anh ta tự véo tay mình tới hồng chụp một cái, định đính kèm gởi cho Triệu Tây Âm. Cả thảy quá trình rất là trơn tru, nhìn ra Chu Khải Thâm đã phát rồ rồi.

“Cố Hòa Bình cậu… Cậu có bệnh đúng không?”

Cố Hòa Bình đã có một mưu tính vui vẻ, “Đánh cái cược, cậu đoán xem em gái tiểu Triệu của tôi có đến hay không?”

Chu Khải Thâm: “Em gái tiểu Triệu của cậu? —— tôi đập cậu cậu có tin không?”

Cố Hòa Bình nhàn nhã uống trà, “Đập, cậu đập đi, vừa khéo có thể gởi thêm vài tấm cho tiểu Tây.”

Tức thì Chu Khải Thâm im miệng, cơn tức giận đè nén trong lòng không dám bùng nổ.

Đới Vân Tâm nghe hai người bọn họ cãi qua cãi lại mà đầu muốn đau, từ trước đến giờ bà ấy chú trọng đến bảo dưỡng, vốn là không muốn ăn cái gì lẩu, nên dứt khoát rời đi: “Hai người các em cứ tán gẫu tiếp đi.”

Cố Hòa Bình rất là lễ phép lớn tiếng nói: “Cô giáo Đới, lần sau do người chọn địa điểm ạ.”

Người đi rồi, sắc mặt Chu Khải Thâm trầm xuống, “Gọi điện, ngay lập tức. Đừng để cho cô ấy đi một chuyến toi công.”

Cố Hòa Bình nói: “Thôi đi, tiểu Tây không nhất định đến đâu.”

Chu Khải Thâm càng thêm bực bội.

Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, chén lớn chén nhỏ xếp đầy một bàn, cái gì dạ dày bê thái lát, mao huyết vượng, cá ba sa, đều là những thực phẩm tanh và rất tanh, nước sốt ăn cùng đều là dầu ớt. Chu Khải Thâm thật sự bó sên, “Năm đó cậu nên thi diễn viên, làm binh làm gì?”

Cố Hòa Bình phản ứng trở lại, cúi đầu ăn ngốn ăn nghiến.

Lúc Triệu Tây Âm đến là đã mười lăm phút sau, vừa nghe thấy giọng của nhân viên dẫn đường thì Cố Hòa Bình ngạc nhiên hẳn: “Nhanh vậy sao.” Vừa nói vừa hành động, trong nháy mắt đã đẩy muôi và chén nước chấm đầy dầu mỡ tới trước mặt Chu Khải Thâm.

Tim Chu Khải Thâm đang đánh lô tô trong lồng ngực, căn bản không phát hiện.

Chờ đến khi Triệu Tây Âm đẩy cửa đi vào vừa khéo tóm được hiện trường đầy hoàn mĩ.

Cô vừa nhìn thấy tình huống này thì sắc mặt lạnh đi ba phần, Cố Hòa Bình đứng lên, suýt khóc ra luôn, “Tiểu Tây, thật sự không có ai quản nổi cậu ấy nữa rồi.”

Triệu Tây Âm vừa đi ra khỏi phòng tập thì nhận được điện thoại, trước đó anh ta nói gì cô đều không nhớ rõ, chỉ nhớ kĩ chuyện bình giữ nhiệt của thầy Triệu. Hôm qua thầy Triệu còn hờn cô một trận, nói cho chó ăn thì cho chó ăn, sao lại làm mất quà thưởng của ông chứ.

Ăn cái gì chó a, toàn bộ đều là cô uống.

Oan, quá oan đi.

Triệu Tây Âm cho rằng đây là lí do khiến cô tức giận, cả một ngọn lửa đang di chuyển về phía ngực cô, vừa nhìn Chu Khải Thâm là có thể bốc cháy, “Hòa Bình ca, anh cũng khỏi cần phải quan tâm ạ, đến mình cũng không yêu quý bản thân mình thì có nhiều lòng tốt hơn nữa cũng sẽ bị phụ thôi. Có người chính là như vậy, luôn luôn như vậy, nói không nghe, mà người không nghe lời thì tốt nhất là một ngày ba bữa đều ăn lẩu, buổi tối cũng nên tắm một lần trong nồi lẩu Uyên Ương, đau cái gì nửa đầu a, đau thần kinh a, đều có thể chữa khỏi hết á. Uống cái gì thuốc giảm đau a, chỉ uống nước lẩu là được rồi.”

Giọng điệu cô dịu dịu dàng dàng, từng chữ mang gai.

Cố Hòa Bình vốn là đang diễn kịch, cô gái này vừa tới còn chưa hỏi đúng sai phải trái đã đứng cùng một chiến tuyến với người khác rồi. Chu Khải Thâm cũng giận, anh đứng dậy, cầm khăn lông nóng lên lau tay, sau đó ném mạnh vào bên trong nồi lẩu.

Áng dầu hồng giống như vẩy mực, vô cùng “không cẩn thận” vẩy lên chiếc áo polo trắng của Cố Hòa Bình.

Cố Hòa Bình: “Em có nhìn thấy không tiểu Tây, trả thù kìa.”

Triệu Tây Âm nói, người này không thể nào cứu nữa rồi, cô đi vòng qua, chặn trước người Chu Khải Thâm, “Trả bình giữ nhiệt lại cho em.”

Vẻ mặt Chu Khải Thâm bình tĩnh, “Không phải nói là thức ăn bên ngoài gói về sao, mất rồi.”

Triệu Tây Âm trừng lớn đôi mắt hạnh, tính nói rồi lại thôi, tính bác bỏ lại chột dạ. Song đôi mắt phượng hẹp dài của người đàn ông này cứ nhướng lên, bên trong cất chứa thật nhiều thâm trầm.

Cố ý.

Da đầu Triệu Tây Âm tê rần, cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực mà đẩy anh một cái, Chu Khải Thâm đứng không vững, lảo đảo một chút rồi tựa vào tường.

Chu Khải Thâm định bước sang trái thì cô đưa tay lên chặn đường bên trái anh.

Tới lui một hồi, hoàn toàn bị vây trong cánh tay của cô.

“Em tránh ra.” Chu Khải Thâm chau mày.

Triệu Tây Âm ngước đầu, hai mắt cô nheo lại như hai mảnh trăng non.

Chu Khải Thâm có cảm giác nếu anh còn lần lữa thêm một giây nữa thì trái tim sẽ ngừng đập theo cô mất thôi. Vì thế giọng anh mang theo ý cảnh cáo, “Lại không cho tôi đi, tôi sẽ chui ra đấy.”

Mí mắt Triệu Tây Âm giật giật, cằm càng hất cao hơn.

Chu Khải Thâm vừa định dùng chút lực để phá vòng vây thì Triệu Tây Âm “ầm” một cái, cô nâng chân phải lên, vô cùng dứt khoát bày ra một tư thế chữ mã(*). Gót chân trụ trên mặt tường, sống lưng thẳng tắp, hơi thở nhịp nhàng.

(*) Chữ mã: 马.

Cố Hòa Bình không cầm lòng được khen hay, “Đẹp!”

Trong cuộc đời này của Chu Khải Thâm, thật tình chưa từng bị người phụ nữ nào chơi bake-don như vậy.

Hai người đứng đối diện nhau một hồi lâu, một người thì cất giấu niềm đắc ý bé nhỏ, mội người thì trái tim dẫy sóng, gợn sóng dần thay đổi theo chiều sâu của biển như thể muốn nuốt chửng cô. Triệu Tây Âm thua trận, sợ rồi, tinh thần cũng tỉnh táo lại.

Giọng Chu Khải Thâm vừa thấp vừa dịu dàng,, “Lại không cho tôi đi, tôi sẽ chui ra đấy.”

Đầu óc Triệu Tây Âm loạn thành một đoàn.

Chu Khải Thâm hơi hơi cúi đầu, đối diện với mặt cô, mắt đối mắt, anh nhỏ giọng nói: “Đỏ mặt rồi…”