Bạch Thước Thượng Thần

Chương 38

“Để dành làm chi? Ăn Tết hả?” Phía xa xa, một người ngược nắng đi tới, cổ bào đỏ như lửa, cười như điên.

“Suỵt.” Người say đang nằm đặt tay lên khóe môi, híp mắt cười giống như hồ ly: “Làm của hồi môn.”

“Chậc chậc, lão già cố chấp, nghĩ thông rồi sao. Muội không muốn ra tay, lỡ như ngày nào đó tên kia nghĩ không thông, lại lang thang dưới hạ giới, nếu hắn bị người khác mê hoặc, muội sẽ sầu không kịp cho coi.”

“Để ta xem ai dám?” Người mặc áo bào trắng nhúc nhích một cái, mặt mày chấn động.

“Ai chọc ghẹo muội đâu? Say thành như vậy còn có thể nổi giận sao?” Tay nam tử áo tím xoay tròn bầu rượu nhỏ từ nơi xa đi tới, chọc chọc thiếu nữ áo đỏ: “Là ngươi chọc tổ tông này?”

“Ta nào dám, muội ấy không dỡ tung Nguyệt Hoa phủ của ta mới lạ.” Nữ thần áo đỏ thấy người áo tím xuất hiện, đáy mắt vui vẻ, lại có chút kinh ngạc: “Không phải Chích Dương kêu ngươi đến Yêu giới khải trí cho Yêu tộc sao, sao mới hai ba ngày đã trở về rồi?”

“Nơi hoang dã toàn là mấy đồ đệ chưa khai hoá, chỉ là một con tiểu hổ Yêu cũng có thể lọt vào mắt ta sao, còn phải chăm sóc dạy bảo nữa, bản tôn ngây người mấy ngày, nhạt nhẽo muốn mất vị giác luôn rồi. Nếu còn ngốc ở đó nữa, đừng nói khải trí Yêu tộc, chắc bản tôn nhàm chán đến mức muốn tọa hóa luôn rồi.”

“Ngươi chính là Yêu thần, ngươi không dạy ai dạy?”

“Kêu Bạch băng quyết kia đi đi, không phải hắn thích nhất là truyền đạo thụ nghiệp giải cơn u mê của người khác sao.”

“Chích Dương có thể đồng ý không?”

“Bản tôn sắp hạ giới củng cố kết giới bốn hoang, gấp vô cùng.” Người áo tím chớp chớp mắt, thấp giọng: “Ba vạn năm trước Phổ Hoa lén lút hạ giới ủ mấy vò rượu ngon giấu sau núi Côn Luân, ta thấy sắp đến ngày rượu ra lò……”

“Giấu tận ba vạn năm, ngươi không sợ tiểu lão đầu kia sẽ……?”

“Chúng ta lặng lẽ đi, lặng lẽ lấy, thủ đoạn của ta, hắn còn có thể phát hiện sao?” Người áo tím hừ nhẹ một tiếng: “Có đi hay không?”

“Đi.” Nữ thần áo đỏ nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Không xong rồi, Chích Dương tới, ta phải đi rồi, ngươi mau đưa tiểu tổ tông này trở về, ta chờ ngươi ở cầu Thanh Đồng.” Người áo tím nhìn thoáng qua bầu trời, thần lực vừa động, biến mất ở cạnh suối nước.

Nữ thần áo đỏ nhìn người đang say bí tỉ, nhẹ thở dài một tiếng: “Muội thích uống nhất là rượu của Phổ Hoa, hắn đi lấy cho muội đó.”

Nàng cười khổ một tiếng, trên mặt có chút tự giễu. Đột nhiên nàng nhìn một chỗ trống rỗng, đó là nơi Bạch Thước đứng.

Không biết vì sao, đáy mắt lúc nãy còn nói cười vui vẻ của nàng có khắc vô tận bi thương cùng nhớ nhung, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Bạch Thước bắt gặp đôi mắt kia, chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thở được, nàng không nhịn được vươn tay về phía nữ thần áo đỏ đó……

Đừng khóc mà……

Nhưng cho dù nàng nỗ lực như thế nào, cũng không thể chạm đến gương mặt của nữ thần áo đỏ.

Nữ thần chậm rãi biến mất trước mặt Bạch Thước, nàng cũng nhắm mắt lại.

Trong Huyền Băng động, trên khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thước rơi xuống một giọt nước mắt, nàng chau mày, cuộn tròn thật chặt bên cạnh đống lửa chỉ còn lại chút tàn lửa leo lắt.

Một luồng Yêu lực không biết từ đâu đến uốn lượn vào từ cửa động, nhiệt độ trong động nháy mắt giảm đi rất nhiều, ngọn lửa run run rẩy rẩy thoáng chốc tắt, băng sương chậm rãi lan lên từ lòng bàn chân Bạch Thước.

Khoảnh khắc Bạch Thước ngã xuống, thiếu niên áo vải đỡ được nàng, ôm nàng thật chặt vào trong ngực.

Ngoài động, tia nắng ban mai lấp lánh, Trường Húc hắt xì một cái, nhìn Mặt trời đang mọc, chà xát tay, vẻ mặt hồ nghi: “Sư huynh, huynh có cảm thấy lạnh hơn hay không?”

Nhất Phàm nhíu mày: “Đừng nói nhảm nữa, nơi này không lạnh, nơi nào lạnh?”

Trường Húc chê không thú vị, lo lắng nhìn thoáng qua hang động.

Trong thạch động sau núi, Trọng Chiêu nhắm chặt hai mắt, một luồng linh lực trắng thuần khiết vờn quanh hắn, trong động không gió tự động, đất đá vụn trên mặt đất bay lên, hình thành Ma trận, nhảy múa bay ra thành một trận gió.

Nhĩ Quân đứng ngoài thạch động, thấy bạch quang ở cửa động lạnh thấu xương, sắc mặt không khỏi vui vẻ.

“Linh lực thật mạnh, chẳng lẽ sư đệ lại thăng thêm một cảnh giới rồi?”

Trong động, Tiên lực vờn quanh Trọng Chiêu đột nhiên biến sắc, chỉ thấy trong ý thức linh đài hiện lên một hình ảnh.

Cả nhà Trọng phủ quỳ trên pháp trường, đám đao phủ không chút lưu tình chém lên đám người đang quỳ trên mặt đất.

“Cha! Mẹ!”

Ngay thời khắc mấu chốt Trọng Chiêu luyện hóa nhất phẩm linh đan, trong linh đài hắn hiện ra cảnh cả nhà họ Trọng bị xử trảm, Trọng Chiêu đột nhiên trợn mắt, hai mắt đỏ bừng, Tiên khí tức khắc hỗn loạn.

“Gϊếŧ! Gϊếŧ!”

Trọng Chiêu bất giác lẩm bẩm, ánh mắt điên cuồng.

Ngoài động, linh lực bay múa hỗn loạn, trên cửa động hiện ra dấu vết đao khắc rìu đục, Nhĩ Quân bị linh khí bức đến lùi lại mấy bước, thần sắc biến đổi.

“Không tốt, sư đệ tẩu hỏa nhập ma!” Nhĩ Quân không chút nào do dự xông vào động, lại bị linh khí hỗn loạn bức lui.

Trong động, nháy mắt đá vụn khắp nơi bị Tiên lực hỗn loạn dẫn dắt, nhắm về phía Trọng Chiêu, đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ thấy người nọ vung tay lên, đá vụn dừng giữa không trung, nàng vươn tay cách linh đài Trọng Chiêu một lóng tay, ánh mắt Trọng Chiêu khôi phục sự tỉnh táo.

Thấy người tới, hắn cũng cả kinh.

“Ngươi không muốn sống nữa? Ngưng thần, thanh tĩnh linh đài.” Phục Linh lạnh lùng mở miệng.

Trọng Chiêu nghiêm mặt, ngưng tụ Tiên lực một lần nữa, dưới sự hộ pháp của Phục Linh, nhắm mắt ngưng tụ linh đài.

Lát sau, sắc mặt hắn khôi phục như thường, Tiên lực trên người càng thêm dày đậm.

Phục Linh thu tay, khóe miệng cong lên: “Được Yêu lực hộ pháp mà không dao động, Trọng Chiêu ơi Trọng Chiêu, đến tột cùng là tiên duyên thâm hậu, hay là ngươi có duyên với Yêu tộc ta đây?”

“A Thước! A Thước!” Bạch Thước đột nhiên bị lay tỉnh, nàng vừa mở mắt, là đôi mắt to tròn của Bạch Hi, dọa đến mức nàng lom com bò dậy từ trên giường.

“Làm sao vậy làm sao vậy?”

“A cha và mẹ ra ngoài, hôm nay là tết Thượng Nguyên, chúng ta chuồn ra ngoài đi chơi đi.”

“Chuồn đi? Làm sao ra ngoài được?”

“Muội quên rồi sao, cửa sau có lỗ chó do muội đào đó.”

Bạch Thước ngơ ngẩn nhìn gương mặt hồng hào của Bạch Hi, có chút sững sờ, A Hi lúc nào cũng sống theo khuôn phép, không phải chỉ mình nàng mới làm những chuyện lén lút như này sao?

“Có đi hay không? Muội không đi tự tỷ có thể đi.”

“Đi đi đi, aizz tỷ chờ muội với.” Bạch Thước vội vàng bò dậy, luống cuống tay chân mặc quần áo.

Hai người quen cửa quen nẻo bò ra lỗ chó, Trọng Chiêu đã cười tủm tỉm canh giữ ở cửa sau.

Nhìn nụ cười sảng khoái ôn hòa của thiếu niên, Bạch Thước nháy mắt hoảng hốt: “A Chiêu?”

“Mau mau mau, hội chùa sắp bắt đầu rồi.” Trọng Chiêu vội vàng lôi kéo hai tỷ muội đi, Bạch Thước cảm thấy lạ lạ, hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị thiếu niên lôi đi.

Đầu đường đế đô náo nhiệt phồn hoa, ba người vừa đi vừa ăn, dạo hội chùa, xem ảo thuật, mặt trời lặn ở phía Tây, bên bờ sông đứng đầy người, Bạch Thước cầm cây kẹo hồ lô ăn, dính đầy miệng, Trọng Chiêu giơ tay lau đường dính bên miệng cho nàng.

Bạch Hi đang thả đèn, quay đầu đúng lúc thấy cảnh này, nhoẻn miệng cười.

Bạch Thước ngẩng đầu nhìn, khói lửa đầy trời, nhưng lại cảm thấy cả người rét lạnh, nhịn không được run run một chút.

“A Thước, muội làm sao vậy?”

“Lạnh……”

“Lạnh?”

“Lạnh quá.”

Bạch Thước bắt đầu run rẩy cả người, nàng nửa quỳ trên mặt đất, trên người chậm rãi nổi lên một lớp băng sương, trong mắt nàng, bóng dáng Trọng Chiêu và Bạch Hi dần trở nên mơ hồ, dường như toàn bộ thế giới hóa thành tảng băng.

“Hóa ra đây là việc mà ngươi và hắn thường làm.”

Bên ngoài Huyền Băng động, Phục Linh đứng dưới thân cây, đầu ngón tay tràn ra một đạo Yêu lực, bay thẳng vào Huyền Băng động, nhưng Nhất Phàm và Trường Húc canh giữ bên ngoài lại không hề phát hiện.

“Cho dù làm bán tiên, cũng là một phế vật, vậy mà ảo tưởng sắp chết lại giản dị như thế.” Phục Linh hờ hững hừ nhẹ, bỗng nhiên nàng sượng lại.

Lúc nãy trong tiềm thức của Bạch Thước còn xuất hiện một đoạn hình ảnh, nhưng không biết có phải do nàng đang hộ pháp cho Trọng Chiêu hay không mà hình ảnh kia bị một lớp sương mù bao phủ, nhất thời nàng không thể nhìn rõ.

Với Yêu lực của nàng, không thể nào không thấy được suy nghĩ của Bạch Thước, huống chi bây giờ Bạch Thước đang ngủ say trong yêu chú “Túy Sinh Mộng Tử”.

Túy Sinh Mộng Tử là bí pháp Yêu giới, có thể mê hoặc thần trí con người, khiến cho thần hồn người đó bị vây hãm, đắm chìm trong lúc ngủ mơ, một khi không đánh thức được thần trí, thì sẽ hao hết linh khí trong ảo cảnh mà chết.

Với thân phận của Phục Linh, nếu không phải nàng quá tò mò với quá khứ của Bạch Thước và Trọng Chiêu, thì đã có thể cho Bạch Thước một chưởng, sẽ không lãng phí sức lực. Tuy ảo cảnh của Bạch Thước và Trọng Chiêu bình thường đến vô vị, nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt thiếu niên áo trắng trong ảo cảnh dành cho Bạch Thước, Phục Linh vẫn khó nén lửa giận trong lòng.

Chẳng lẽ Bạch Thước không chỉ là một bán tiên? Ánh mắt như tỉnh ngộ, nhưng giây lát sau nàng lại tự “xuy” một tiếng.

Nếu nàng ta thật sự là Tiên quân hạ phàm lịch kiếp, thì bây giờ cũng không chỉ là một bán tiên.

“Nể tình ngươi có quen biết với hắn, bổn quân ban cho ngươi “Túy Sinh Mộng Tỉnh”.” Phục Linh nhếch miệng, biểu tình hờ hững.

Trong động, hàn băng đã bò lên ngực Bạch Thước, dường như nàng đã ngừng thờ, chỉ có đôi môi là đang khẽ run rẩy.

Phạn Việt ôm thật chặt nàng, không ngừng xoa đôi tay của nàng, nôn nóng mà gọi: “Sư…… Sư phụ……”

Nhưng cho dù hắn gọi như thế nào, Bạch Thước cũng không hề hay biết, ngay khi hàn băng bò lên môi Bạch Thước, giống như bản năng, đột nhiên thiếu niên cúi người hôn vào môi Bạch Thước.

Hắn nhớ lúc tỉnh lại ở dược lư đêm đó, Bạch Thước dùng cách này cứu hắn.

Trong ảo cảnh, mắt Bạch Thước tối om, nàng cuộn tròn quỳ trên mặt đất, cả người đông lạnh đến phát run.

Nàng biết mình sắp chết, sắp bị đông chết, cảnh vừa rồi nàng thấy chỉ là ảo giác trước khi chết.

Chỉ e nàng là thần tiên đầu tiên bị đông chết từ xưa đến nay, Huyền Băng động lạnh như vậy, chắc chưởng môn thật lòng tìm cho nàng một nơi tốt……

Đột nhiên, dường như có một chút ấm áp nho nhỏ đánh vào linh đài của nàng, ai? Là ai đang cứu nàng?

Bạch Thước đã bị lạnh đến mức không thể nói chuyện, toàn thân cứng đờ như tảng băng.

Hồi lâu, nàng mới phát hiện sự ấm áp đó đến từ môi nàng, bản năng sống khiến nàng nỗ lực hé miệng, hung hăng cắn một cái.

Trong Huyền Băng động, miệng Phạn Việt đang lo sợ không yên phi lễ hôn Bạch Thước chợt thấy đau đớn, bị cắn tới chảy máu, cũng không biết là máu của Bạch Thước hay là máu của hắn, chỉ là trong khoảnh khắc máu tươi nhỏ trên môi hắn, ánh mắt Phạn Việt trở nên sắc bén, sự mờ mịt trong mắt biến mất, hắn chợt ngẩng đầu nhìn ra ngoài động, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Phá!”

Hồn lực mạnh mẽ xuyên thấu kết giới đánh thẳng vào linh đài của Phục Linh, sắc mặt nàng trắng bệch, phun ra một ngụm máu, không dám tin mà nhìn phía trong động.

Sức mạnh của bán thần?! Hạo Nguyệt điện chủ?!

“Sao hắn lại ở chỗ này?! Chuyện này không có khả năng!”

Không đợi Phục Linh lấy lại tinh thần, lại thêm một đạo hồn lực đánh tới linh đài nàng, Phục Linh không dám ở lâu nữa, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Bên ngoài Huyền Băng động, cành lá loạn run, vẫn không có gió, Trường Húc run lập cập, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, huynh đoán xem Phiêu Diểu đảo chúng ta có quỷ hay không?”

Nhất Phàm mắt nhìn thẳng: “Tâm không tịnh sẽ bị yêu ma nhiễu loạn.”

“Sư huynh, sao huynh lại nói ra những lời cổ hủ của phàm nhân vậy, chúng ta chính là thần tiên mà.”

“Câm miệng.”

“Ò.”

Trong Huyền Băng động, ánh mắt lạnh lẽo của Phạn Việt tan đi, nhắm mắt ngã trên mặt đất, nhưng vẫn ôm chặt Bạch Thước.

Hàn băng tan khỏi người Bạch Thước, một sợi linh khí bắt đầu sống lại trên người nàng.

Hai ngày sau, cửa thạch động sau núi chậm rãi mở ra, Trọng Chiêu đón ánh mặt trời sớm mai, thong thả đi ra.

Góc xàm xí của Kyn

Nay Kyn lại thấy thêm một kênh audio lấy bản dịch của Kyn mà không ghi nguồn, không xin phép luôn, buồn quá.

_________________________________________________________________________________________________

Chương 39

Nhĩ Quân sửng sốt, đúng lúc kiếm của Chá Tang đâm vào đầu vai Trọng Chiêu, máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ bả vai Trọng Chiêu, chúng đệ tử kinh hô ra tiếng.

Thứ tư gặp lại.