Bạch Thước Thượng Thần

Chương 48

“Quân thượng, sáng an!” Bạch Thước tinh thần phơi phới mở miệng chào hỏi, phảng phất tối hôm qua gió êm sóng lặng, chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nam Vãn quay lưng xuống lầu, Bạch Thước vội vàng đuổi theo, hạ giọng hỏi: “Quân thượng, có tìm được nơi đó không?”

“Không.” Nam Vãn xoay người xuống lầu, Bạch Thước tung ta tung tăng đuổi theo.

“Quân thượng, đừng vội trong chốc lát, hay là ta ăn sáng một chút……”

Nam Vãn lạnh lùng quét mắt liếc Bạch Thước một cái: “Sáng nay Bắc Thần đã rời khỏi khách điếm, nếu còn chậm trễ nữa, ngươi cảm thấy là hắn tìm được đoạn Ngô đồng tâm hoả đầu tiên trước hay vẫn là chúng ta?”

Bạch Thước nghẹn lời, lập tức nói: “Chính sự quan trọng chính sự quan trọng, kỳ thật ta cũng không đói bụng lắm.”

Bạch Thước đang gượng cười, chợt một bên xuất hiện cái đùi gà, Hoa Đại Thiết liếm dầu mỡ đầy trên miệng: “Ăn đi, giữ phần cho ngươi đó.”

“Ăn ăn ăn.” Bạch Thước vội vàng nhận lấy, gặm đùi gà đi theo Nam Vãn ra cửa.

Hoa Đại Thiết cũng rời khách điếm, “ừm” một tiếng, nàng thuận thế đuổi theo Bạch Thước.

Bạch Thước vừa ra khỏi khách điếm liền khẽ ồ lên một tiếng, chỉ thấy dị nhân đầy đường, rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng.

Dị nhân thân hình cao lớn, mặt mày sắc sảo, ngay cả ánh mắt nữ tử cũng sắc bén, mặt trời chiếu hừng hực nơi hoang vu, cho dù nam hay nữ cũng không có sự uyển chuyển nho nhã như Trung Nguyên.

Mọi người mới đứng ở trước cửa đã thấy Minh Tâm thống lĩnh đám đệ tử đầy quầng thâm mắt đứng đón.

“Có tìm được không?” Nam Vãn lạnh nhạt hỏi.

“Sư huynh, chúng ta đã tìm khắp toàn bộ mồ mả ở dị thành, không có cái nào tên mộ dị nhân cả.” Minh Tâm vừa hồi bẩm vừa nhìn về phía Bạch Thước, thần thái trong ngoài rõ ràng là hoài nghi quẻ bói của nàng.

Nam Vãn nhíu mày, quay qua nhìn Bạch Thước, Bạch Thước vội vàng mở miệng: “Quân thượng, mộ dị nhân này nhất định rất bí ẩn, sao Kim Diệu tiên tọa có thể đem linh khí Ngô Đồng giấu ở nơi liếc mắt một cái là thấy được? Minh Tâm Thượng quân, các ngươi có từng hỏi dị nhân trong thành chưa?”

Minh Tâm cứng họng, trợn trắng mắt nhìn dị nhân trên đường: “Đừng nói hỏi chuyện, dị nhân nhìn thấy chúng ta giống như nhìn thấy ôn dịch, trốn còn không kịp.”

Quả nhiên, Bạch Thước phóng mắt nhìn lại, trên đường dị nhân qua qua lại lại, cơ hồ đều đi vòng né khách điếm, ngay cả đứng gần rìa của đám đệ tử tiên yêu cũng không muốn.

“Thời gian không đủ. Chỉ còn một ngày rưỡi, chúng ta ngay cả đoạn tâm hoả thứ nhất cũng không tìm được. Bạch đạo trưởng, ngươi thật sự không tính ra mộ dị nhân ở đâu?” Nam Vãn có chút mất kiên nhẫn.

“Trời đất chứng giám, quân thượng, tiểu đạo ta thật sự không tính ra.”

“Đạo trưởng vô dụng như thế, vậy bổn quân giữ ngươi lại……” Nam Vãn nhìn Bạch Thước, giọng lạnh thêm vài phần: “Có ích gì đâu?”

Bạch Thước sốt ruột trong lòng, nàng lừa lấy một lượng lớn linh châu của Vân Tiêu, nhìn bộ dạng này của Nam Vãn chắc không phải đại sự chưa thành* hắn đã định gϊếŧ mình rồi sao……

(*) Nguyên văn là Xuất sư vi tiệp thân tiên tử (出师未捷身先死): Câu này trích từ bài thơ Thục tướng của tác giả Đỗ Phủ, kể về chuyện Gia Cát Lượng cả đời trước sau ôm chí lớn “Phục hưng triều Hán, về lại cố đô”, cho nên ông đã từng sáu lần đem quân đánh Kỳ Sơn, ý đồ thống nhất thiên hạ. Nhưng sự tình bất hạnh, vào năm Hậu Hán Kiến Hưng thứ 12 ( năm công nguyên thứ 234 ), trong trận cuối cùng chiếm gò Ngũ Trượng huyện Ngũ Công, lúc đang đối đầu với Tư Mã Ý ở Vị Thủy, ông chết bệnh trong quân. “Triết nhân vân vong”, “Tương thị cự vẫn”, trở thành di hận thiên cổ khiến người người phải tiếc nuối đau lòng, sống mũi cay cay! “Vi tiệp”, là chỉ mong muốn khải hoàn mà vẫn chưa khải hoàn được, “Thân tiên tử”, là nói người ra đi bỏ lại sự nghiệp “Hưng Hán thảo tặc” gian khổ. Ref: zdic.net

Lúc Bạch Thước đang tìm lý do biện giải cho chính mình, đột nhiên có hai người phóng vào khách điếm, phía sau còn có một phụ nhân dị tộc đi theo.

“Bắc Thần Thượng quân có ở đây không?”

A Chiêu?! Nhĩ Quân sư tỷ?!

Trọng Chiêu đang ôm một đứa bé ước chừng năm sáu tuổi, cùng Nhĩ Quân vọt vào khách điếm, nhất thời không nhìn thấy Bạch Thước bị kẹp giữa chúng đệ tử Vân Tiêu.

Bạch Thước nhìn hai bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, suýt nghẹn cái đùi gà đã gặm hơn phân nửa.

Đi mòn gót sắt cũng chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công tí nào!

Tiên môn phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, khách điếm này chỉ có con cháu tiên môn tam sơn lục phủ cư trú, không lý nào lại để hai gương mặt xa lạ xông vào, Trọng Chiêu và Nhĩ Quân vừa mới bước vào cửa đã bị một người ngăn cản, đúng là tên đệ tử tiên môn lấy lòng Nam Vãn đêm qua.

“Người của môn phái nào, dám tự tiện xông vào nơi này?” Người này là Vô Lượng Thọ An, có tiếng giỏi luồn cúi ba phải.

“Vị sư huynh này, đứa nhỏ này mắc bệnh nặng, nghe nói Côn Luân giỏi y thuật, mong Bắc Thần Thượng quân ra tay cứu giúp.”

Biểu cảm của phụ nhân dị tộc đi theo Trọng Chiêu rất sốt ruột, khẩn cầu nhìn về phía Thọ An.

Vô Lượng liếc đứa bé trong lòng ngực Trọng Chiêu một cái, đứa nhỏ này là dị nhân, cũng không biết bị gì, sắc mặt xanh tím, hít thở không sâu.

Thọ An chán ghét nhìn thoáng qua phụ nhân dị tộc kia, cũng không chịu nhìn đứa bé trong lòng ngực Trọng Chiêu nữa: “Dị nhân? Bắc Thần sư huynh không ở đây, ngươi đi đi.”

“Sư huynh……”

“Ai là sư huynh của ngươi, đừng có ở chỗ này bắt quàng làm họ. Bắc Thần sư huynh vội vàng tìm kiếm Ngô đồng tâm hoả, cho dù có ở đây cũng không có thời gian quan tâm đến đệ tử tiên môn thấp kém cỡ này, càng đừng nói đến hao tâm phí lực cứu tên dị tộc này.”

“Ngươi!” Nhĩ Quân tức giận liền muốn động thủ.

Phụ nhân dị tộc kia tính tình cũng cương liệt, thấy Thọ An nói năng lỗ mãng liền muốn ôm đứa bé trong lòng ngực Trọng Chiêu bỏ đi.

Trọng Chiêu ngăn nàng: “Đại nương, để ta thử lại.” Hắn đè nén tức giận, mở miệng lần nữa: “Xin hỏi sư huynh là đệ tử nhà nào?”

“Vô Lượng Thọ An.” Thọ An nâng cằm, thoáng nhìn lưu vân trên tay áo Trọng Chiêu, lỗ mũi hừ một tiếng: “Hóa ra là Đông Hải Phiêu Diểu, Phiêu Diểu ba trăm năm nay không có con cháu nào tham gia Ngô đồng võ yến, lần này mới có một tên Tiên quân mà cũng dám ngang hàng với Vô Lượng ta?”

“Không dám, Thọ An Tiên quân, cho dù là dị tộc, cũng là một mạng người, Ngô đồng võ yến đã tổ chức ở dị thành, ắt hẳn Thượng tiên Thiên cung đang có ý giao hảo với dị tộc, nếu chúng ta thấy chết không cứu, nếu ngày nào đó Kim Diệu chưởng tọa biết được việc này, chỉ sợ cũng sẽ trách cứ con cháu Tiên tộc chúng ta bất nhân.”

“Ngươi!” Lúc này bên ngoài khách điếm đã có không ít con cháu Tiên tộc vây quanh, sôi nổi nhìn về phía Thọ An.

Thọ An bị Trọng Chiêu làm bẻ mặt, càng thêm tức giận, nhưng lại không dám nói nặng thêm lời nào.

“Bắc Thần Thượng quân đúng lúc không ở đây, còn phải báo cáo huynh ấy đi đâu sao?”

Nam Vãn đứng bên ngoài khách điếm nghe bên trong khắc khẩu, cũng không định phí thời gian xen vào chuyện này, hắn đang muốn bỏ chạy lấy người, lại bị Bạch Thước lôi kéo góc áo.

“Quân thượng, đây chính là cơ hội tốt.”

Nam Vãn khó hiểu, Bạch Thước vội vàng nói: “Đứa nhỏ này nói không chừng là một cơ hội.”

Đầu óc xoay chuyển, tức khắc Nam Vãn đã hiểu được ẩn ý trong lời Bạch Thước.

Mộ dị nhân. Nhìn tên đoán nghĩa, nhất định là nơi chôn tiền bối cao nhân của dị tộc, bọn họ không biết, khẳng định là dị nhân biết, nói không chừng sau khi cứu đứa nhỏ này có thể hỏi thăm được tin tức mộ dị nhân.

“Bắc Thần không ở đây, có lẽ bổn quân có thể thử một lần……”

Nội đường đang giằng co thì có tiếng ai đó vang lên ngoài cửa, mọi người đều quay đầu lại, thấy Nam Vãn đang dẫn đám Vân Tiêu trở về.

“Nam Vãn Thượng quân.” Chúng tiên trong nội đường nhường đường, thần sắc kính cẩn.

Trọng Chiêu quay đầu lại, vốn là ngẩn ra, đột nhiên ánh mắt ngưng ở một chỗ, quả thực không dám tin.

Phía sau Nam Vãn, Bạch Thước giơ đùi gà về phía hắn không ngừng chớp mắt.

Sáo ngọc không có cảm ứng sai! A Thước thật sự ở dị thành!

Trọng Chiêu dâng lên một trận khí huyết, chỉ hận không thể túm cái đồ không biết trời cao đất dày này lại đánh một trận, đột nhiên thấy một thiếu niên lú ra từ phía sau Bạch Thước, đỡ cánh tay nàng.

Bạch Thước không hề phát giác, thiếu niên lại nhìn về hướng Trọng Chiêu.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nháy mắt thần sắc Trọng Chiêu biến đổi, đôi tay ôm đứa bé căng thẳng lên.

Hạo Nguyệt điện chủ?! Sao hắn lại ở bên cạnh A Thước? Cho dù Phạn Việt đang mang gương mặt thiếu niên nhưng Trọng Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Để bổn quân nhìn xem.”

Trọng Chiêu còn chưa kịp phản ứng, Nam Vãn đã tiến lên, bắt mạch cho đứa bé.

Phụ nhân kia khẩn trương nhìn Nam Vãn, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

“Lạ thật.” Nam Vãn khẽ kêu một tiếng, nhìn về phía phụ nhân: “Chẳng lẽ đứa nhỏ này tu linh thuật?”

Dị tộc huyết mạch hỗn loạn, bẩm sinh không thể tu linh thuật, cho nên thể trạng ai nấy đều mạnh mẽ, nhưng linh khí trong cơ thể đứa nhỏ này lại mỏng manh hỗn loạn vô cùng, đang lưu chuyển khắp toàn thân.

“Không có.” Phụ nhân vội vàng lắc đầu: “Dị tộc ta không tu linh thuật.”

“Trong thân thể nó linh khí cuồn cuộn, giống hiện tượng tẩu hỏa nhập ma. Không có gì, bổn quân cho nó một đạo Tiên lực, có thể bình ổn linh khí trong thân thể nó.” Nam Vãn nói xong liền định ngưng tụ một đạo Tiên lực đưa vào thân thể đứa bé nhưng lại bị Trọng Chiêu ngăn cản.

“Nam Vãn Thượng quân, dị nhân không cách nào tu linh thuật, chỉ e đứa nhỏ này không phải tẩu hỏa nhập ma, Côn Luân giỏi y thuật, chi bằng cứ đến tìm Bắc Thần Thượng quân trước……”

“Tên đệ tử Phiêu Diểu này thật không biết tốt xấu, sư huynh ta chịu ra tay cứu giúp đã là cơ duyên trời ban của đứa nhỏ này!” Minh Tâm đứng một bên tức giận ngắt lời Trọng Chiêu, ôm đứa bé đến trước mặt Nam Vãn.

“Côn Luân kiếm tu nổi danh như cồn, Vân Tiêu ta cũng không phải tạp nham.” Nam Vãn lạnh nhạt nhìn Trọng Chiêu, phất tay ngưng ra một đạo Tiên lực đưa vào thân thể đứa bé.

Quả nhiên, đứa bé oa một tiếng, mở bừng mắt.

“Nương……”

“Hộ Nhi!”

Phụ nhân kích động bế con lên, Trọng Chiêu cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người còn chưa kịp vui mừng, chỉ thấy đứa trẻ trong lòng phụ nhân đột nhiên ửng đỏ toàn thân, trong mắt phát ra hồng quang, kêu rên thảm thiết, thân hình nhỏ nhắn trong lòng phụ nhân điên cuồng cấu xé.

“Ngươi đã làm gì rồi?!” Phụ nhân ôm chặt con, rống giận với Nam Vãn.

“Sao lại như vậy……?”

Nam Vãn cũng cả kinh, với Tiên lực của hắn, sao không chỉ không thể bình ổn linh khí trong cơ thể đứa nhỏ này, ngược lại càng trở nên nghiêm trọng?

“Ta biết ngay Tiên tộc các ngươi không ai tốt lành gì mà!” Phụ nhân dùng một chân đá vào bàn ghế phía trước, bàn ghế nháy mắt bị đá đến dập nát.

Trời má ơi, dị nhân mang thần lực trời sinh, đúng là danh bất hư truyền, chỉ một phụ nhân bình thường như vậy cũng mạnh mẽ vô cùng. Bạch Thước cực kỳ run nhìn bàn gỗ tan xương nát thịt.

Phụ nhân kia lo lắng cho con, không muốn dây dưa nữa, hai mắt đỏ bừng ôm đứa bé chạy ra ngoài.

Trên đường không ít dị nhân nghe thấy tiếng động, liền định ùa vào.

“Mộc Mộc! Cản bà ấy lại!”

“Minh Tâm Thượng quân, mau, canh giữ ngoài cửa, đừng để dị nhân tiến vào!”

Bạch Thước đột nhiên hô to một tiếng.

Dị nhân vốn dĩ có thành kiến sâu nặng với hai tộc tiên yêu, nếu như nổi xung đột, chỉ sợ không dễ giải quyết.

Phạn Việt không hề trì hoãn mệnh lệnh Bạch Thước, thân hình chợt lóe liền ngăn phụ nhân lại, Minh Tâm có chút do dự, thấy Nam Vãn cũng không phản đối, vội vàng dẫn đám đệ tử cầm kiếm chặn dị nhân bên ngoài khách điếm.

“Để chúng tôi vào! Các ngươi muốn làm gì!”

“Mẹ Hộ Nhi, xảy ra chuyện gì vậy!”

Đã có người quen gọi tên phụ nhân, định xông vào.

“Chư vị! Đứa nhỏ này mắc bệnh!” Bạch Thước hô to một tiếng với đám dị nhân: “Ta là dược sư, ta có thể cứu nó!”

Bạch Thước lập tức quay đầu, hướng về phía phụ nhân: “Đại nương, để ta xem bệnh cho đứa nhỏ này một cái.”

“Đừng chạm vào con ta! Ta sẽ không bao giờ tin tưởng các ngươi nữa!” Phụ nhân căn bản không tin Bạch Thước.

“Đúng đó! Mẹ Hộ Nhi, sao bà có thể tin đám tiên nhân này! Cút ngay, để chúng tôi vào!” Đám dị nhân bên ngoài lòng đầy căm phẫn, xô đẩy đệ tử Vân Tiêu muốn vọt vào đây.

Bỗng nhiên đứa bé trong lòng phụ nhân càng run rẩy dữ hơn, thậm chí thoát khỏi vòng tay phụ nhân, xoay người đánh về phía Bạch Thước.

“Hộ Nhi!” Phụ nhân vội vàng tiến lên ôm.

Nào biết Bạch Thước nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên nhanh chân tiến lên một bước, bóp miệng đứa trẻ ra ném cho nó một viên thuốc.

“Ngươi cho nó ăn cái gì rồi?!” Phụ nhân cực kỳ giận dữ, vội vàng bế con, một chân đá vào Bạch Thước.

Ký ức về uy lực của đôi chân lúc nãy vẫn còn mới mẻ trong đầu Bạch Thước.

“Mộc Mộc! Cứu mạng a!”

Không đợi nàng kêu, thiếu niên sớm đã nhảy ra, một tay kéo Bạch Thước về hộ ở phía sau.

Trong đám người, cánh tay đang vươn ra của Trọng Chiêu cứng đờ, hắn bình tĩnh nhìn hai người, bàn tay lặng lẽ nắm chặt.

Mộc Mộc? Chẳng lẽ thiếu niên này không phải Hạo Nguyệt điện chủ?

Hắn nhìn ra linh khí trên người thiếu niên này rất mỏng manh, không có bất kỳ thần áp nào như lúc ở Hỏa Băng đảo.

Rốt cuộc là chuyện gì?

“Đừng nóng vội đừng nóng vội! Đại nương! Bà nhìn thằng bé xem!” Bạch Thước ló đầu ra từ sau lưng Phạn Việt, vội vàng nói.

Phụ nhân vừa cúi đầu, quả nhiên thấy con mình không nổi điên nữa, tơ máu trong mắt nó cũng đã rút đi, sắc xanh tím trên người cũng chậm rãi biến mất.

Dị nhân bên ngoài khách điếm thấy bộ dạng đứa bé như vậy cũng ngừng xô đẩy.

Đứa bé mơ mơ màng màng quay đầu, kêu một tiếng nương, bỗng nhiên ngã vào lòng phụ nhân chìm vào giấc ngủ, chỉ là lần này hô hấp vững vàng, trên mặt hiện lên vẻ hồng hào.

“Hộ Nhi!” Phụ nhân đã an tâm hơn một chút, cuống quít đi về phía Bạch Thước: “Đạo trưởng, Hộ Nhi nó……”

Phạn Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm phụ nhân, phụ nhân xấu hổ, không dám tiến lên.

“Mộc Mộc.” Bạch Thước vỗ vỗ tay Phạn Việt, vội vàng tiến lên xem xét hơi thở của đứa trẻ, nhẹ nhàng thở ra: “Không có gì, chỉ là nó mệt mỏi, ngủ một giấc là khỏe.”

“Đa tạ đạo trưởng.” Phụ nhân vội vàng hỏi Bạch Thước: “Đạo trưởng, rốt cuộc Hộ Nhi mắc bệnh gì?”

Bạch Thước cũng nghi hoặc trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Đại nương, hôm nay Hộ Nhi ăn gì?”

Phụ nhân sửng sốt: “Sáng sớm hôm nay chỉ uống chút nước, ăn vài quả trái cây trong nhà.”

“Trái cây? Trái gì?”

“Trái Thu Thiền. Ngày nào nó cũng ăn nhưng chưa bao giờ như vậy.”

Thu Thiền là một loại linh quả, trong quả có linh khí mỏng manh, ở nơi hoang dã cằn cỗi này, dị tộc trường kỳ dùng quả Thu Thiền làm thức ăn chính nên thân thể ai nấy cũng cường tráng.

Bạch Thước liếc mắt nhìn đứa trẻ kia một cái, con của dị nhân đều có thể trạng mạnh mẽ, đứa nhỏ này lại có bộ dạng gầy yếu hiếm có, hiển nhiên nó không cách nào tiêu hóa linh khí trong quả Thu Thiền, linh khí tụ lại trong thân thể, ngược lại quấy nhiễu cơ thể cân bằng tiên yêu chi lực.

Bạch Thước vừa mới cho hắn ăn một viên Thanh Tâm hoàn, công hiệu là hòa tan linh khí. Đây là do Bạch Thước lúc ở Phiêu Diểu rảnh rỗi không có việc gì làm chế ra, nàng thường xuyên bị nội môn đệ tử khi dễ, vốn định luyện chút thuốc xổ trêu bọn họ, ngược lại luyện lung tung ra thứ này. Có điều Bạch Thước dùng dược liệu bình thường chế ra, chỉ có tác dụng với bán tiên, Tiên quân ăn vào đến rắm cũng không có.

Nếu không phải linh khí trong người đứa nhỏ này cuồng loạn, suýt nữa Bạch Thước đã quên mất viên thuốc nhảm nhí đó rồi.

“Đại nương, quả Thu Thiền có linh khí, e là thân thể Hộ Nhi gầy yếu, không cách nào hấp thu linh khí trong đó, ứ đọng trong cơ thể mới tạo thành linh khí hỗn loạn. Chờ nó lớn lên, thân thể mạnh khỏe hơn chút thì ăn lại.”

Phụ nhân liên tục gật đầu, có chút tự trách: “Đều tại ta, Hộ Nhi vốn gầy yếu, ngày nào ta cũng cho nó ăn quả Thu Thiền, không ngờ lại hại nó.”

Phụ nhân ôm đứa bé khom người với Bạch Thước: “Xin lỗi đạo trưởng, lúc nãy nhất thời tình thế cấp bách ta……”

“Không sao, chẳng phải là tốt rồi sao.” Bạch Thước vội vàng đỡ phụ nhân dậy, gãi đầu, nhìn thoáng qua dị nhân bên ngoài: “Bà xem nếu bà không nói một tiếng, mọi người đều tụ tập ở đây cũng không phải chuyện tốt gì.”

Phụ nhân vội vàng hướng ra ngoài thét to: “Không có gì, giải tán đi, Hộ Nhi ăn bậy, cũng may có vị đạo trưởng này!”

Dị nhân bên ngoài khách điếm nghe tiếng phụ nhân, lại thấy sắc mặt đứa trẻ hồng hào, ngược lại cũng yên tâm, liền giải tán.

Đợi dị nhân tan đi, phụ nhân lại nói với Trọng Chiêu: “Đa tạ vị tiên trưởng này đã đưa ta tới đây.”

Sắc mặt Trọng Chiêu ôn nhu: “Đứa trẻ không sao là tốt rồi.”

Hắn bắt gặp ánh mắt của Bạch Thước, Bạch Thước vừa mới chuẩn bị đá mắt với hắn, nào biết Trọng Chiêu quay đầu đi, tựa như không quen biết nàng.

Chuyện gì đây? Bạch Thước sửng sốt, vừa hay thấy sắc mặt Nam Vãn cứng đờ, kém vô cùng.

Không xong, thiếu chút nữa đã quên mất vị tôn Phật này. Mới vừa rồi phụ nhân cảm tạ mình rồi lại tạ ơn Trọng Chiêu mà làm lơ Nam Vãn.

Bạch Thước nhạy bén, vội vàng mở miệng: “Đại nương, ta muốn hỏi bà chuyện này.”

Phụ nhân sửng sốt: “Chuyện gì, đạo trưởng cứ nói đừng ngại.”

Bạch Thước vừa định mở miệng, Nam Vãn lại ngắt lời nàng: “Đứa nhỏ này mới vừa bị kinh hãi, chúng ta vẫn nên đưa phu nhân hồi phủ trước, việc đó nói sau cũng không muộn.”

Đám đệ tử xung quanh đang nhìn, Bạch Thước nháy mắt phản ứng lại: “Đúng vậy, chúng ta đưa Hộ Nhi về trước, ta cho nó ăn thêm một viên Thanh Tâm hoàn nữa, bảo hộ linh đài.”

“Này……” Phụ nhân liếc mắt nhìn đám người Vân Tiêu một cái, vẫn còn cảnh giác, do dự mở miệng: “Đa tạ hảo ý của tiên trưởng, chi bằng để vị Trọng công tử này đưa ta trở về, lúc nãy cũng may có hắn.”

Tuy đám người Vân Tiêu có thái độ rất ôn hòa với nàng, nhưng sự xa cách khinh thường trên nét mặt không lừa được người, chỉ có ánh mắt Trọng Chiêu và Bạch Thước là thật sự quan tâm. Phụ nhân thân là người dị tộc, tuy nhận ân của Bạch Thước, nhưng cũng không muốn dính líu quá nhiều tới tiên nhân.

Thấy Nam Vãn nhíu mày, Bạch Thước lập tức kéo tay Trọng Chiêu qua: “Đại nương, bà yên tâm, Vân Tiêu ta rất thân với Phiêu Diểu, vị Trọng công tử này cũng là bạn tốt của sư huynh Nam Vãn, đúng không Trọng công tử?”

Bạch Thước nhanh tay viết lên lòng bàn tay Trọng Chiêu một từ “Ngô”, nháy mắt ra hiệu với hắn, Trọng Chiêu khựng lại, tạm gác lại chút không vui trong lòng, gật đầu: “Phải đó, đại nương không cần do dự như vậy.”

Thấy phụ nhân vẫn chần chờ, Nam Vãn thong thả cất lời: “Minh Tâm, đệ và các huynh đệ ở lại khách điếm, ta cùng Trọng công tử đi một chuyến rồi về.”

“Vâng, sư huynh.”

Thấy Nam Vãn nguyện ý đi một mình, phụ nhân cuối cùng cũng đồng ý: “Vậy làm phiền chư vị rồi.”

Thấy phụ nhân gật đầu, Trọng Chiêu liền ôm đứa bé vào lòng: “Đi thôi, đại nương.”

_______________________________________________________________________________________________

Chương 49

Đột nhiên thiếu niên mở mắt ra, trong mắt có yêu quang lập lòe, lạnh lẽo không gì sánh được.

Thứ Sáu gặp lại.