Bạch Thước Thượng Thần

Chương 47

“Bạch đạo trưởng, sao các ngươi lại ở đây?”

Bạch Thước đang bị Hoa Đại Thiết gào đến đầu váng mắt hoa, giờ Minh Tâm lại dẫn theo mấy đệ tử Vân Tiêu vội vàng chạy tới từ góc đường.

Cùng lúc đó hai luồng linh lực khổng lồ bay thẳng về bên này.

Không xong, tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện Phạn Việt không đúng, Bạch Thước nhìn Phạn Việt cả người đầy máu, vội vàng kéo ống tay áo hắn: “Mộc Mộc! Mau trốn đi!”

Phạn Việt nắm chặt tay Bạch Thước không chịu buông.

“Nghe lời!”

Thấy Bạch Thước nóng nảy, linh quang chợt lóe, Phạn Việt thập phần không tình nguyện hóa thành một nhánh dây leo nhỏ quấn quanh cổ tay Bạch Thước.

Hoa Đại Thiết thấy lạ kinh ngạc lên kêu một tiếng, Bạch Thước nhanh tay che miệng nàng: “Tiểu muội, đừng nói Mộc Mộc ở đây.”

Hoa Đại Thiết liên tục gật đầu.

“Sao lại thế này?”

Hai luồng sáng hiện lên, Nam Vãn và Bắc Thần đồng thời xuất hiện ở trên đường, do lúc hai người đang ngồi thiền tịnh dưỡng ở khách điếm thì bị linh khí trên đường kinh động.

Khuôn mặt Bắc Thần ung dung, Nam Vãn thấy người làm loạn là Bạch Thước và Hoa Hồng, lại biến sắc, nhìn chằm chằm Bạch Thước, híp mắt.

Chẳng phải đạo sĩ này đang nghỉ ngơi trong phòng sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ hắn đã sớm tính ra vị trí của mộ dị nhân, lúc nãy chỉ là đang lừa hắn?

Bạch Thước vừa nhìn sắc mặt Nam Vãn liền biết thứ này định cho rằng nguyên nhân mình chạy ra là vì lén đi tìm mộ dị nhân.

Thật đúng là oan uổng mà!

“Quân thượng, người tới đúng lúc lắm, c...c...có quái vật! Cũng may các người tới dọa nó chạy mất tiêu rồi!” Sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, vội vàng tiến đến trước mặt Nam Vãn.

“Quái vật?” Nam Vãn kinh ngạc: “Quái vật gì?”

“Hình người, có bốn móng vuốt và đuôi, rất xấu!” Bạch Thước khoa tay múa chân.

Cái quỷ gì?

“Theo bổn quân biết, trong đám yêu tà không có thứ nào có hình dạng giống vậy.” Bắc Thần hờ hững mở miệng.

Nam Vãn cũng hồ nghi nhìn về phía Bạch Thước, không tin nàng.

“Thật đó!” Bạch Thước sốt ruột: “Không tin ngươi hỏi Hoa tiểu muội đi, muội ấy cũng nhìn thấy! Thứ đó thiếu chút nữa đã ăn thịt ta rồi!”

Nam Vãn nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Đại Thiết gật đầu như giã tỏi.

“Con quái vật đó tràn đầy tà khí, nhất định là tà vật!”

“Nói bậy, dị thành có Khóa Linh Phong, sao trong thành lại bị tà ám?” Nam Vãn trầm giọng ngắt lời Bạch Thước: “Huống hồ nơi này cũng không có khí tức của tà vật.”

“Ta thật sự không có nói bậy, mới vừa rồi tà vật kia còn bị tiểu muội……”

Bạch Thước còn chưa nói xong, lòng bàn tay Bắc Thần đã tụ một đoàn tiên quang rọi lên đường, đường phố tối tăm thoáng chốc sáng như ban ngày, không chỉ không có khí tức của tà vật, ngay cả vết máu và cánh tay của nó cũng biến mất sạch sẽ.

Bạch Thước nghẹn họng, dùng sức dụi mắt há mồm.

Gặp quỷ thật rồi!

Bạch Thước và Hoa tiểu muội trố mắt nhìn nhau, nhất thời Bạch Thước cũng nói không nên lời.

Đúng thật là dị thành có chôn Khóa Linh Phong của Thiên Đế Mộ Quang, đừng nói là tà vật, ngay cả Nam Vãn và Bắc Thần cũng bị phong linh. Nếu có tà vật lui tới, sao Khóa Linh Phong lại không có động tĩnh gì? Nhưng nếu thứ đó không phải tà vật thì là cái gì?

“Lúc nãy thế nào? Sao đạo trưởng không nói tiếp?” Bắc Thần lạnh nhạt cất lời.

“Không...không có gì, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.” Bạch Thước rầu rĩ mở miệng, Hoa Đại Thiết còn định nói gì, lại bị Bạch Thước lặng lẽ kéo tay áo.

Ngoại trừ ba người bọn họ thì không còn ai nhìn thấy quái vật, đám con cháu tiên môn này sẽ không tin nàng. Dị thành có tà vật, ngay cả Bắc Thần và Nam Vãn đều cảm nhận được linh lực dao động mà tới, nhưng Dị nhân cung lại không có động tĩnh gì, chỉ e dị thành có chút cổ quái.

Bán tiên nho nhỏ như nàng không tranh được vũng nước đục này, chỉ cần A Chiêu không sao, nàng có thể chịu đựng hai ngày, sớm dẫn Hoa Đại Thiết và Phạn Việt về Nam Hải thành mới tốt.

“Nhìn lầm rồi?” Bắc Thần nhíu mày, lúc nãy rõ ràng hắn cảm nhận được có hai luồng linh lực dao động, nhưng khi đuổi tới nơi này, ngoại trừ hai bán tiên Bạch Thước này thì không còn gì nữa.

“Đêm khuya như thế, đạo trưởng không nghỉ ngơi ở khách điếm, sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Hắn quay đầu nhìn về phía Nam Vãn, nói lời ẩn ý: “Xem ra Vân Tiêu đã có phát hiện gì liên quan tới linh khí rồi.”

Nam Vãn biến sắc, thầm mắng Bạch Thước không biết tốt xấu chọc Bắc Thần sinh nghi, hắn còn đang muốn mở miệng dẫn Bạch Thước về.

Bạch Thước lại kéo Hoa Đại Thiết qua, ngượng ngùng xoắn xít, hai chòm râu run loạn: “Bắc Thần Thượng quân hiểu lầm rồi, là tiểu đạo ta thấy ánh trăng như nước nên mới cùng tiểu muội ra ngoài tản bộ thôi mà.”

Tối nay lén chuồn ra ngoài bị Nam Vãn bắt được, nếu còn bị Bắc Thần chú ý nữa, với tính tình của Nam Vãn, lúc trở về nhất định sẽ gây phiền toái cho nàng.

Hoa Đại Thiết thập phần phối hợp mà cười ngượng ngùng, liên tục quyến rũ: “Phải đó Bắc Thần tiên trưởng, ta đi theo Bạch Bạch ngắm trăng, người có muốn cùng……”

Hoa Đại Thiết vừa nói vừa vỗ nhẹ lên người Bắc Thần, son phấn trên mặt bị chấn động rơi thẳng xuống, Bắc Thần đơ người, liên tiếp lui mấy bước.

“Không cần. Đã không có việc gì, các vị tự tiện.” Bắc Thần nói xong, không hỏi thêm câu nào, linh quang lóe lên biến mất tại chỗ.

Bắc Thần đi rồi, trên đường chỉ còn đám người Vân Tiêu, Nam Vãn nhìn Bạch Thước nói: “Ánh trăng đẹp thật, đạo trưởng còn muốn ngắm trăng?”

Bạch Thước vội vàng xua tay, ngáp một cái: “Muộn rồi muộn rồi, ngày khác ngắm tiếp ngày khác ngắm tiếp, quân thượng chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

“Đạo trưởng chưa vào tiên môn, e là không biết, linh khí đẳng cấp nhận chủ mới có thể dùng, cho dù người khác có cầm được cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.”

Nam Vãn lạnh nhạt nói, Bạch Thước tựa như không hiểu lời cảnh cáo của hắn, bừng tỉnh như vừa ngộ đạo: “Thụ giáo, tiểu đạo nhớ kỹ.”

“Nhớ kỹ thì tốt.”

Nam Vãn hừ nhẹ, không muốn nhiều lời nữa, linh quang chợt lóe cũng biến mất tại chỗ.

Cả đám Đệ tử Vân Tiêu đồng thời vây quanh Bạch Thước và Hoa Đại Thiết, khách khách khí khí đem hai người thỉnh về khách điếm.

Khách điếm, Hoa Đại Thiết còn muốn đi theo Bạch Thước vào phòng, nhưng lại bị Bạch Thước lạch cạch chặn ngoài cửa.

Nàng dựa cửa ôm thiết chùy ngồi xổm ngoài cửa như cũ, lau son phấn trên mặt, trợn trắng mắt: “Chậc chậc chậc, đúng là một đôi tổ tông qua cầu rút ván.”

Bạch Thước vừa vào phòng, Phạn Việt liền biến thành hình người.

Bạch Thước vội vàng kéo hắn qua xem xét trên dưới: “Mộc Mộc, mau để sư phụ xem xem bị thương chỗ nào?!”

Phạn Việt lắc đầu, không nói hai lời cởϊ áσ trên đầy máu ra.

“Sư phụ, cái này không phải máu của ta.”

Bạch Thước há hốc mồm: “Không phải máu của con? Vậy là ai?”

“Lúc nãy ta bị ai đó cản ngoài khách điếm.”

“Ai? Có phải cũng có bốn móng vuốt và đuôi to dài không?”

Phạn Việt lắc đầu: “Không phải, hắn mang hình người, đêm tối quá, ta không nhìn rõ dáng người hắn, có điều thứ cản trở ta giống như không có thần trí, linh lực cũng không mạnh.”

“Thứ kia đâu rồi? Bây giờ đang ở đâu?” Bạch Thước vội vàng hỏi.

“Mất rồi.”

“Mất rồi là sao? Hắn đào tẩu?”

Phạn Việt mếu máo: “Ta lo lắng cho người, lỡ dùng lực mạnh quá nên bị ta đánh mất rồi.”

Khó trách cả người Phạn Việt đầy máu, đây là đánh thành máu loãng?

Bạch Thước nghẹn họng, nếu không phải bây giờ Phạn Việt vẫn ngây ngốc ngoan ngoãn, nàng đã cho rằng đại yêu quái này đã sớm khôi phục ký ức, hiện giờ chỉ đang chọc ghẹo nàng!

“Bỏ đi, con không có gì là tốt. Dị thành này thật cổ quái, chờ thêm hai ngày nữa, chờ sư bá con bình an rời khỏi, chúng ta lập tức về Nam Hải thành.” Bạch Thước lẩm bẩm, lăn lên giường nằm, mơ mơ màng màng nhắm mắt: “Ta muốn ngủ, buồn ngủ chết đi được.”

“Sư phụ, người ngủ đi, ta canh cho người.”

Phạn Việt dọn chiếc ghế gỗ ra canh giữ cạnh đầu giường Bạch Thước.

“Đồ nhi ngoan……”

Bạch Thước lăn lộn một đêm, không còn sức lực nữa, lẩm bẩm một câu liền ngủ say, thật sự khoan khoái vô cùng.

Đến nỗi vì sao Hoa Đại Thiết có thể dùng một cây búa chặt đứt tay quái vật kia, Bạch Thước cũng lười hỏi.

Trời sinh thần lực cũng tốt, dũng mãnh vô cùng cũng thế, dù sao tiền đồ nàng ta không có bao nhiêu, đầu óc không biết tính kế gì, đám đầu trâu mặt ngựa gì đó vì sao tới chỗ này, muốn làm cái gì, nàng cũng không cản được.

Với năng lực của nàng ta, nhất định không phải bán tiên bình thường, cũng không biết là tiên hay là yêu, rất có thiện ý, chỉ cần không phải vì cái mạng nhỏ của nàng mà đến, những chuyện khác đều không liên quan gì tới nàng.

Cuộc đối thoại giữa hai thầy trò bị Hoa Đại Thiết nghe rõ ràng, hai ngón tay nàng nhẹ nhàng đập vào côn sắt của mình, biểu cảm có chút hoài niệm.

Dị vương cung an tĩnh vô cùng, đột nhiên xuất hiện một bóng người, dường như người tới vô cùng quen thuộc với Dị vương cung, đi thẳng vào chỗ sâu nhất Dị vương điện.

Nháy mắt khi nàng bước vào Dị vương điện, một đạo đao mang hiện lên, đẩy nàng ra ngoài điện.

“Ai đó?!” Vô Chiếu cầm trường đao, không giận nhưng vẫn uy nghiêm, đến khi nhìn rõ người tới, hắn mới sửng sốt, vội vàng thu đao hành lễ, nét cương nghị trên mặt thêm phần kinh hỉ.

“Tiểu điện hạ, là người?! Người đã về rồi!”

Người tới lại lạnh nhạt nói: “Vô Chiếu thúc, năm đó lúc ta đi đã từng nói, dị thành không còn quan hệ gì với ta, danh hiệu điện hạ này đừng gọi nữa.”

Vẻ mặt Vô Chiếu ảm đạm: “Tiểu điện hạ……”

“Vì sao trong dị thành lại có yêu tà? Các ngươi không phát hiện sao?”

“Yêu tà?” Vô Chiếu sửng sốt: “Không thể nào, có Khóa Linh Phong, dị thành tuyệt đối không có yêu tà.”

Người tới nhìn về phía Vô Chiếu, đáy mắt có chút lạnh, nàng vung tay lên, trên mặt đất nháy mắt có thêm một đoạn cánh tay.

Sắc mặt Vô Chiếu trắng nhợt, lãng tránh ánh mắt người tới.

“Ta đã không còn là người của dị thành, dị thành ra sao không liên quan gì tới ta, con cháu tiên yêu tề tụ tại dị thành, ta không biết vì sao hắn lại đồng ý với Kim Diệu tổ chức Ngô đồng võ yến ở đây, mặc kệ các ngươi muốn làm cái gì, có ý đồ gì, dị thành đều không thể đồng thời nhận lấy sự trả thù của hai giới tiên yêu, các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Người tới không nói thêm lời nào, quay lưng định đi.

“Tiểu điện hạ! Người không gặp...gặp bệ hạ sao?”

Người tới dừng chân, chẳng hề quay đầu, cô đơn rời khỏi.

Vô Chiếu nhặt đoạn cánh tay trên mặt đất, thần sắc biến đổi mấy lần, biến mất ngoài cửa điện.

Sâu dưới nền đất Dị vương cung, trong một tòa điện phủ, Dị nhân vương ngồi ngay ngắn trên mặt đất trong điện.

Khoảnh khắc Vô Chiếu hiện thân, hắn mở bừng mắt.

“Chuyện gì?”

“Bệ hạ, tiểu điện hạ đã về rồi.”

Dị nhân vương đờ người trong chốc lát, nhưng chẳng nói gì.

“Tiểu điện hạ phát hiện cái này.”

Vô Chiếu giơ lên đoạn cánh tay, Dị nhân vương biến sắc, nhăn mày.

“Bệ hạ, hành động này quá mạo hiểm, nếu tiểu điện hạ đã trở lại, không bằng chúng ta……”

Vô Chiếu mới vừa mở miệng, Dị nhân vương đã lạnh lùng liếc, Vô Chiếu lại ngậm miệng.

“Dị tộc bị tam giới vứt bỏ ngàn năm, Vô Chiếu, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta……cũng là cơ hội duy nhất của Dung Nhi.”

Dị nhân vương quay đầu, nhìn người đang ngủ say trong Huyết Trì cách đó không xa, nhắm mắt lại.

Trong Huyết Trì, có một quái vật mình người đuôi rắn đang nằm, hắn có bốn cánh tay, mà một trong số đó, vừa hay đứt mất một đoạn.

Mặt trời lên ba sào, Bạch Thước mới sảng khoái bò dậy.

Nàng đang chuẩn bị dẫn Phạn Việt xuống lầu kiếm ăn, Nam Vãn đã lạnh mặt canh giữ trước cửa phòng nàng.

__________________________________________________________________________________________________

Chương 48

“Đạo trưởng vô dụng như thế, vậy bổn quân giữ lại ngươi……” Nam Vãn nhìn Bạch Thước, giọng lạnh thêm vài phần: “Có ích gì đâu?”

Thứ Tư gặp lại.