Bạn gái quân nhân

Chương 15: Người không nên động

Mộc Hàm Ngôn thiếu ngủ, bình thường sẽ dậy từ 5h để tập thể dục, nhưng hôm nay đã 6h hơn vẫn chưa chịu mở mắt.

Lục Cảnh Ngôn rất chu đáo, sau khi tắm xong còn chuẩn bị nước nóng cho cô. Cứ xả nước ra bồn, đợi lát nữa cô dậy tắm là vừa.

Lại nhìn tập hồ sơ được giữ cẩn thận trong túi giấy, rơi ra từ áo cô đêm qua. "Giấy chuyển nhượng cổ phần"? Thoạt đầu thấy ngạc nhiên và khó hiểu, Đổng Trác làm sao lại đồng ý bán cổ phần cho Mộc Hàm Ngôn? Chắc chắn có uẩn khúc. Nhưng thôi, nha đầu này làm việc lớn sẽ cân nhắc, nên hắn không cần lo lắng quá.

- Hàm Ngôn.

- Ư...

Thiếu nữ mở một bên mắt, cuống họng phát ra âm thanh không mãn nguyện. Lục Cảnh Ngôn ôn nhu, đứng bên giường, quan sát thật kĩ người con gái này. Ngũ quan thanh tú, lông mày đậm, sống mũi cao, đến trán cũng bướng,...ừm. Nhan sắc này, ổn áp hơn rất nhiều so với cơ thể của cô. Lật chăn, ánh mắt di chuyển xuống dưới, quét qua người cô một lượt. Hừm, không ổn không ổn, nên Lục Cảnh Ngôn quyết định từ nay về sau sẽ tăng tốc độ, giúp cô cải thiện hai vòng.

- Chết tiệt. Tên khốn này, anh nhìn cái gì vậy chứ.

Mộc Hàm Ngôn thấy ánh nhìn xăm soi của tên đàn ông đứng cạnh giường, bừng tỉnh giấc. Vừa kéo chăn lại vừa la hét.

Lục Cảnh Ngôn nhướng mày, thích thú nhìn gương mặt tức giận của nha đầu này. Ừ thôi, không trêu cô nữa.

- Đi tắm nào.

Sau đó bế sốc cô lên, đi vào nhà tắm, trực tiếp thả vào bồn nước ấm. Mộc Hàm Ngôn bị bất ngờ, không kịp phản ứng, hai tay bám chặt lấy thành bồn.

- Thả lỏng đi. Nước nông mà.

- Ra ngoài.

Mặc dù biết hắn có ý tốt, nhưng cô vẫn không để yên, kịch liệt đuổi ra ngoài.

- Hay để tôi tắm giúp em. - dâm tà

- Lục Cảnh Ngôn. Anh có bệnh à? Mau cút ra ngoài.

Cô bực mình ôm ngực la lớn, cái thứ lúc nào trong đầu cũng chỉ có xnxxxxx. Đáng ghét. Đáng lẽ cô không nên sơ suất, quá nóng vội, đêm hôm dẫn mình tới hang cọp để rồi bị ăn lần nữa thế này.

Khoác lên người chiếc áo tắm, bước ra ngoài, đã 7h rồi? Chết rồi. Chết rồi. Lục túi quần, lấy ra điện thoại, gọi cho Triệu Giai Tuệ.

- Alo. - đầu dây bên kia lên tiếng

- Giai Tuệ. Báo với thầy cô sáng nay là tôi bị đau bụng, không lên lớp được. Nhé.

- Ok. Cẩn thận. Chúc may mắn.

Triệu Giai Tuệ biết cô không đau bụng, nghe giọng là biết, khỏe như trâu thế. Chắc chắn sáng nay nghỉ là liên quan đến chuyện tối qua rồi. Cô cũng cảm nhận được nhiệm vụ tối qua quan trọng đến mức nào, cho nên mà nói, chỉ biết khuyên cô nhóc này cẩn trọng và chúc may mắn. Không làm được gì hơn. Cũng không biết cô gái này lí lịch như nào, vung tiền quá tay như vậy. Vì hôm qua mọi chuyện đặc biệt suôn sẻ, hơn nữa còn được món hời, nên Mộc Hàm Ngôn đã vô cùng hào phóng chuyển khoản cho cô 6000 tệ. Với Mộc Hàm Ngôn thì không lớn, nhưng với Triệu Giai Tuệ, lúc rút tiền để trả nợ, đã phát run cả tay. Làm người nhiều tiền thật thích.

Mộc Hàm Ngôn mặc quần áo, kiểm tra tài liệu của mình. Cùng Lục Cảnh Ngôn xuống dưới nhà.

- Hàm Ngôn, sáng ra đã đến đấy à?!

Lục Đồng ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, nhìn thấy cô nhóc này, liền chào hỏi.

Ông muốn kết thông gia với nhà họ Mộc, thâu tóm cả chuỗi cửa hàng liên doanh thời trang mà Mộc Vũ Gia đang tiếp quản. Dần dần mở rộng Lục thị, lấn sang nhiều ngành hot, để sau này thời bình, Lục thị có yếu về vũ khí, nhưng vẫn mạnh về chứng khoán và thời trang.

Cho nên mà nói, Lục Cảnh Ngôn thân thiết qua lại với Mộc Hàm Ngôn thay vì Mộc Vũ Gia. Ông không hài lòng cho lắm. Hơn nữa, nha đầu này, tính tình cứng rắn, luôn có chính kiến, không nể mặt ai, rất khó nắm bắt. Lục Đồng khó mà nắm thóp được.

- Chủ tịch. - cô rất lịch sự, có phần câu nệ.

- Nào. Dù gì cũng sẽ thành người nhà. Sau này Tiểu Vũ làm dâu nhà ta, con cũng là người nhà. Gọi ta một tiếng chú nghe thân thiết hơn đấy.

Mộc Hàm Ngôn chẳng để tâm, nhưng Lục Cảnh Ngôn rất không vừa tai, thầm mắng một tiếng "lão cáo già". Đến bên Lục Đồng đặt xấp tài liệu xuống.

- Gì đây?

- Là quỹ đen của Đổng Trác.

- Từ đâu ra?

- Là Hàm Ngôn lấy được.

Lục Đồng nhìn cô, nhìn trân chối, con nhóc này, làm sao đủ khả năng lấy đồ của Đổng Trác?

Hừ. Mộc Hàm Ngôn mà biết. Sẽ thầm mắng. Đừng khinh thường tôi. Mộc gia và Diệp gia, chưa bao giờ thôi danh tiếng là những kẻ đứng vững trong xã hội, cho nên cô thừa hưởng khí chất đó, là chuyện bình thường. Không cần quá ngạc nhiên. Đừng tưởng chỉ có các người mới dùng được mưu hèn kế bẩn. Còn cô thì không. Thế nên mới có chuyện lão Bằng nói nhỏ với Lục Cảnh Ngôn về mưu kế của cô.

- Tốt lắm. Phải làm sao để cảm ơn cháu đây?

- Không cần đâu ạ. Chủ tịch chỉ cần đạp hắn xuống không ngóc đầu lên được thôi.

Mộc Hàm Ngôn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói hàm ý không nhỏ. Xen lẫn mỉa mai. Người đàn ông này, Đổng Trác như vậy mà không ra tay được? Hay ông ta còn muốn cái gì khác.

Mộc Hàm Ngôn biết lão Bằng có tư thù với Đổng Trác, cho nên cô mới giúp một tay, cô cũng kiếm lợi từ việc này. Đạp hắn ta xuống, để Diệp Hâm Bằng xử lí dễ hơn, cô làm như vậy không uổng. Làm gì để giúp lão Diệp và lão Bằng, cô đều làm hết.

- Haha. Khẩu khí không nhỏ. Được thôi. Có cái này rồi, sa thải hắn ta dễ dàng. Ta sẽ họp báo, công bố tội danh của hắn ta, để hắn không có công ty nào thu nhận nữa. Đồng ý không?

Lục Đồng nói là làm. Ngay trong buổi sáng họp báo, họp cổ đông và hội đồng quản trị. Có điều Lục Cảnh Ngôn và Mộc Hàm Ngôn không biết, Đổng Trác nắm thóp lão ta, nên lão mới không tiện ra mặt đạp đổ. Bây giờ giữa truyền thông, để hai hậu duệ trẻ này ra tay, gánh nặng này cũng được đặt xuống rồi.

Đổng Trác sau khi tỉnh dậy, đầu ong ong, chưa kịp tỉnh táo đã nhận thông báo họp gấp, bắt buộc phải có mặt. Đành lập tức đến công ty, trong trạng thái đơ toàn tập. Có lẽ đêm qua mặn nồng quá chăng?

- Lục tổng. Có chuyện gì gấp, mà lại triệu tập cổ đông sớm thế này.

Đổng Trác đi ngang hàng với Lục Cảnh Ngôn, mỉa mai từng chữ một.

- Đối với anh, là tôi triệu tập hội đồng quản trị. Không phải cổ đông.

Lục Cảnh Ngôn lạnh nhạt buông lời, hai tay chỉnh mép áo, tiến vào thang máy riêng của Tổng giám đốc. Khinh bỉ nhìn Đổng Trác một cái.

- Cậu nói thế là có ý gì chứ?

Đổng Trác một giây bất động, thằng nhóc đó, nói cái gì vậy chứ.

- Phó Đổng. Anh không mau lên, cuộc họp bắt đầu rồi đấy.

Trần Lập đi phía sau, lên tiếng nhắc nhở, không khỏi có ý trêu ngứa. Hừ. Ăn chơi trác táng kiểu gì để hai người con gái đánh bại thế này. Ngu dốt.

Đổng Trác ghét bỏ trợ Lí Trần, không thèm nhìn lấy một cái. Trần Lập cười khẩy, để tôi xem anh còn cái thái độ khinh người đến bao giờ.

- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây, là để nói về vấn đề của Lục thị trong thời gian vừa qua. Như các vị cũng đã biết, Lục thị bị cướp đi một lô hàng quan trọng, tuy đã lấy lại được, nhưng giao chậm hàng, uy tín của chúng tôi bị ảnh hưởng không nhỏ.

Lục Cảnh Ngôn vai vị trí người chủ trì cuộc họp, đứng trên sân khấu của phòng họp lớn. Phía dưới là cánh nhà báo đang liên tục chụp ảnh và phỏng vấn. Đổng Trác âm trầm theo dõi mọi việc, bằng chứng đâu ra chứng minh hắn ta là người cướp đi lô hàng đó? Liền rất thản nhiên ung dung ngồi phía dưới uống nước.

- Chà. Nhị tiểu thư nhà họ Mộc hôm nay lại không ở học viện rèn luyện, cũng hứng thú đến đây xem họp báo cơ à?

Đổng Trác quay xuống hàng ghế dưới mỉa mai, Mộc Hàm Ngôn rất vô tư không để ý, nhưng trong lòng đã dậy sóng muốn đánh người.

- Phó Đổng, anh đã nhận được tiền chưa?

- Tiền? - Đổng Trác càng ngày càng mơ hồ, từ sáng tới giờ tất cả đều nói chuyện rất lạ lùng.

- Tôi chuyển khoản rồi đó. Cao hơn giá thị trường 2% đấy.

- Cô nói cái gì vậy? - bực tức

- Nào nào. Ở đây rất nhiều người. Quân nhân mà đánh dân là không xong đâu. Thôi thì...lát nữa anh không còn là quân nhân, tôi sẽ cho anh đánh vậy.

Mộc Hàm Ngôn hào phóng bật mí, càng làm Đổng Trác phát điên. Con nhóc này, lấy đâu ra cái gan đó nói chuyện với anh chứ. Chết tiệt.

Mộc Hàm Ngôn cũng không có nói điêu, lát nữa hắn ta bị phanh phui, thì quân đội sẽ đào thải hắn ta. Mất tư cách là một người quân nhân, mất đặc quyền của quân nhân. Yên tâm. Cô đã đặc biệt mời bộ trưởng Diệp Chính, thiếu tướng Thẩm Thanh và đại úy Diệp Hâm Bằng đến chứng kiến sự kiện này. Ôi, nghĩ đến thôi đã cảm thấy thật kích thích.

- Lục tổng, vậy anh đã tìm ra ai chủ mưu vụ việc cướp hàng của quý công ty chưa? - phóng viên 1

- Về vấn đề này, xin mời đại úy Diệp Hâm Bằng.

Lục Cảnh Ngôn hướng về phía cửa phòng họp, ba con người tai to mặt lớn của quân đội đều đến đây cả. Ông ngoại Mộc Hàm Ngôn cùng thầy Thẩm tiến đến hàng ghế đầu tiên, còn lão Bằng đi thẳng đến bục phát biểu.

Đổng Trác tâm trạng không tốt, tâm tư hoảng loạn, nhìn thấy Diệp Hâm Bằng càng hoảng hơn. Chết tiệt. Tên đó...ở đây làm gì cơ chứ?

- Chào mọi người. Tôi là Đại úy quân đội nhà nước, Diệp Hâm Bằng.

- Đại úy, ngài có thể cho chúng tôi biết chân tướng của sự việc không ạ? - phóng viên 2

- Tất nhiên rồi. Tôi được mời đến đây là để nói ra chân tướng. Mời mọi người hướng mắt lên màn hình phía sau tôi đây.

Diệp Hâm Bằng kết nối máy tính của mình với máy chiếu của phòng họp, hình ảnh từ máy, chiếu lên trên màn hứng. Một đoạn video ngắn được phát lên, cả phòng họp nín thở dõi theo từng chi tiết trong clip. Đâu đó có vài phóng viên chụp lại cảnh quan trọng.

Trong clip, tầm quay khá khuất nhưng vẫn nhìn rõ được mọi chuyện xảy ra. Trên con đường quốc lộ 1A, 5 chiếc ô tô đậu sẵn trên đường. Một người đàn ông đứng đầu chỉ huy xuống xe, và không ai khác là Đổng Trác. Xe vận chuyển vũ khí của Lục thị đi đến liền bị chặn lại, từng lái xe đều bị hạ gục...

- Phó Đổng. Anh có lời nào giải thích về clip này không ạ? - phóng viên 3.

- Phó Đổng. Anh là kẻ chủ mưu cướp hàng của công ty? - phóng viên 4.

Đổng Trác cứng họng, cả người run rẩy, chết tiệt, tên khốn Diệp Hâm Bằng dám cho người theo dõi hắn ta. Tay nắm thành quyền, móng tay bấm sâu vào thịt đau đớn.

- Và không chỉ thế. Chúng tôi còn tìm ra bằng chứng Phó giám đốc Đổng Trác tham nhũng.

Lục Cảnh Ngôn giơ tập tài liệu mà Mộc Hàm Ngôn đưa cho trên tay. Tiếng ồn ào càng ngày càng to, mãi không dứt. Một phóng viên bạo dạn chạy đến xin được xem. Và rồi anh ta được dịp há hốc mồm.

- Những thiệt hại mà phó Đổng gây ra cho công ty. Tôi, chính thức sa thải Đổng Trác, vĩnh viễn không bước chân vào Lục thị thêm lần nào nữa.

Lục Cảnh Ngôn tuyên bố, khi sa thải một lãnh đạo công ty, phải được sự chấp thuận của cả một hội đồng. Nhưng có lẽ những tội lỗi của Đổng Trác, sẽ chẳng có ai phản đối hắn. Và cũng không ai có gan cấm cản hắn.

Đổng Trác cay cú nhíu mày, nhất quyết không lên tiếng. Mặc cho phóng viên có phỏng vấn bất cứ câu nào.

Lục Cảnh Ngôn thỏa mãn về chỗ ngồi, nhường chỗ cho bên nhân sự làm việc.

- Quý vị, cổ đông của Lục thị trong thời gian qua đã có sự thay đổi. Và nhân tiện có mặt truyền thông ở đây. Tôi sẽ công bố danh sách các cổ đông lớn của tập đoàn.

Phía dưới đã xôn xao, có sự thay đổi về phía cổ đông? Không thể nào. Ai lại ngu người đi từ bỏ số cổ phần của mình đang nắm giữ chứ. Đổng Trác ngờ vực, bản thân còn không biết đang xảy ra chuyện gì. Lại nhìn sang con nhóc tinh ranh kia, nó nói chuyển tiền cái gì chứ?

- Cổ đông lớn nhất là Tổng giám đốc Lục Cảnh Ngôn với 51.2%, thứ hai là chủ tịch Lục Đồng nắm giữ 31,01%. Và hai vị trí kế tiếp là ngài Lục Chính và cậu Đổng Trác có sự thay đổi.

- Thay đổi?

Lục Chính là em trai của Lục Đồng đã có lần tuyên bố trước truyền thông sẽ chuyển nhượng cổ phần cho con trai là Lục Cảnh Nghi. Điều này ai cũng biết. Nhưng Đổng Trác lại bị thay thế bằng ai? Đổng Trác quả thực bị bức đến phát điên. Hắn không chuyển nhượng cho ai hay cũng không bán cho ai, làm sao có thể có chuyện đó?

- Thứ ba là cậu Lục Cảnh Nghi với số cổ phần là 10.3%. Thứ tư là nhị tiểu thư của Mộc gia Mộc Hàm Ngôn nắm giữ 5.2%. Số cổ phần còn lại không nhiều, các cổ đông có % cổ phần ít, tôi tiện không nhắc.

Đến đây cuộc họp thật sự bùng nổ, ai cũng khó hiểu Đổng Trác vì sao lại chuyển nhượng cổ phần cho Mộc Hàm Ngôn.

- Mày đã giở trò gì với cổ phần của tao?

Đổng Trác không cản được bản thân, quát lớn vào mặt Mộc Hàm Ngôn. Cô chậc lưỡi hai cái, bộ dạng trêu ngứa ai cũng nhìn ra.

- Không phải hôm qua anh đã đồng ý bán cổ phần cho tôi sao? Cả hai ta cũng đã thỏa thuận cái giá khá chát. Tiền tôi cũng đã chuyển rồi. Anh định lật mặt à? - rất ngây thơ vô tội

- Mày nói láo. Tao ngu gì bán cổ phần cho mày?

- Nếu không tin, mời mọi người xem. Phó Đổng đã lăn dấu vân tay vào trong giấy thỏa thuận. Tôi cũng đã chuyển tiền, mọi thứ đều xong xuôi.

Mộc Hàm Ngôn giơ ra tập hồ sơ chuyển nhượng, dấu lăn tay đỏ chói ở góc giấy. Bên nhân sự nhận lấy, đọ dấu vân tay. Đổng Trác trong lòng thầm kêu không ổn, thảo nào sáng nay lại thấy đầu ngón tay trỏ có vết đỏ. Con nhóc này, thì ra đã gài bẫy hắn, tính toán cũng thật kĩ.

- Mày gài bẫy tao? - gằn giọng

- Bẫy hay không thì số cổ phần của anh...à không, là cổ phần của tôi, vẫn là cổ phần của tôi. Số tiền tôi bỏ ra mua, thật sự không nhỏ đâu.

Mộc Hàm Ngôn khoanh tay trước ngực, lắc lắc đầu tinh quái, trên mặt ý cười càng đậm.

- Chết tiệt. Tao trả lại tiền cho mày.

Đổng Trác sau khi mở điện thoại, thấy thực sự có tin nhắn chuyển tiền. Con nhóc này rất sòng phẳng, trả tiền bình thường, không phải dạng ăn cướp. Nhưng ép người thế này khác nào ăn cướp.

- Ấy ấy. Tôi không nhận đâu.

- Mày...

- Nào nào phó Đổng. Trước mặt mọi người không nên động tay động chân với con gái.

Mộc Hàm Ngôn rất thích chọc ngứa, còn lên tiếng cảnh cáo. Đánh cô trước mặt mọi người là một chuyện, dám động vào cô lại là một chuyện khác. Động vào mà xem, tôi sẽ cho anh biết thế nào là người không nên động.