Bạn gái quân nhân

Chương 18: Không cần bận tâm

- Đi một mình à?

Diệp Vĩ Kì thấy làm lạ khi cô ở đây. Mặc dù hay chí chóe, nhưng anh vẫn luôn là người quan tâm và hiểu đứa em gái này. Người không bao giờ đặt chân vào cửa hàng quần áo để mua đồ chính là Mộc Hàm Ngôn chứ không ai khác. Và giờ đây lại có mặt ở nơi này, thật tò mò.

- Không. Em đi cùng bạn.

- Mua được gì chưa?

- Em không mua.

Đấy. Thế mới là Mộc Hàm Ngôn độc nhất vô nhị. Và thế mới là cô em gái mà anh quen biết.

Mộc Hàm Ngôn dựa người vào quầy thu ngân, chờ đợi hai cô nàng kia lựa quần áo. Cửa hàng này cũng thật rộng, lại còn nhiều tầng, ngoắt cái đã không thấy người đâu. Có lẽ đã đi lên tầng trên lựa giày dép túi xách gì đó rồi.

- Cũng không mua gì à?

Diệp Vĩ Kì tất nhiên quen với việc đứa em gái này không có hứng thú mua đồ. Nhưng con người phải có nhu cầu, cũng phải cần cái gì đó. Rất muốn hỏi, muốn mua tặng Mộc Hàm Ngôn một vài thứ.

- Em không mua đâu. Không cần, không hứng thú.

- Không thiếu thốn gì?

- Làm ơn, lão Kì. Anh cũng không phải không biết cô của anh thường xuyên chăm cho em khoản thời trang. Quần áo giày dép thật sự rất nhiều, phòng của em chứa không nổi.

Diệp Vĩ Kì bất giác sờ mũi, quên mất là Diệp Hà mặc dù hay nổi điên với thái độ của Mộc Hàm Ngôn, nhưng vẫn luôn chu cấp cho cô khoản này. Và đột nhiên anh quên mất rằng, đứa em này của mình, thiếu cái gì sẽ tự động mở mồm. Và từ bé đến giờ, nó chỉ thiếu tiền :)) Chỉ cần đưa nó tiền, nó sẽ tự mình lựa đồ cần thiết. Coi vậy, có lẽ là không cần lo nữa rồi.

- Giang Tư Duệ, cậu còn không mau lôi Triệu Giai Tuệ đến trước mặt mình. Mình sẽ rời đi ngay lập tức đấy.

- Ấy ấy. Xong rồi, xong rồi đây.

- Nhanh lên. Có biết cả tiếng đồng hồ trôi qua rồi không?

Mộc Hàm Ngôn mất bình tĩnh hét qua điện thoại, cái gì mà chỉ mua đồ cần thiết? Cái gì mà không nhiều tiền? Còn cái gì mà không mất thời gian?

Hừ. Nhìn xem. Cô đã đứng chờ ở đây gần tiếng rồi. Thế mới nói, danh nghĩa là quân nhân, nhưng vẫn là con gái ham đồ đẹp. Lại còn được dịp sale, sale 20%, sale 30%, lắm cái kiểu cách không đẹp cho lắm còn sale đến tận 50%. Ôi. Chắc chắn hai con mẹ này lại ham đồ rẻ, cái gì cũng lựa cho mà xem.

Diệp Vĩ Kì nghe đến tên Giang Tư Duệ liền đứng hình. Cái con người mất tích cả tuần nay. Anh còn tưởng bị xe tông nhập viện luôn rồi chứ :)). Thế nào lại khiến cho anh bồn chồn bức bối, sau đó thoải mái đi mua sắm? Khá khen cho đồ họ Giang nhà cô. Tôi xem xem cô nhìn mặt tôi kiểu gì.

- A, xin lỗi xin lỗi. Bọn tớ nhìn trúng một cái áo, thế nào bị bà chị kia giành mất. Đâm ra cãi cọ, mất thời gian.

Giang Tư Duệ cầm túi đồ, chạy đến trước mặt Mộc Hàm Ngôn, thở hổn hển. Đằng sau là Triệu Giai Tuệ cùng chạy đến.

- Hừ. Đừng hòng có lần sau.

- Thôi. Tớ xi...iiin..nn....

Giang Tư Duệ lập tức á khẩu, đứng hình khi nhận ra Diệp Vĩ Kì cũng ở đây, còn đứng cạnh Mộc Hàm Ngôn. Gần như vậy, cô khẽ nuốt nước bọt, ngại ngùng. Bản thân chột dạ vì lẩn trốn mấy ngày nay.

- Đây là bạn học em. Cũng là hai nàng thơ khiến lão Bằng mắng mỏ em.

Mộc Hàm Ngôn chỉ từng người, phải, lần trước cũng chỉ vì xếp thứ 3 mà cô bị Diệp Hâm Bằng đì cả tuần. Báo hại cô cũng không dám về nhà ngoại, chỉ quanh quẩn ở học viện rồi thư viện mượn sách.

- Chào anh. - Cả hai đồng thanh, nhưng tiếng của Triệu Giai Tuệ lấn át hẳn.

- Chào em.

Cũng không rõ là Diệp Vĩ Kì chào ai, tay giơ ra giữa hai người, ngỏ ý muốn bắt tay.

Triệu Giai Tuệ tất nhiên biết Giang Tư Duệ lẩn tránh, nhanh nhảu giơ tay, bắt tay xã giao với người đàn ông trước mặt.

Giang Tư Duệ không ngẩng mặt, hai tay giữ lấy túi đồ của cả hai người.

Mộc Hàm Ngôn lặng lẽ quan sát, mới nhớ ra vấn đề của hai người này. Cô nhóc Tư Duệ này là đang ngại, không dám nhìn mặt Diệp Vĩ Kì.

Còn tên đàn ông này lại càng có ý dằn mặt, coi chừng là có gì không ổn.

- Thôi. Bọn em đi đây.

- Có cần anh đưa đi không?

- Không cần đâu ạ. - Tư Duệ từ chối.

- Như vậy có ổn không? Đồ để đâu?

Diệp Vĩ Kì thích thú hất mặt về phía gần chục túi đồ mà Tư Duệ đang cầm. Mặc dù không nhiều đồ nhưng rất lồng cồng.

- Ổn. Bọn em chia nhau ra cầm là được.

- Vào chợ đêm ăn vặt mà cầm theo đống này là không ổn đâu.

Anh khẽ cười, có ý khác thật, nhưng không phải anh nói sai. Vừa nãy Mộc Hàm Ngôn có nói sau khi mua đồ xong sẽ đến chợ đêm, mà chợ đêm ở phố đi bộ, người đông dễ bị cướp giật, và đống này lại rất phiền.

- Để ở xe anh đi. Anh đưa bọn em đi.

- Khô...ôn..ngg...

- Cứ vậy đi.

Mộc Hàm Ngôn không nghĩ nhiều đến việc Giang Tư Duệ bài xích anh họ mình, chỉ nghĩ đến vấn đề mà Diệp Vĩ Kì đề cập đến. Nói gì đi nữa đống đồ kia có chỗ để vẫn hơn, thôi thì đi với anh ấy cũng không thiệt, có khi còn không phải trả tiền ăn :v

Tư Duệ im lặng, không phản đối, theo sau ba người. Thôi thì tránh xa anh ta ra cũng được. Là do cô nghĩ nhiều hay sao? Anh ta còn chưa lên tiếng hay có biểu hiện gì khác thường. Mà cô đã phản đối kịch liệt? Thật không phù hợp. Đành đi theo, cố giữ khoảng cách. Theo suy nghĩ của cô, không tiếp xúc với người này vẫn hơn. Cô còn muốn đứng trong top của khóa, còn tương tư vớ vẩn không khéo bị thầy Thẩm đì đến chết mất.

- Em có một người anh rể trên cả tuyệt vời đấy.

- Ý gì chứ?

Mộc Hàm Ngôn chống tay vào cửa xe, để gió lạnh phả vào mặt, tỉnh táo không dứt. Trả lời bâng quơ, cũng không bận tâm Diệp Vĩ Kì đang đề cập đến vấn đề gì.

- Thì là hôm nay. Sợ Tiểu Vũ làm việc quá sức vì sự kiện lớn, đã đặc biệt đến giúp.

- Ai? - Vẫn không quan tâm.

- Còn ai vào đây. Cậu cả của nhà họ Lục. Lục Cảnh Ngôn.

- Ừm. - Nhàm chán trả lời.

- Vừa nãy ở cửa hàng mà chúng ta đứng. Lục Cảnh Ngôn và Tiểu Vũ có ở đó, đang thống kê doanh số tiêu thụ.

- Tốt quá còn gì. Giúp đỡ nhau thì mới xứng đáng làm bạn đời.

Mộc Hàm Ngôn chép miệng, tay chống cằm, chăm chú nhìn cảnh vật liên tiếp thay đổi bên ngoài kia. Cô đang dối lòng, khi nói ra câu cuối, cô có thể cảm nhận được, bản thân mình có chút không lỡ. Tại sao? Tại sao lại không lỡ? Bạn đời ư? Lục Cảnh Ngôn là bạn đời của chị gái cô? Ừ. Thôi kệ.

- Tốt nhất là sau này, em cũng nên kiếm một chàng trai như vậy. Giúp đỡ em trong sự nghiệp.

- Sự nghiệp? Vậy thì phải lấy người có khả năng nâng đỡ em trở thành lãnh đạo quân đội à? - Nói bâng quơ.

- Cũng đúng. Ví như Lục Cảnh Ngôn và Tiểu Vũ làm kinh doanh, giúp đỡ nhau. Em thì tìm lấy một người giúp em.

- Còn anh? Tìm một cô gái không giữ chân chồng hay một cô gái kinh doanh đây?

Mộc Hàm Ngôn trả lời bâng quơ, nhưng thành công kích động nam "tài xế" và nữ "ghế sau". Diệp Vĩ Kì nhất thời cứng họng, một câu hỏi nan giải đấy.

- Cả hai chẳng hạn. Haha.

Anh cười lớn, không suy nghĩ nhiều. Giang Tư Duệ bất giác thở phào nhẹ nhõm, thật may là anh ta có ý nghĩ như thế. Vậy là cô sẽ không lo lắng về việc Diệp Vĩ Kì để lòng rồi.

- Không nhất thiết phải như anh nói. Nếu như bản thân có thực lực, sẽ chẳng cần đến ai giúp. Sau này cả hai đều có trách nhiệm với gia đình của mình là được, không nhất thiết phải nâng đỡ nhau trong công việc. Công việc là riêng tư, phải tự mình phấn đấu.

Triệu Giai Tuệ im lặng nãy giờ lên tiếng. Phải nói, cô nhóc này chính là mẫu người cho sự nói ít hiểu nhiều, nói ít chất lượng đến từng câu chữ. Không thừa thãi từ nào. Và vô cùng có lí.

- Hơn nữa, giới kinh doanh các anh mới có thể giúp đỡ nhau công khai, giúp đỡ nhau được nhiều. Còn quân nhân chúng tôi nếu là vợ chồng sẽ bị chuyển công tác ngay, giúp đỡ ngấm ngầm cũng đều bị kiểm soát.

- Phải. Giai Tuệ nói đúng. Diệp Vĩ Kì, những điều anh nói chỉ đúng với ai, chứ không đúng với bọn em.

- Vậy là không muốn lấy chồng quân nhân?

Diệp Vĩ Kì đắn đo, có một số điều anh khá đắn đo. Vậy là nữ quân nhân đều nghĩ như vậy, cho nên Diệp Hâm Bằng mới ế đến tận nay? Lão Bằng nhà anh thân là Đại úy cao cao tại thượng, tài giỏi hơn người, yêu nghề đến mức cũng muốn có một người bạn đời chung chí hướng. Ấy vậy mà không kiếm ra nổi cho anh một người chị dâu quân nhân. Hóa ra tư tưởng của nam quân nhân khác mà nữ quân nhân lại khác nhau như vậy. Hic, thế này lão già kia lại tiếp tục ế mãi cho mà xem, xong ế mãi lại hơi tí dở cái thói càu nhàu, mệt lỗ tai anh lắm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lục Cảnh Ngôn sau khi giúp Mộc Vũ Gia thống kê lại doanh số quý 3, xin phép ra về. Lần giúp đỡ này là do Diệp Hà nhờ vả, nói Tiểu Vũ dạo này hay mệt mỏi, chắc là do làm việc quá sức nên ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần, thường xuyên thống kê sai số liệu, làm thất thiệt lợi nhuận cửa hàng. Nên dịp sale hàng này, nhờ hắn đến giúp đỡ.

Mặc dù bản thân Lục Cảnh Ngôn rất muốn phản bác, rất muốn nói với bà ta rằng nếu Mộc Vũ Gia không làm được thì để cho người khác làm. Nhưng Diệp Hà đi trước một bước, nói việc kiểm tra và thống kê lợi nhuận chắc chắn phải do người đáng tin cậy, người trong nhà chính tay làm.

Cho nên cậu cả nhà họ Lục đành cắn răng đồng ý, giúp đỡ một cách không tình nguyện. Thế nào lại có thể gặp nha đầu đó ở đây, một cô nhóc bất cần đứng chờ ở sảnh, thỉnh thoảng lại có những hành động khiến hắn khẽ nhếch môi cười.

Đứng gần hơn lại nghe thấy Diệp Vĩ Kì đòi hộ tống ba cô gái đến chợ đêm. Nên mới vội vã làm xong sổ sách, muốn rời đi trước. Bao ngày nay không gặp, thật sự rất nhớ, nhớ đến phát điên rồi. Rất muốn ôm cô vào lòng, hôn cô, thậm chí là ăn cô cho bằng sạch, cho thỏa nỗi nhớ nhung. Không cần bận tâm cô mắng chửi hay nói những điều lạnh nhạt đi chăng nữa, vẫn muốn ôm cô vào lòng.

- Xin phép rời trước.

- Anh đi đâu à?

- Tôi có việc.

- Em muốn đi cùng.

Mộc Vũ Gia rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng lên tiếng, cử chỉ hành động thanh thoát đến mê hồn, khó có chàng trai nào cưỡng nổi sức hấp dẫn đó. Đấy là với ai, còn với người đàn ông có gu bướng bỉnh ngỗ nghịch thì không.

- Nghe nói Mộc đại tiểu thư sức khỏe yếu ớt, tinh thần không ổn định. Tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức. Đừng để dì Diệp lo.

Nói xong liền quay gót rời đi. Mộc Vũ Gia nhìn theo, mắt phượng sắc lẻm, đừng tưởng cô không biết Lục Cảnh Ngôn định đi đâu. Cô đã phải vờ như không biết, lảng đi khi thấy hắn mất tập trung, âu yếm nhìn về phía quầy thu ngân, nơi mà Tiểu Ngôn đang đứng. Hắn nghe thấy họ nói chuyện gì, cô đều nghe thấy, sao? Định đi chợ đêm cùng họ à?

Lục Cảnh Ngôn, em cho anh thời gian bay nhảy, ít nữa anh đừng hòng tơ tưởng đến ai.