Bạn gái quân nhân

Chương 17: Chuyện sau này

- Chà. Không ngờ thân thế của cậu khiến người khác ngã ngửa đấy.

Triệu Giai Tuệ chống cằm, không ngừng cảm thán. Trang nào cũng đăng, còn lên cả TV rồi, tờ báo doanh nhân số 21 của tháng 12 cũng đăng rồi. Bên cạnh tin tức khủng của Đổng Trác, thì còn có tin chấn động về nhị tiểu thư nhà họ Mộc. Không ngờ đứa dân quèn như cô cũng có thể nhúng tay vào việc của giới thượng lưu, còn là việc lớn, Triệu Giai Tuệ cô còn là điểm mấu chốt thành công trong kế hoạch của Mộc Hàm Ngôn.

- Cậu cũng kín miệng thật đấy. Cả hành tung thường ngày cũng không giống người ở trên đó.

Giang Tư Duệ cảm thán lắc đầu, cô ngẩng mặt lên trên, ý nói là người giới thượng lưu. Mộc Hàm Ngôn chép miệng, phải rồi phải rồi, kể cả cô có sống ở Mộc gia đi chăng nữa, chỉ nhìn vào việc cô làm hàng ngày cũng chẳng ai đoán ra được cô là nhị tiểu thư. Trách sao được chứ, cô cũng không muốn như vậy.

Triệu Giai Tuệ cười lớn, bình thường nhìn vào chi tiêu của Mộc Hàm Ngôn thường ngày, khó đoán ra nha đầu này nhiều tiền đến mức nào. Nhưng khi chuyển tiền cho cô, cô thực sự tin rằng Mộc Hàm Ngôn chính là con nhà giàu thứ thiệt. Nếu nhìn kĩ những đồ nha đầu Mộc mặc, kiểu dáng đơn giản mà người bình thường hay mặc, nhưng chất liệu và hãng rất tốt, rất có tiếng.

Mặc dù nói Diệp Hà không thiên vị Mộc Hàm Ngôn giống như Mộc Vũ Gia, nhưng vẫn không quá thờ ơ với cô. Đồ trên người cô đều là bà ấy chọn, đều là sản nghiệp của Mộc gia, chất lượng cũng đặc biệt tốt. Vẫn biết nha đầu này khó tính, nên mới lựa ra những bộ bình thường nhất, không nổi trội, đặc biệt không hở.

- Lúc cậu nói Diệp Vĩ Kì là anh họ cậu. Sao tớ lại không nghĩ tới gia thế của cậu chứ? - Tư Duệ nheo mày

- À phải rồi. Còn qua lại với tên đó không đấy?

Mộc Hàm Ngôn sực nhớ ra, lên tiếng chất vấn.

- Yên tâm. Tớ không liên lạc gì với anh ta rồi. Còn hủy cả webchat.

- Tốt. Tốt nhất là cho tới khi lão ta đổi tính, cậu không được dây dưa đến. - Rất tệ sao?

Triệu Giai Tuệ hỏi lấy lệ, bản thân cô cũng không quan tâm cho lắm.

- Mọi mặt đều rất tốt. Chỉ có vấn đề về tình cảm riêng tư thì hơi kém.

Mộc Hàm Ngôn xoa chòm râu tưởng tượng, ngẫm nghĩ. Đúng là được cái này mất cái kia, từ gia đình, kinh tế, hay mặt mũi, kể cả thực lực đều rất ổn. Sao tính cách lại tệ đến như thế?! Còn luôn gây sự với cô, không đấu võ mồm không yên mà.

- Quân nhân chúng ta, vấn đề tình cảm này tốt nhất là nên nảy sinh muộn một chút. Giai đoạn này là quan trọng nhất, chức vụ sau này tùy thuộc vào biểu hiện của chúng ta khi ở đây.

Triệu Giai Tuệ quả nhiên là người uyên bác nhất hội, lúc nào cũng triết lí cân nhắc, là một cô gái thực dụng trăm phần trăm.

Cô luôn phải lo nghĩ đến tương lai sau này, vì vốn dĩ bản thân chính là không có bất cứ chỗ tựa nào để chống lưng. Những người có cơ, còn chẳng biết có được làm lãnh đạo hay không, thì cô là cái gì? Triệu Giai Tuệ sống chết phấn đấu, sau này dựa vào thực lực đi lên, chức cao chức thấp cũng được, không chìm trong sự nghèo khổ là được. Có chức có quyền rồi, sẽ không sợ lũ xã hội đen kéo đến đòi nợ nữa. Triệu Giai Tuệ...chính là cô gái nhiều tâm tư nỗi khổ đến thế.

- Nếu nảy sinh tình cảm, cũng nên nảy đúng nơi đúng chỗ, tìm cho mình nơi dựa vào vững chắc. Thì cuộc sống sau này, dù công việc trong quân đội có áp lực đến đâu, về đến nhà vẫn có thể giải tỏa.

Giang Tư Duệ lại là cô gái mơ mộng, không, điểm này cô nói đúng, mặc dù có mơ mộng về đấng lang quân, nhưng vẫn là nói đúng. Ở cơ quan trụ sở đã áp lực, về nhà cãi nhau? Lại càng áp lực. Cho nên mới mong tìm được một chỗ dựa, khiến bản thân cảm thấy an toàn tin tưởng, về đến nhà hạnh phúc, thì cuộc sống mới cân bằng được.

Nói đến đây, cả ba cô gái bất giác nhìn nhau. Giang Tư Duệ có vẻ ổn hơn, có thể nhìn trúng một anh chàng nhanh hơn. Anh này không được thì còn anh kia, có nhiều cơ hội đổi người đến khi bằng lòng.

Nhưng còn Triệu Giai Tuệ và Mộc Hàm Ngôn thì sao? Một người chỉ biết sống chết phấn đấu. Đâu ra thời gian nhìn ngắm ai. Một người không khác là bao, mặc dù không đến nỗi sống chết, dành trọn thời gian như Triệu Giai Tuệ, nhưng Mộc Hàm Ngôn lại có những tính xấu ăn sâu vào máu. Điển hình là vô cảm vô tâm, cô không coi trọng những thứ này, Lục Cảnh Ngôn là một ví dụ. Tưởng chừng những lần gần gũi, cô đã xao động rồi, nhưng không, cô cũng không hiểu bản thân, tại sao hôm trước khi ở sảnh, lại có thể thản nhiên mà nói ra những lời đó. Chỉ mong hắn thực hiện đúng những gì cô nói, không cô sẽ lại càng ghét bỏ vô tâm hơn.

Hắn ta tốt nhất là nên an phận yêu thương Mộc Vũ Gia, còn hành động quá khích với cô, cô chắc chắn sẽ không tha thứ.

- Tối nay sale toàn bộ quần áo đấy.

- Sao?

- Là cửa hàng thời trang của chị cậu. Nghe nói là kỉ niệm 30 năm thành lập công ty.

- Không hứng thú.

Mộc Hàm Ngôn thẳng thừng, từ nhỏ tới lớn chưa từng đi lựa quần áo, cũng không có hứng, trừ hôm sinh nhật Mộc Vũ Gia. Triệu Giai Tuệ ngẫm nghĩ, nghĩ cũng nên đi sắm một ít đồ thưởng cho bản thân, mấy khi có dịp.

- Tớ đi. Lâu rồi chưa có đồ mới. Cũng nên mua một ít rồi.

- Tốt quá rồi. - Tư Duệ hào hứng.

- Tiểu Ngôn. Ba chúng ta đi ăn cùng nhau, rồi đi mua, sau đó lại đi ăn đêm ở chợ đêm. Cậu không mua quần áo cũng được, tụi này tiền không nhiều, chỉ mua đồ cần thiết thôi.

- Phải rồi. Không mất thời gian đâu.

Bị thuyết phục, Mộc Hàm Ngôn cuối cùng cũng gật đầu, thôi thì đi cùng để vun đắp tình chị em vậy.

Dạo này ăn uống vớ vẩn, cũng nên ra ngoài chiêu đãi bản thân một bữa ra trò vậy.

- Bữa này tớ bao.

Mộc Hàm Ngôn giơ thẻ, tiền trong này là lão Diệp và lão Bằng thường xuyên cho, thỉnh thoảng Diệp Hà sẽ chuyển cho cô một ít tiêu vặt. À, sau này sẽ còn lợi nhuận từ cổ phiếu của Lục thị, tiêu vợi đi, sau này sẽ không sợ chết ngập trong tiền nữa. :v

- Không ngờ Phó Giám đốc của tập đoàn EZK cũng đi săn hàng sale.

Mộc Hàm Ngôn trong khi đợi hai nàng kia đi lựa quần áo, đứng ở sảnh đợi. Liền vô tình gặp Diệp Vĩ Kì.

- Anh mày không săn hàng sale.

- Thế ở đây làm gì?

- Đi cắt vest. Thỉnh thoảng đổi vài bộ, mặc chơi chơi.

Diệp Vĩ Kì chép miệng trêu ngứa, tay chỉnh lại ống tay áo. Nhướng mày nhìn đứa em ngỗ nghịch gây bao rắc rối cho mình này.

- Thôi biết rồi. Anh không phải khoe mình nhiều tiền. Em biết em nghèo rồi. - giả vờ bất lực

- Gì? Mày lại hết tiền chứ gì?

- Chưa có hết nha.

- Chứ sao?

- Nhưng cho thì vẫn xin. Hí.

- Chỉ thế là nhanh. Đi xin tiền thì mày được lợi. Sao không nói câu nào ngọt lỗ tai cho anh mày vui tí.

Diệp Vĩ Kì sửng cồ, miệng chửi nhưng tay vẫn lấy điện thoại. Ấn ấn gõ gõ, điện thoại bên kia đã vang tiếng chuyển tiền.

- Eo. Yêu thế!!!

Mộc Hàm Ngôn nhìn điện thoại, lại nhìn Diệp Vĩ Kì. Ông anh này.....sao yêu thế cơ chứ. Lúc nào cũng như này có phải hơn không.

- Ui ui. Anh zaiii yêu quý của emm...

- Ra chỗ khác chơi. Ghê chết đi được.

Mộc Hàm Ngôn vui sướng đu trên người Diệp Vĩ Kì, liền bị anh ghét bỏ ném ra chỗ khác.

Tất nhiên nha đầu Mộc đang vui vẻ nên sẽ không để ý. Ôi tiền, tiền là chân lí, tiền có bao nhiêu cũng không đủ. Hehe.

Diệp Vĩ Kì đỡ trán, bất lực nhìn cô em gái mê tiền này. Mỗi lần nó dỗi chỉ cần lấy tiền ra dụ là y như rằng sẽ có dáng vẻ như thế này. Đúng là khó đỡ.