Bạn gái quân nhân

Chương 16: Em đừng hòng thoát khỏi tôi

- Tối hôm qua đến Kingbar mạo hiểm?

Diệp Hâm Bằng đi cùng Mộc Hàm Ngôn ra khỏi phòng họp. Đổng Trác vẫn bị kẹt trong đó, bị đám phóng viên phỏng vấn liên tiếp. Còn cô rất ung dung tự tại, rời khỏi đó.

- Không hẳn là mạo hiểm. Em giải quyết rất êm thấm.

Mộc Hàm Ngôn xoa xoa cổ tay, suy tư trả lời.

- Đổng Trác còn có Bàng Huân chống đỡ. Hắn không tha cho em đâu.

- Biết chứ. Em không sợ.

- Gan cũng to lắm.

- Lão Bằng để em gặp nguy hiểm chắc.

Mộc Hàm Ngôn cười tươi, khoác tay Diệp Hâm Bằng. Cô rất thoải mái, cô là như vậy, chỉ thả lỏng trước những người, những nơi mang lại cho cô cảm giác an toàn. Và ông ngoại và lão Bằng chính là những người đó. Luôn âm thầm bảo vệ cô hết mực.

- Hóa ra là ái nữ của Diệp sư trưởng.

- Nghe nói thầy Thẩm đang quản lí năm nhất học viện, đứa cháu gái ngỗ nghịch này...nhờ thầy rồi.

Diệp Chính chắp tay sau lưng, nở nụ cười hiền, phong độ ngút trời. Một thời là nam tử hán vạn người mê, hiện tại là sư trưởng vạn người kính trọng. Vẫn luôn nâng đỡ và lo lắng cho Mộc Hàm Ngôn. Con gái của lão không lo được cho cháu gái lão, thì để nó cho lão lo vậy. Tất nhiên trong lòng vẫn hiểu rõ cô cháu gái này không bằng lòng để mình nâng đỡ, muốn tự bản thân phấn đấu, đứng vững trên con đường sự nghiệp. Cho nên vẫn luôn công bằng, không để lộ ra cho đồng nghiệp biết đó là ái nữ của mình, để họ cũng công bằng mà rèn luyện cho cô trong học viện.

- Nó luôn mong muốn làm lãnh đạo trong quân đội, vì vậy thầy Thẩm phải thật cân nhắc, không được nương tay, những bài kiểm tra thể lực hay trí tuệ phải gắt gao hơn. Thì mới xứng đáng làm lãnh đạo.

Mộc Hàm Ngôn cứng đờ người, thôi rồi ngoại ơi, bình thường lão Thẩm này cũng đã đì cô đến chết đi sống lại rồi, giờ mà ngoại dặn thế, cuộc sống sau này của cô thở cũng không dám thở nữa. Thẩm Thanh chắp tay sau hông, cười lớn.

- Nha đầu này bình thường cũng vô cùng xuất sắc, không hổ danh là đứa con tinh thần của Diệp sư trưởng và Diệp úy đây. Không cần lão già này ra tay, thì nhị tiểu thư cũng có thể thành danh trở thành lãnh đạo.

Thẩm Thanh nghiêm túc trả lời, cũng không nói quá, theo tình hình hiện giờ, thì Mộc Hàm Ngôn và Triệu Giai Tuệ chính là hai người có thực lực nhất của năm nhất nữ học viện quân sự. Nếu đã là giỏi nhất, sau này vào trong quân đội, chức vụ chắc chắn sẽ cao hơn binh lính. Chỉ là nắm giữ cái ghế trên hay dưới. Triệu Giai Tuệ thì không rõ, nhưng Mộc Hàm Ngôn có cả gia tộc hùng hậu nhà họ Diệp chống lưng, làm lãnh đạo chức vụ không nhỏ.

- Không chủ quan được. Đứa trẻ này ngỗ nghịch như vậy, vẫn luôn khiến ta lo lắng. - Diệp Chính thở dài.

- Diệp sư trưởng không cần lo lắng. Thẩm Thanh này, nhìn người không sai, một cô gái, khẩu khí không nhỏ, dám làm dám chịu. Thật bất ngờ khi có thể gài bẫy Đổng Trác.

Mộc Hàm Ngôn ngại ngùng gãi đầu, thật ra chỉ là một mưu kế nhỏ, là do hắn ta lỏng lẻo, nên mới lộ ra cơ hội cho cô ra tay. Thật sự không nên nói quá như vậy.

Vả lại cô cũng không tài giỏi như thế, bản thân đã phải rất chật vật mới hack được tài liệu về cổ phần của Đổng Trác. Cho nên, cô vẫn luôn cần đến sự giúp đỡ của lão Bằng và ngoại. Cộng thêm tính cách không ai ràng buộc được, mới hình thành nên con người tài giỏi trong mắt người khác.

- Thật ngại quá. Sáng nay còn có giờ trên lớp, xin phép rời trước.

Thẩm Thanh đến đây để thu hồi giấy phép và sao của Đổng Trác, vừa rồi đã xong, coi như mọi việc cũng xong rồi, nên hiện tại ra về cũng là điều dĩ nhiên.

- Thằng nhóc Lục Cảnh Ngôn...

- Sao ông? - cô và Diệp Hâm Bằng đều lên tiếng.

- Cũng rất khá. - chốt một câu.

- Khá cái gì chứ?

Mộc Hàm Ngôn biết hắn rất giỏi trong mảng vũ khí, nhưng chuyện này không liên quan mấy đến lời ông nói. À, còn rất giỏi chuyện giường chiếu :)), nhưng điều này lại càng không liên quan hơn.

- Nha đầu này, con tưởng con lấy được dấu vân tay của Đổng Trác thì sẽ thuận lợi làm cổ đông của Lục thị sao? Người của Lục thị sẽ không nghi ngờ con sao?

- ... - ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ.

- Muốn được mọi người không nghi ngờ và chấp nhận, phải nhờ đến phía nhân sự, đồng ý thêm tên họ vào cổ đông. Nếu như bên nhân sự đã làm việc, thì tất cả người trong tập thể đó, sẽ không bàn cãi nữa. - Diệp Hâm Bằng giải thích.

- Phải. Cho nên mà nói, để thuận lợi diễn ra mọi việc như hôm nay. Có lẽ thằng nhóc đó đã biết được ý định của con và dùng quyền lực của mình ép bên nhân sự xóa tên Đổng Trác, thay tên con vào.

Mộc Hàm Ngôn chưa từng nghĩ đến việc này. Thật ra cô cũng rất bất ngờ đến tiết mục thông báo danh sách cổ đông. Lại có tên cô? Vì việc hack dữ liệu cổ phần là cô bí mật làm, định là sáng nay sẽ thông báo đến mọi người, và sau đó bên quản lí thông tin sẽ thay tên cô vào. Nếu như vậy sẽ rất phiền phức. Cho nên, đúng như lời ngoại, để thuận lợi như hôm nay, phải có người trong nội bộ tiếp tay cho cô. Không ai khác là Lục Cảnh Ngôn.

Vậy là hắn đã thấy tập tài liệu này của cô? Không trách được. Có lẽ là đêm hôm qua rơi ra từ áo cô.

- Mặc dù con cũng giúp họ lấy bằng chứng tham ô của Đổng Trác. Nhưng việc sắp xếp âm thầm của tên nhóc đó, con vẫn nên đi cảm ơn người ta một tiếng.

- Vâng.

- Nội thấy Lục Cảnh Ngôn thế nào?

Diệp Hâm Bằng hỏi lão Diệp, nhưng ý tứ là nhìn Mộc Hàm Ngôn. Đương nhiên không hỏi cô, cô cũng không quan tâm.

- Thằng nhóc đó...có khí chất.

- Khí chất gì chứ? Con vẫn rất thắc mắc vì sao hắn lại ngồi vững trên cái ghế Tổng giám đốc như thế. Trong khi lúc nào cũng lo sợ người khác bị thương, lo sợ không đâu, rõ ràng là thiếu thủ đoạn, thiếu cứng rắn để làm lãnh đạo.

- Nha đầu này, thế cho nên anh mới nói em nên tiếp xúc với mọi người từ sớm. Có những ý nghĩ lệch lạc như này...

- Anh có ý gì chứ?

- Ông rất ít khi khen người khác đấy. Cho nên em nên tìm hiểu một chút, xem Lục Cảnh Ngôn có phải là người không cứng rắn, không thủ đoạn hay không. Và theo anh biết, tên nhóc đó tài giỏi hơn em tưởng đấy.

Diệp Hâm Bằng búng vào trán Mộc Hàm Ngôn một cái, sau đó cùng lão Diệp rời khỏi Lục thị, về trụ sở quân đội. Để lại cô một mình ở sảnh lớn, rất đau đầu khi suy nghĩ về lời của ngoại và lão Bằng. Lục Cảnh Ngôn? Không phải là người như vậy sao? Mắt nhìn người của cô có vấn đề à?

- Hàm Ngôn.

- Anh không ở trong đấy xử lí Đổng Trác ra đây làm gì?

Mộc Hàm Ngôn hằn học nhìn hắn, vẫn là đang để tâm tới lời của Diệp Hâm Bằng, nhìn hắn chăm chú, hắn ta? Là người cứng rắn và thủ đoạn? Không giống. Càng không đúng. Hừ!

- Tôi đưa em về.

- Tôi có chân. Tực khắc về được.

- ...

- Hơn nữa, đừng có đứng gần tôi như vậy. Đây là sảnh lớn nhà các anh, nhân viên qua lại rất nhiều, tôi không muốn mang tiếng. - ghét bỏ

- Mang tiếng?

Lục Cảnh Ngôn quét qua xung quanh một lượt, phải, rất nhiều người, lại còn cánh truyền thông rời đi từ phòng họp. Nhưng nha đầu này sợ mang tiếng cái gì? Đứng với hắn thì mang tiếng cái gì chứ? Nghĩ đến đây càng khó chịu. Cô nhóc này cứ một mực xa lánh ghét bỏ hắn.

- Cả hai bên gia đình đều ngầm đồng ý hôn nhân giữa anh và chị tôi. Giới truyền thông cũng đều biết rồi. Cho nên nói chuyện với tôi, giữ khoảng cách một chút, tôi rất quan trọng danh tiếng.

Mộc Hàm Ngôn đúng là kẻ thẳng thắn, biết cách khiến người ta đau lòng. Lục Cảnh Ngôn hô hấp khó khăn, lồng ngực nghẹn lại, một người như hắn...hà cớ gì vì lời nói thẳng thừng chối bỏ của người con gái này mà khó chịu? Hay vì từ trước tới giờ chưa một ai dám từ chối hắn như vậy, nên mới có cảm giác bức bối như thế?

- Thế nhé. Việc của Đổng Trác cũng xong rồi. Tôi và anh cũng không có chuyện gì để nói nữa. Cho nên, anh cũng không nên tìm đến tôi làm gì. Tôi thực sự rất bận đấy.

- Ừm.

- Nếu anh mắc chứng bệnh cuồng ôm hay cuồng gì đó...thì anh có thể tìm đến vợ tương lai của mình. Chị ta rất thích anh, sẽ thỏa mãn anh, không giống tôi từ chối anh.

Mộc Hàm Ngôn thản nhiên, sau khi nói xong liền xoay gót ra về. Để lại Lục Cảnh Ngôn chôn chân tại chỗ. Mặt mày xám lại, trong lòng thầm gào thét. Mộc Hàm Ngôn, em là cái đồ vô tâm. Vô tâm nhất mà hắn từng gặp qua.

Biết bao nhiêu cô gái lên giường cùng hắn, muốn dây dưa cùng hắn cả đời. Lục Cảnh Ngôn hắn vô tình lướt ngang qua đời họ, như một kí ức gây tiếc nuối. Cuối cùng, hắn cũng chịu quả báo hay sao? Gặp người con gái mình muốn chăm sóc cả đời, lại bị từ chối thẳng thừng, hơn nữa còn chính tai nghe từ miệng cô những lời nói vô tâm như vậy.

Mộc Hàm Ngôn, em đừng hòng, đừng hòng thoát khỏi tôi. Xong việc rồi thì phủi mông bỏ đi? Xong việc rồi thì muốn cắt đứt coi như không quen biết? Em đừng hòng. Mộc Hàm Ngôn, em giỏi lắm. Giỏi lắm.

Lục Cảnh Ngôn tay nắm thành quyền, bản thân đang kiềm chế cơn giận. Mải miết nhìn theo bóng dáng người con gái ngang ngược đó, chỉ muốn túm lại đè cô xuống dạy cho cô một bài học. Lại thấy Mộc Hàm Ngôn rất nhanh tìm được một chiếc taxi phóng đi mất, bất lực quay trở lại giải quyết nốt việc công ty. Thầm mắng nha đầu đó một câu. Em đợi đó.

Lại nói đến hậu quả trăng hoa, thì nghiệp quật nhất vẫn là Diệp Vĩ Kì. Phó giám đốc Diệp của chúng ta, hiện tại ở trong phòng làm việc, ngả người trên ghế. Trong người không thôi bứt rứt, Giang Tư Duệ, kể từ đêm hôm đó, đến nay đã tròn một tuần không liên lạc với anh. Không thể nào, đây là chuyện chưa bao giờ diễn ra trong sự nghiệp tán gái của Diệp Vĩ Kì. Truyền thống, những người hẹn hò qua với anh, sẽ dính anh không rời. Sẽ liên tục nhắn tin để có một cái hẹn khác.

Nhưng không, Giang Tư Duệ là người đầu tiên phá bỏ truyền thống đó, cô ta không liên lạc với anh thì thôi, lại còn dám hủy kết bạn Webchat. Cái gì? Không phải cô ta là người tán tỉnh anh trước sao? Sao? Chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh? Thật đáng ghét. Thật bực mình. Đã thế anh còn ngây thơ tưởng cô hủy nhầm, nhưng không, sau khi add lại, Giang Tư Duệ! CÔ DÁM KHÔNG CHẤP NHẬN KẾT BẠN CỦA TÔI??? Đúng là nghiệp quật như lời Mộc Hàm Ngôn nói. Diệp Vĩ Kì cũng có ngày này.