Bạn Gái Cũ Hắc Hóa Hằng Ngày

Chương 46: - Bạn Gái Cũ Gả Thay (14)

"Không thể nào, không thể nào như vậy......"

Ngụy Ngọc lẩm bẩm mà nói.

Nàng sẽ chết?

Hắn còn chưa tìm đến kẻ lừa đảo này để tính sổ đâu, nàng sao lại có thể......

"Đúng rồi, ngự, ngự y, tìm ngự y!"

Nam nhân đang khiếp sợ bỗng nhiên tỉnh táo.

Hắn cẩn thận bảo vệ đầu của nàng, từ từ đặt nhẹ xuống đất, lại cuống quýt xả con ngựa đang chạy xa kia trở về, lòng bàn tay bị dây cương siết chặt ra từng vết máu dữ tợn.

Máu tươi đầm đìa.

Hắn lại tựa như không cảm thấy đau, lập tức ôm người lên ngựa, sau khi ngồi ổn, lấy ra chủy thủ hung hăng đâm một nhát vào mông ngựa.

"Giá --" [jtra :v]

Tuấn mã lần thứ hai bị kinh sợ, vung chân điên cuồng chạy vội, tốc độ còn nhanh hơn ngày thường vài lần.

"Nàng sẽ không có việc gì."

"Hứa với ta, nàng sẽ không có việc gì."

Hắn tay chân run rẩy ôm nàng, bên tai tiếng gió gào thét nhanh chóng lướt qua, nhưng tiếng tim đập của hắn vẫn kinh hoàng như cũ.

Cành cây và bụi gai trên đỉnh đầu thỉnh thoảng rũ xuống, Ngụy Ngọc chỉ kịp dùng áo choàng bao lấy người trong ngực, trên gương mặt thanh tú tuấn dật tức khắc chồng chất vết thương.

"Nương nương? Nương nương đã trở lại!"

Tụ Ngọc đang nôn nóng đi tới đi lui trước trạm canh gác chỗ hạ trại, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một con ngựa màu đỏ thẫm đang phát cuồng hung hăng vọt tới chỗ hàng rào của bọn họ.

"Nhanh, nhanh bỏ thứ này ra đi, nương nương đã trở lại."

Nàng nhanh chân tiếp đón.

Con ngựa đang dần rơi vào trạng thái mất khống chế, đạp đổ vài đống lửa vừa được dựng lên, nháo thành một trận người ngã ngựa đổ. Ngụy Ngọc canh đúng thời cơ nhảy xuống ngựa, ôm người lăn vài vòng trên mặt cỏ.

Vận động mạnh liên tiếp khiến gân mạch nam nhân gần như không còn sức lực, quần áo sau lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Hắn dùng sức thở hổn hển vài hơi, khuôn mặt ẩn ẩn tái xanh, giọng nói nghẹn ngào giận dữ hét, "Con mẹ nó ngự y chết đi đâu cả rồi? Còn không bắt lại đây cho Bổn vương! Ai dám chậm trễ một chút, đưa đầu tới gặp!"

Mọi người đều sửng sốt.

Vị Vương gia ôn nhuận nho nhã này một khi phát giận lên, chỉ sợ ngay cả sát thần có sát khí tận trời cũng phải né xa ba thước.

Ngự y vừa đến thì bị hắn doạ sợ, mặt mỗi người đều vàng như đất.

Sau khi trải qua một phen thay phiên chuẩn bệnh, đám ngự y đều cùng nhau trầm mặc.

Tình hình, không lạc quan chút nào.

Hoàng Quý Phi nương nương...... Sợ là không sống được bao lâu.

Cái gì gọi là 'chỉ còn lại ba tháng'?

Ngụy Vương nghe được câu nói kia, trước mắt tối sầm, phun một ngụm máu lên mặt vị Ngự y đang đến bẩm báo.

Lão ngự y hoàn toàn sợ hãi.

"Ha hả, xoay chuyển trời đất cũng không còn cách nào? Hoàng thất của Đại Ngụy ta là đang nuôi một đám phế vật hay sao?"

"Đám lang băm các ngươi, có tin Bổn vương cắt lưỡi của các ngươi cho chó ăn hết hay không!"

"Không chữa được cho nàng, các ngươi đừng ai nghĩ sống! Tất cả đều chôn cùng đi!"

Tròng mắt của hắn đỏ đến đáng sợ, che kín tơ máu, bộ dạng dữ tợn kia, rất giống ác quỷ muốn cắt đứt yết hầu người khác.

Các thiên kim tiểu thư ngày thường thích nhất là xum xoe bên cạnh vị Vương gia phong độ nhẹ nhàng này, giờ đây nhanh chóng trốn đi thật xa, rất sợ tao ương lửa giận của hắn.

Trong miệng các vị Ngự y đều chua xót như thể nhai phải Vàng đắng, làm cái nghề này của bọn họ, chỉ có thể làm hết sức mà thôi, dù sao cũng không phải ông trời, muốn ai sống thì người ấy không chết được.

Lão Ngự y cầm đầu cố gắng câu thông với vị Vương gia đã hoàn toàn mất đi lý trí này, "Vương gia, không phải thần không nỗ lực, mà là Hoàng Quý Phi nương nương thể chất đặc thù, có dấu hiệu chết non, vốn dĩ phải cẩn thận điều dưỡng cơ thể, không thể có cảm xúc dao động. Những điều này, chúng thần đều đã nói rõ ràng với Bệ hạ."

"Thế nhưng gần đây, nương nương vẫn luôn tinh thần hoảng hốt, buồn bã tích dần, đây vốn là một tình huống nguy hiểm, nhưng nếu chậm rãi điều trị thì cũng không đáng ngại, chỉ là hôm nay chịu phải kích thích lớn như vậy, chỉ sợ......" Ngự y một đầu bạc trắng cẩn thận xem xét sắc mặt đang tái xanh của Vương gia.

Ngụy Ngọc lảo đảo vài bước, một cái không đứng vững, ngã xuống mặt đất.

Hắn cuống quýt bò tới mép giường, nắm lấy đầu ngón tay đang dần trắng bệch của nàng, áp sát vào mặt hắn.

"Nàng sẽ không chết."

"Ta sẽ không để nàng chết."

Hắn lặp đi lặp lại, tới tới lui lui nói mấy câu nói đó.

Giống như chỉ có như thế, mới có thể làm cho khối thân thể lạnh thấu xương kia có một tia ấm áp, mà không phải một cái xác không hồn, sớm đã bị đào không nội tạng.

Nhóm Ngự y hai mặt nhìn nhau.

Vương gia, có phải quá mức thân mật với Hoàng Quý Phi rồi hay không?

Bệ hạ mất tích cũng có chút kỳ quặc, nếu không phải vì đánh cược với Vương gia, đi vào rừng sâu, cũng không đến mức......

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, không nói gì.

Ngụy Ngọc canh giữ Lâm Lang trắng đêm không ngủ.

Hắn không dám nhắm mắt lại, sợ bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của nàng.

Sắc trời dần sáng, ánh trăng non nhợt nhạt treo trên ngọn cây, bầu trời phía đông hơi ánh lên vầng sáng, tựa như vầng trán của mỹ nhân.

Đầu ngón tay đang trong lòng bàn tay rung động một chút.

Nam nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì mừng rỡ như điên.

Lâm Lang yếu ớt tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn đến là đỉnh màn lụa màu vàng kim, từng chùm tua màu tím sẫm quấn quanh những hạt ngọc châu tinh tế.

"Nước......" Giọng nói nhỏ bé yếu ớt đến nỗi khó có thể nghe được.

Nhưng người đang đợi ở mép giường lập tức xông ra ngoài, thiếu chút nữa bị bàn ghế vướng ngã.

"Đến, nước đến." Hắn nâng chén trà, nhìn Lâm Lang một ngụm lại một ngụm mà uống, giống một con thú nhỏ mới sinh khiến người ta trìu mến.

Hắn hòa hoãn sắc mặt, giọng nói nhỏ nhẹ dặn dò, "Cẩn thận, uống chậm một chút, đừng nghẹn."

Thế nhưng, động tác của đối phương nháy mắt cứng đờ.

Nàng đem cơ thể từ từ nhích về phía sau, kéo ra một khoảng cách nhất định.

Ánh mắt Ngụy Ngọc hơi ảm đạm.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Quý Phi mang theo một chút lạnh nhạt trào phúng, "Ồ, vậy ra ta vẫn chưa chết, thật là đa tạ ân tình không giết của Vương gia."

Hắn chỉ trầm mặc.

Một lúc lâu, hắn mới gian nan mở miệng, "Nàng, biết chính mình......"

"Biết cái gì?"

Nàng có chút không kiên nhẫn quay mặt đi, lại không nhận thấy khí sắc trên mặt mình tái nhợt cỡ nào.

Không biết tại sao, hắn không thể nói gì được nữa.

Chẳng hay biết gì, cũng là một loại hạnh phúc.

Vì vậy, hắn nhanh chóng thu thập lại biểu cảm của mình, nghiêm túc mà nói, "Đi theo ta đi, chúng ta tìm một nơi không ai quen biết chúng ta, một lần nữa sống cuộc sống của chính mình."

Quan trọng hơn hết, là hắn sẽ đưa nàng cùng đi tìm danh y, cho dù dùng hết tất cả gia sản, cộng thêm toàn bộ phủ Vương gia, còn có tâm huyết nửa đời của hắn.

Chỉ cần...... nàng có thể khoẻ lại, hắn đã không còn mong ước gì khác.

Thiên hạ việc lạ gì cũng có, thần y càng nhiều vô số, Ngụy Ngọc cũng không tin tìm không ra một người chữa được cho nàng.

"Ngươi nói gì?" Lâm Lang trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.

Rõ ràng phía trước người này còn muốn nàng muốn sống không được, muốn chết không xong.

"Ta nói --"

Hắn nhắm mắt.

"Ta thích nàng đã lâu."

Ngay cả khi bị lừa gạt, ngay cả khi bị thương tổn.

Cũng muốn ôm nàng vào trong vòng tay.

Muốn cưới nàng, muốn nàng luôn khoẻ mạnh mà sống.

Muốn cùng nàng sinh một đám nhóc mập mạp trắng trẻo, cả ngày cứ xoắn đến xoắn đi quanh chân ta không rời.

Cho nên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?

Lần này, một nhánh thanh mai, sẽ ấp ủ giữ chặt trong tim, yêu thương trân quý.

Ta sẽ không đánh mất nàng lần nữa.

"Tin tưởng ta, chỉ lần này, được không?" Hắn thâm tình mà nói.

Mà Lâm Lang đáp lại là --

"Lăn!"

Nàng mặt vô biểu tình lật đổ chén trà, lăn xuống mặt đất, phát ra một tiếng vỡ tan.

Lời từ chối không thể nào xoay chuyển.

Lạnh nhạt lại tàn nhẫn.

Biết rõ sẽ có kết quả này, nhưng Ngụy Ngọc vẫn không nhịn được khó chịu, khó chịu thái độ của nàng đối với mình, khó chịu hai người hiện giờ xa cách.

Mà tất cả điều này, đều là hắn tự làm tự chịu.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh vỡ trên đất, quấn lại bên trong chiếc khăn.

Bởi vì hắn sợ người dọn dẹp không đủ cẩn thận, để lại một ít vụn nhỏ, đến lúc đó nàng lại bị thương, vậy thì không tốt.

"Nàng vừa tỉnh lại, chắc cũng đói bụng rồi, ta sai ngự trù đem một ít thức ăn cho nàng." Hắn mỉm cười với nàng, cố gắng giảm bớt sự ngăn cách giữa hai người.

"Ngươi sẽ có lòng tốt như thế? Có lẽ là bên trong thức ăn đã bỏ vài thứ, muốn độc chết ta đi." Lâm Lang cười nhạo, "Chồn chúc tết gà, dối trá!"

Ngụy Ngọc tự động bỏ qua lời nói cay độc của nàng, "Vậy nàng trước hết nằm xuống, rất nhanh sẽ ổn."

Nói xong xốc lên màn che, xoay người đi ra ngoài.

Động tác của hắn thực sự rất nhanh, mới trong chốc lát, đã bưng cháo trắng nóng hổi đến trước mặt Lâm Lang, dùng muỗng khuấy động vài vòng, múc lên nửa muỗng, đưa tới bên miệng cẩn thận thổi nguội, mới đưa cho nàng, "Không nóng, ăn đi."

Nữ nhân bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Ngụy Ngọc còn chưa kịp cao hứng, đã cảm thấy ngực nóng lên, tất cả nước cháo đều đổ lên người hắn.

"Xin lỗi, trượt tay."

Lâm Lang ác liệt mà nói, "Cứ nhìn thấy gương mặt này của Vương gia, bổn cung đặc biệt cảm thấy buồn nôn rồi, không muốn ăn uống gì nữa, ấy, đây không phải là ' hết muốn ăn ' mà người khác hay nói sao."

Nếu là ngày thường, ai dám bất kính với hắn như thế, Ngụy Ngọc có không dưới mấy chục phương pháp làm người đó chết thực ' đẹp '.

Hắn hít một hơi thật sâu, tươi cười ôn hòa, "Không sao, có thể là ta lớn lên có chút xấu thật, khiến nàng sợ hãi, ta sai người khác đến hầu hạ nàng, được không?" Nếu nàng lại không chịu ăn cơm, chắc chắn sẽ xuất hiện tật xấu khác.

"Không tốt, bổn cung chỉ thích Vương gia hầu hạ." Lâm Lang mỉm cười nói, "Có lẽ ta nôn vài lần rồi sẽ quen."

Nàng đã nói như thế, còn có thể làm gì?

Ngụy Ngọc nhận mệnh một lần nữa bưng tới một chén cháo trắng nhỏ, kết quả, Lâm Lang lại tìm lý do đổ hết lên người hắn.

Người sáng suốt đều nhìn ra được nàng đang chơi đùa Vương gia.

Thế nhưng người đang trong trò đùa ấy lại cam lòng phối hợp.

Một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh, lại hài hoà một cách kỳ dị.

Nhưng loại hài hoà này rất nhanh đã bị một tin tức đánh vỡ.

-- mất tích đã lâu Hoàng đế tự mình ôm một nữ nhân trở về.

Lâm Lang đánh rơi cái thìa xuống đất.

"Ngươi là nói, Bệ hạ hắn, mang về một nữ nhân?" Nàng ngơ ngác hỏi Tụ Ngọc.

"Nương nương......"

"Ha ha, không sao, ta không sao hết. Bệ hạ đối ta đã đủ tốt, ta làm sao dám cầu những thứ xa hơn? Hắn dù sao...... dù sao cũng là Thiên tử." Nàng ra vẻ bình tĩnh mà nói, hốc mắt đã sớm đỏ lên.

Khi Ngụy Ngọc xốc lên màn che tiến vào, Hoàng Quý Phi đã đối mặt với hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

Nàng giống như không nhịn được nữa.

Gào khóc. :V

Nam nhân chậm rãi siết chặt nắm tay.

Một sợi sát ý hiện lên trong đáy mắt.