Bạn gái quân nhân

Chương 12: Dã tâm lớn

- Tối qua vui chứ?

Mộc Hàm Ngôn thăm dò Giang Tư Duệ, nhìn cái vẻ mặt đó, sắc xuân phơi phới...Có gì đó mờ ám.

- Cũng được.

- Đẹp trai chứ?

- Đẹp.

- Lịch thiệp?

- Ừm.

- Phóng khoáng?

- Ờ.

- Thích không?

- Một chút.

Nhìn thiếu nữ e thẹn, Mộc Hàm Ngôn liền không nhịn được mà gõ vào đầu nha đầu đó một cái.

- Cái gì mà một chút chứ? Tôi thấy cậu chắc chắn thích đến phát điên rồi. Cậu cứ ở đấy mà mơ mộng, kiểu gì rồi cũng sáng mắt ra.

- Ý gì chứ? Chẳng lẽ cậu biết cái gì?

- Không phải cậu hẹn hò với Diệp Vĩ Kì đấy chứ?

Dưới cái nhìn dò xét của Mộc Hàm Ngôn, Giang Tư Duệ bỗng chột dạ, sao cô nhóc này, cái gì cũng tinh ranh vậy chứ. Cái gì cũng nói chuẩn phóc, làm cô lúng túng.

- Làm ơn. Cậu quen biết vài giờ, làm sao hiểu hết anh ta bằng người em gái này chứ?

Mộc Hàm Ngôn thật sự không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng...cô không muốn giơ mắt lên nhìn chuyện này tiếp tục xảy ra. Một cô gái xinh xắn dễ thương, trí tuệ và đức tính đều đỉnh của chóp. Sao kĩ năng sống lại kém đến thế? Cứ muốn đâm đầu vào thứ hào nhoáng như thế...Mộc Hàm Ngôn cô có thể đảm bảo, rồi Giang Tư Duệ sẽ sáng mắt ra. Không phải cô đoán mò, mà là những cô gái qua lại với anh ta đều bị vứt một xó cả.

- Cậu tốt nhất là nên kết thúc sớm với Diệp Vĩ Kì. Tập trung vào học, chúng ta là quân nhân, chểnh mảng một cái là hỏng hết.

Mộc Hàm Ngôn không muốn nói nhiều nữa, thôi, chẳng xen vào làm gì. Cuộc sống của cô cũng đã quá mệt mỏi rồi. Còn hơi đâu lo cho ai được nữa. Lớn rồi, nói ít hiểu nhiều, cũng có quyền tự quyết định cái gì cho bản thân mình nữa.

Mộc Hàm Ngôn cũng không hề nói sai. Bọn họ là quân nhân, từng ngày đều phải phấn đấu, từ thể lực cho đến trí tuệ. Chểnh mảng không tập trung cái, thì thật là thảm. Thảm như nào mấy nữa sẽ rõ.

Giang Tư Duệ không phải không hiểu, mặc dù kĩ năng sống của cô có thể chậm hơn Mộc Hàm Ngôn một chút. Nhưng vẫn là người thông minh và hiểu lí lẽ, thôi thì, đến đâu hay tới đó vậy.

- Giang Tư Duệ, đầu óc em để đi đâu vậy? Sai động tác rồi.

Thầy Thẩm quát lớn, cả một hàng nữ, chỉ duy có Giang Tư Duệ sai động tác. Triệu Giai Tuệ quay sang Mộc Hàm Ngôn, nói nhỏ.

- Từ sáng tới giờ cậu ta bị làm sao vậy?

- Tương tư.

- Cái gì?

- Bệnh tương tư đó.

- Chạy 5 vòng sân cho tôi. Không thể chấp nhận được một học sinh ưu tú như em lại có thể sai động tác đơn giản như thế đến 3 lần.

Thẩm Thanh nghiêm giọng, Giang Tư Duệ nhận phạt, chạy đúng 5 vòng sân.

- Ổn không?

Triệu Giai Tuệ đưa cho Tư Duệ chai nước, thở dài nhìn nha đầu này nằm dài ra ghế, thở hổn hển. Cả người toát hết mồ hôi.

- Chưa chết được. Cảm ơn.

Giang Tư Duệ nhận lấy chai nước, một hơi liền uống cạn. Mộc Hàm Ngôn khoanh tay trước ngực, ngán ngẩm.

- Nói rồi đấy. Không nghe thì cậu đừng hối hận.

- Được rồi được rồi. Tôi nghe cậu.

Giang Tư Duệ cười trừ, chưa bao giờ cô mất tập trung như hôm nay, có lẽ là do suy nghĩ về Diệp Vĩ Kì và lời nói của Mộc Hàm Ngôn. Thật nhức đầu.

- Quân nhân chúng ta, việc đó để sau nhé. Không dễ dàng gì mới vào được đây...

Giai Tuệ ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ, cô không may mắn như Mộc Hàm Ngôn, luôn có Diệp Hâm Bằng và ông ngoại chống đỡ sau lưng, cũng không giống Giang Tư Duệ là tiểu thư, luôn được bố mẹ yêu chiều ủng hộ. Triệu Giai Tuệ cô, mẹ mất sớm, bố rượu chè, cô nuôi ước mơ vào Học viện Quân sự để đổi đời, chi phí học nhà nước chu cấp, cũng không cần lo lắng đêm ngày. Xếp trong top của trường còn được học bổng, cô cần số tiền đó để chi trả tiền ăn uống sinh hoạt. Cho nên, Triệu Giai Tuệ không ngừng cố gắng, quyết tâm theo đuổi đến cùng.

~~~~~~~~~~~~~~

- Vẫn chưa tìm ra A Hồng?

- Đại ca, thật sự chúng em vẫn chưa tìm ra cậu ấy. Cả đám đàn em hay theo sau cũng không thấy ai. Người của Đổng gia cũng không ai biết, nói là khi đến khu đất đó, thì đã không còn ai, dấu vết cũng không còn. E là...

- E là đã bị giết?

- Ph...phả..ii. Có lẽ là do đám người Lục Cảnh Ngôn ra tay.

Bàng Huân rít điếu thuốc, lạnh nhạt phả ra làn khói trắng. Không gian mờ mờ ảo ảo. Lão ta thở dài một tiếng, đung đưa điếu thuốc.

- Người kém cỏi tiêu diệt kẻ kém cỏi hơn. Đứa con này ta không giữ được rồi.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Tạm thời để yên cho hắn ta. Một vài ngày nữa, ta sẽ cho người đến hỏi thăm.

Bàng Huân nheo mắt, nghĩ ngợi điều gì. Mắt nhìn xa xăm, xem ra, lại nghĩ ra trò mới.

~~~~~~~~~~~~~

Mộc Hàm Ngôn sấy tóc, leo lên giường, mở máy tính. Thật là lạ, mí mắt cứ giật suốt, có vấn đề gì à?

- Alo?

Cô kẹp điện thoại vào gáy, hai tay liên tục đánh phím. Cũng không nhìn xem là ai gọi tới.

- Hàm Ngôn.

Bên kia truyền đến một giọng trầm khàn, ấm áp đến mê người. Nha đầu Mộc đình chỉ mọi động tác, liền suy nghĩ xem đó là ai.

- Ai vậy?

Cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng. Ai dzaaa, dạo này não bộ của cô chỉ đủ dung lượng cho kiến thức trên lớp thôi. Những việc không liên quan, bất cứ ai đều không nhớ tới.

- Là tôi.

- Ừ. Anh là ai? - kiểu khó hiểu

- Lục Cảnh Ngôn.

- À rồi. Tìm tôi có chuyện gì?

- Có thứ muốn cho em.

- Lại muốn dụ dỗ tôi cái gì?

Mộc Hàm Ngôn ngờ vực, tên não to này, càng ngày càng thấy khó hiểu.

Lục Cảnh Ngôn khẽ cười, cô gái này, cứ phải cảnh giác với hắn như thế mới chịu được à?

- Tôi có thứ đồ hợp với em.

- Hợp với tôi? Chẳng lẽ không hợp với anh?

- Tất nhiên. Vì nó là vòng tay.

- Tôi không đeo những thứ rườm rà đó.

Mộc Hàm Ngôn dứt khoát từ chối, vốn dĩ như vậy, vì từ bé đến lớn cô không đeo bất cứ thứ gì trên người. Vòng tay lắc chân, vòng cổ các thứ, kể cả đến xỏ khuyên tai cũng không.

- Là máy bắn dây thép.

- Hửm?

- Mặc dù không thực tế cho lắm, nhưng nếu dùng trong bắt người, thì rất thích hợp.

- Là sao?

- Khi em chuyển động cổ tay và nhắm trúng mục tiêu, chỉ cần kích hoạt nút trên vòng. Sợi dây sẽ bắn ra, tiếp tục điều khiển cổ tay, dây sẽ bó chặt người đó lại.

- Anh nghĩ tôi đủ lực để giữ người đó lại?

- Yên tâm. Dây có điện.

Mộc Hàm Ngôn nghĩ ngợi một lúc, sau đó quyết định sẽ lấy thứ đồ đó. Và dĩ nhiên nếu hắn có yêu cầu, cô sẽ chấp nhận, có qua có lại cơ mà.

- Bao giờ thì tôi lấy được?

- Nếu em muốn. Tôi có thể đưa cho em ngay lúc này.

- Được.

- Xuống dưới đi. Tôi đợi em.

Lục Cảnh Ngôn đi qua học viện, liền nhớ đến cô gái nhỏ này, một chút. Lập tức nhớ ra món đồ này, có thể cho cô. Gọi điện thoại cho cô nhóc này, thật là người biết cách làm người khác tổn thương. Màn chào hỏi quá ư mất lòng. Gọi tên cô với thứ giọng nuông chiều nhất, tưởng cô thù dai nhớ lâu, sẽ nhận ra giọng hắn, ai ngờ nhận được câu "ai vậy?". Sau đó, vẫn tiếp tục nuôi hi vọng mong cô sẽ nhớ ra mình, vẫn yêu chiều "là tôi". Không ngờ kết quả lại càng phũ hơn. Cô nhóc này...làm người ta đau lòng quá đi mất.

Mộc Hàm Ngôn khoác tạm áo ra ngoài, trời trở lạnh, vừa mới tắm xong đúng thật lạnh hơn bình thường. Khi nhìn thấy xe Lục Cảnh Ngôn đỗ gần cổng chính kí túc, liền không kiêng nể, trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế phụ. Chà! Ấm áp hơn rồi đấy.

- Vừa tắm xong?

- Ừm.

Mộc Hàm Ngôn ậm ừ, nhận món đồ đó từ tay Lục Cảnh Ngôn. Ngắm nghía một chút, sau đó liền đeo vào cổ tay trái. Ừm, không tệ, rất có khí chất. Có điều vòng tay bản dày và khá to, chắc dây dài lắm.

- Khi nào có dịp rồi thử. Ở đây không thử được đâu.

- Ừm.

Hàm Ngôn thôi ngắm nghía tay, cũng rất lịch sự xem hắn ta có ý gì tiếp theo.

- Anh muốn tôi báo đáp thế nào?

- Em định báo đáp thế nào?

- Thật ra thì tôi có nghe đến hàng của Lục thị đều tốt, giá rất cao. Anh cũng có thể xem xét, lấy cái giá nội bộ bán cho tôi...

- Những thứ mà tôi cho em. Chỉ có một.

- Vậy thì anh áng chừng tiền...tốt nhất là không nên quá chát. Vì tôi không giàu như anh hay Mộc Vũ Gia.

Mộc Hàm Ngôn khi thương lượng điều gì đó, nếu bản thân lép vế hơn, đều có vẻ mặt rất...rất đáng yêu. Đấy là hắn thấy vậy, còn thực tế là vẻ mặt khiến người ta hồi tâm chuyển ý, từ gay gắt sang bình tâm mà thôi. Lục Cảnh Ngôn khẽ nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động không ngừng. Thật muốn đè cô nhóc này ra ăn không chừa một tí gì mà.

- Mộc Hàm Ngôn. Em có thể đừng nhắc tiền bạc với tôi. Được không?

- Nhưng chỗ tôi không có đồ gì đáng giá để đổi cả. Này...đừng nói là anh định làm như thế nhé?

Mộc Hàm Ngôn nghi ngờ, Lục Cảnh Ngôn hoảng loạn tâm can, cô nhóc này nhìn ra suy nghĩ của hắn?

- Gì? - nuốt nước bọt.

- Đừng nói anh định đòi lại kim gây mê nên mới đưa tôi cái này nhé?!

- Tôi nhỏ nhen thế à?

- Thế anh muốn cái gì?

Bạn nhỏ Mộc ngờ vực, hay hắn ta lại giở trò ôm ấp? Không được không được. Cô không thể để hắn giở trò ở đây được.

- Vậy...anh không muốn gì thì tôi đi về đây.

- Hàm Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn gấp gáp giữ tay cô lại, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng chỉ sợ cô lại từ chối kịch liệt. Vốn là muốn tôn trọng cô, nhưng thực sự không nhịn được.

- Hửm? - Mộc Hàm Ngôn hắng giọng.

- ...

- Anh rất lạ nhé. - rất thẳng thắn

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô, nhìn chăm chú, nhìn đến nỗi Hàm Ngôn phát ngại. Cô không giống những thiếu nữ bình thường hay thẹn hay thùng, nhưng trong tình huống này lại cảm thấy bối rối. Hắn ta...bị làm sao vậy chứ?

Hắn cuối cùng kéo cô vào lòng, vùi mặt vào gáy của cô, hít thở đều đều. Trái lại, người Mộc Hàm Ngôn như có lửa, tim đập rộn ràng. Lại nữa? Hắn ta cứ nhìn thấy cô là phải ôm cho bằng được? Có bệnh cuồng ôm à?

- Này. Tôi không lấy thân thể báo đáp đâu.

Cô đẩy hắn ra, người áp vào cửa kính, kéo xa khoảng cách. Lục Cảnh Ngôn mệt mỏi dựa vào người cô, mấy ngày nay, thực sự rất mệt mỏi. Nguyên ngày hôm nay hắn cùng Lục Đồng chuẩn bị công văn sa thải Đổng Trác, đã gặp rất nhiều cản trở. Sa thải một lãnh đạo trong hội đồng quản trị, quả nhiên không đơn giản, hắn ta còn đang giữ trong tay số lượng cổ phiếu lớn trong công ty. Không điều hành nữa, nhưng vẫn sẽ làm mưa làm gió, không để cho Lục thị được yên.

- Sao rồi? Ổn chứ? - cô rất lịch sự hỏi han, cũng không có ý định đẩy đầu hắn ra khỏi vai mình.

- Chỉ cần nhìn thấy em là ổn. - nhắm mắt

- ....Đổng Trác sao rồi? - lảng sang chuyện khác.

- Tôi không thể nào đá hắn ta ra khỏi Lục thị hoàn toàn được.

Mộc Hàm Ngôn suy tư, thật ra thì tình hình nội bộ của Lục thị như nào thì cô không rõ. Nhưng cô rõ nhất thành viên hội đồng quản trị và số cổ phần của họ. Bởi có một hôm, cô thấy Diệp Hâm Bằng giữ tài liệu ghi nội dung này. Có lẽ là theo dõi nhất cử nhất động của Đổng Trác. Cổ đông đầu tiên là Lục Cảnh Ngôn, sau đó đến Lục Đồng, thứ ba là ai đó không nhớ tên, thứ tư là Đổng Trác. Nếu hắn ta còn nắm cổ phần ngày nào, thì không thể soán hết quyền hành được.

- Dùng quyền lực ép hắn ta tự động rời khỏi. - cô vẫn cứ là suy tư.

- Ý em là...

- Gài cho hắn ta những tội danh thật nặng, không đá ra được khỏi công ty, thì giáng chức xuống. Việc thu mua cổ phiếu của Đổng Trác, cứ để tôi.

- Em định làm gì?

- Làm gì để Đổng Trác vừa ra khỏi công ty, vừa không còn quyền hành trong hội đồng quản trị.

Mộc Hàm Ngôn nhún vai, cô nảy ra một ý tưởng vô cùng hay ho, một ý tưởng mà Đổng Trác sẽ trở tay không kịp.

- Dùng những tội trạng mà anh liệt kê từ hắn ta. Giáng chức xuống mức thấp nhất có thể.

- Thấp nhất?

- Nghe nói anh ta giỏi chế tạo vũ khí lắm phải không. Cho anh ta làm trong tổ thiết kế đi. Không được làm trong tổ chế tạo, Đổng Trác mà ăn bớt nguyên liệu...tôi thực sự không biết được đâu nhé.

Mộc Hàm Ngôn không phải lo xa, vụ cướp hàng lần vừa rồi đã cho thấy dã tâm của hắn ta rồi. Nên cẩn thận vẫn hơn.

- À. Cứ để cho hắn ta yên ổn vài ngày. Đợi tôi xong việc sẽ báo cho anh.

- Ừm.

- Nếu tôi không thành công, thì anh cứ ép hắn ta vào tổ thiết kế. Còn không, tôi sẽ giúp anh sa thải hắn ta.

Mộc Hàm Ngôn cười nhạt, cô cũng sẽ không giúp không công đâu. Làm người mà, dã tâm lớn là bình thường. Cô cũng vậy thôi, và cô cần có chỗ đứng trong xã hội. Xong việc này, phiền Lục tổng điểm danh tôi trong vị trí đại cổ đông của Lục thị vậy.