Bạn gái quân nhân

Chương 11: Chỉ có thể là

- Sao? Em định đi bộ về à?

Mộc Hàm Ngôn giận dỗi, giùng giằng không muốn lên xe. Lâm Thiệu Huy chết tiệt, dám bỏ tôi về một mình. Cậu được lắm, cứ đợi đấy.

Lục Cảnh Ngôn phì cười, nhìn bộ dạng của nha đầu lúc này, thật sự chỉ muốn đè xuống, ăn sạch không chừa lại thứ gì.

- Em sợ tôi làm gì em?

- Tôi mà phải sợ anh à? - ương bướng.

- Vậy thì lên xe. Tôi đưa em về học viện.

Mộc Hàm Ngôn "hừ" một cái, không tình nguyện bước lên xe. Cô thật sự không hiểu nổi bản thân, khi nói về công việc, thì lại hòa hợp đến lạ. Nhưng khi hết việc, những chuyện riêng tư đời thường này, lại khó ưa đến thế. Có lẽ mình cô cảm thấy thế, cũng có lẽ là do cô còn ngại chuyện đêm đó.

- Cảm ơn em.

- Hử?

- Vì đã đến giúp tôi.

- Khỏi cảm ơn. Vì có tôi hay không anh cũng sẽ thắng trận này.

- Không. Tôi không muốn ai bị thương thêm nữa. Cho nên em giúp tôi, mọi người đều an toàn, tôi sẽ không cảm thấy có lỗi với ông em.

Mộc Hàm Ngôn nhìn vào khoảng không, ló đầu ra cửa sổ để cảm nhận làn gió đêm mát lạnh. Lục Cảnh Ngôn, anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Những người quân nhân khoác lên mình trang phục rằn ri đó, khi họ nhận nhiệm vụ với tư cách là bộ đội chuyên nghiệp. Thì họ phải sống chết để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cho nên nếu họ bị thương, cũng là do lỗi của họ, người chỉ huy không cần phải có cảm giác tội lỗi.

- Nhưng...tôi sợ nhất là em bị thương.

- Vì lời cảnh cáo của ngoại tôi?

- Em nghĩ như vậy cũng được.

Lục Cảnh Ngôn ôn nhu nhìn Mộc Hàm Ngôn đang thả hồn mình với gió. Lúc Trần Lập gọi một tiếng "Mộc tiểu thư", trái tim hắn thật sự muốn văng ra ngoài. Ngay lúc đó, chỉ muốn ôm cô vào lòng, kiểm tra xem cô có bị xây xát ở đâu không. Nhìn thấy cô vắt vẻo trên cây, thực sự sợ cô ngã xuống, sợ cô bị đau...

- Anh không cần phải lo những điều bình thường như thế. Tôi là một quân nhân, bị thương là điều tất nhiên trong một trận chiến. Nó không hẳn là tất nhiên, nhưng là điều thường tình.

- Gia đình em yêu em rất nhiều đấy.

- Sao anh nghĩ vậy?

- Có lẽ họ muốn em bình bình an an, kinh doanh sản nghiệp gia đình. Một người con gái, trở thành một người quân nhân thực thụ, khâu chuẩn bị mà em từng trải qua đã khắt khe lắm rồi. Tỉ lệ sống sót còn thấp hơn người thường...

Mộc Hàm Ngôn im lặng, không phải cô không biết, nhưng đến nước này rồi, cô vẫn quyết tâm theo đuổi thứ mình yêu thích. Nếu như họ hiểu, họ hiểu rằng cô đã lớn, cô có con đường riêng của mình, và ủng hộ cô. Thì mối quan hệ đã không gay gắt thế này.

- Nay em đi cùng Lâm Thiệu Huy?

- Sao anh biết?

Lục Cảnh Ngôn cười nhạt, hắn không thể nhầm tiếng động cơ Ferrari với loại xe khác được, từng nghe cậu út nhà họ Lâm tậu loại xe mới nhất, đẹp nhất của thị trường Ý. Cũng không chắc là cậu ta, nhưng đánh liều hỏi một phen, xem ra đúng rồi.

- Gửi lời cảm ơn của tôi đến cậu ấy.

- Được được.

Người đàn ông này, quan trọng nghĩa khí như vậy...Có lẽ là thừa hưởng từ mẹ của hắn ta đi? Vì cô từng nghe Lục Đồng nổi tiếng mưu mô xảo quyệt, trên thương trường không nương tay với bất kì ai. Lục Cảnh Nghi và bố cậu ta cũng vậy, Lục gia hiếm thấy người như Lục Cảnh Ngôn. Đột nhiên có phần không yên tâm, hắn coi trọng chính nghĩa như vậy, chẳng lẽ ngồi được lên cái ghế Tổng giám đốc đó là do ăn may? Là do con ông cháu cha? Do Lục Đồng nâng đỡ. Không thể nào...

- Đến nơi rồi.

Mộc Hàm Ngôn thả hồn theo dòng suy nghĩ, chỉ đến khi Lục Cảnh Ngôn lên tiếng, mới hoàn hồn trở lại.

- Nhanh lên, không kí túc đóng cổng.

- Ò.

Mộc Hàm Ngôn lật đật leo xuống, lại nhìn đồng hồ. Còn hẳn 15 phút nữa cơ mà, cô đi cũng đâu phải bò ra đường.

Lục Cảnh Ngôn theo cô xuống xe. Nhìn bóng dáng người con gái ương ngạnh, cứng đầu đó, trong lòng có chút không lỡ.

- Đợi đã.

Khi thấy cô bước đến bước thứ ba, liền hấp tấp gọi lại. Bản thân cũng không biết gọi cô lại rồi có lí do chính đáng gì để nói chuyện.

- Hử?

Mộc Hàm Ngôn quay người lại, khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt mình. Mặc dù hay hoạch họe với hắn, nhưng lúc này, qua ánh sáng le lói của đèn đường, phản chiếu lên khuôn mặt ác quỷ đó. Mộc Hàm Ngôn thấy xao xuyến lạ lùng, muốn nhìn kĩ khuôn mặt đó thêm lúc nữa. Gương mặt đó...ngày càng gần. Hắn tiến lại gần cô, giang hai tay...

- Này này, anh định làm cái gì vậy?

Mộc Hàm Ngôn thoát ra khỏi cảm giác lạ lùng, phản ứng cực nhanh, cách xa hắn thêm hai bước. Lục Cảnh Ngôn ôm hụt, thất vọng, chăm chú nhìn người con gái trước mặt mình. Nha đầu này, cái gì cũng phải cảnh giác như vậy à?

- Đứng lại.

Mộc Hàm Ngôn giơ tay, ra hiệu dừng lại, Lục Cảnh Ngôn vẫn là không nghe, trực tiếp kéo cô ôm vào lòng. Nhất quyết không cho cô thoát ra.

Mới tỉnh táo được vài giây, lại bị hành động tiếp theo của hắn làm cho hoảng loạn. Trái tim cũng vì thế mà đập loạn xạ.

- Này...anh bị cái gì vậy chứ?

- Đừng động đậy. Tôi muốn ôm em một lát.

- Tôi coi như đó là lời cảm ơn.

Mộc Hàm Ngôn đứng im thật, và cô không muốn nghĩ sai lệch cái ôm này có ý gì khác, chỉ muốn đính chính lại, bản thân hiểu đó là lời cảm ơn.

Lục Cảnh Ngôn gục mặt lên vai cô, cũng không muốn tranh luận với cô bất cứ điều gì, dường như giây phút hiếm hoi này, muốn bình yên mãi như vậy.

Lâm Thiệu Huy đứng ở cổng, nhìn hết một cảnh này, nở nụ cười chua chát. Vốn dĩ không yên tâm, muốn chắc chắn cô về đến nơi an toàn, nhưng lại thấy cảnh ôm ấp tình tứ này. Hóa ra, anh trai theo định nghĩa của cô là như vậy? Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dứt khoát quay người lại, về kí túc.

- Thôi. Tôi vào đây.

Mộc Hàm Ngôn sốt ruột nhìn đồng hồ. Nếu không vào quản lí sẽ thấy mất. Như vậy thì căng đấy.

- Được rồi. Vào đi.

Cô chạy vào sân, để chắc chắn bản thân không phải leo tường. Sau đó mới quay lại chào Lục Cảnh Ngôn lần cuối.

Bản thân lại bị thu hút bởi dáng người lầm lũi phía trước.

- Thiệu Huy?

Cô thốt lên, phải, rất giống. Đúng thì tự hào về bản thân quá, mà không phải thì lại rơ thấy mẹ. Lâm Thiệu Huy giật mình quay lại, lại không nghĩ họ nhanh đến thế, mới thấy ôm nhau, vài giây sau lại thấy sau lưng mình.

- Hàm Ngôn.

- Sao cậu lại về trước?

- Ờ thì...anh ta nói tôi về trước, cậu sẽ về cùng anh trai mình.

- Anh? Đám người quân nhân đó à?

- Ừm. Người mặc vest dặn tôi vậy.

Mộc Hàm Ngôn đoán, như vậy là Trần Lập rồi, hừ, tên chủ mưu ép cô phải về cùng Lục Cảnh Ngôn đây mà. Bản thân cũng không nghĩ nhiều, coi đó là chuyện bình thường.

- Cảm ơn cậu. Vì đã giúp.

- Không có gì.

- Lục Cảnh Ngôn chuyển lời đấy.

- À rồi. - cười khẽ

- Cảm ơn cậu. Vì tối nay.

- Hử?

- Đây là Hàm Ngôn tôi cảm ơn. Lần sau tôi sẽ mời.

- Được.

Lâm Thiệu Huy cười, trong lòng vẫn không buông được cảnh lúc nãy mình nhìn thấy. Trong lòng vẫn mơ hồ như vậy. Nhưng nếu cô nói như vậy, thì cứ đồng ý trước đã rồi tính sau.

- Anh ta thích cậu? - đột nhiên hỏi như vậy.

- Sao?

- Lục tổng của Lục thị. Anh ta thích cậu? - rất muốn nghe được câu trả lời.

- Sao cậu lại nghĩ như vậy? - Trái tim bé nhỏ của Mộc Hàm Ngôn đang loạn lên.

- Vì hành động của anh ta.

- Chịu. Chẳng biết, tôi cũng không quan tâm.

- Vậy à...tốt rồi.

Lâm Thiệu Huy nói nhỏ, như thể tự trấn an bản thân vậy.

- Vậy nhé. Ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Dõi theo bóng hình của cô gái nhỏ nhanh nhẹn chạy về phía trước. Lâm Thiệu Huy thở dài, không hẳn là do hành động của Lục Cảnh Ngôn, mà còn do ánh mắt của hắn ta nhìn Mộc Hàm Ngôn nữa. Ánh mắt đó, chỉ có thể là dành cho người mình yêu mà thôi.