Bạn gái quân nhân

Chương 3: Mộc Hàm Ngôn, em là người của tôi

Lục Cảnh Ngôn vốn muốn dây dưa với bọn Bàng Huân thêm lúc nữa, làm khó ông ta thêm chút nữa. Nhưng lại thấy tiểu nha đầu trong lòng mình sắp không xong rồi. Liền bỏ qua cho ông ta một lần, à không, nếu còn lần sau, nợ mới nợ cũ trả một thể.

Mộc Hàm Ngôn say không biết trời trăng mây sao gì. Cũng thật may cho cô không có thói nói nhảm, không thật sự thảm rồi. Nhưng sau khi uống xong, người cũng rất nóng, cả người đều khó chịu. Tay bám vào tay Lục Cảnh Ngôn, cảm nhận nhiệt độ, mát quá, da hắn thật sự rất mát. Liền không nể nang, cầm cả bàn tay của hắn áp vào mặt mình.

Lục Cảnh Ngôn ngả người trên sofa dài, bên cạnh là tiểu yêu tinh không còn biết chuyện gì, liên tục cầm tay hắn áp vào mặt mình. Cũng vẫn không hiểu cô là bị tà thần nhập hay gì, nhưng cũng không nỡ hất ra.

- Tiểu Ngôn...

- Ư...

- Tôi đưa em về Mộc gia.

- Không về...không về đó...

Khi Lục Cảnh Ngôn nhất nhất muốn dựng cô dậy để đưa về, Mộc Hàm Ngôn bỗng như con mèo nhỏ, ủy khuất sà vào lòng hắn, liên tục nói "không về". Chắc chắn là đã say thật rồi, nếu sáng mai tỉnh lại, biết bản thân đã làm gì, chắc chắc Mộc tiểu thư sẽ muốn đánh cho bản thân mình một trận. Còn dám làm nũng với người đàn ông mà mình không tỉnh táo để nhận ra.

Lục Cảnh Ngôn tức mình cắn vào cổ Mộc Hàm Ngôn một cái, khiến cô nhảy cẫng lên vì đau. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn cũng đỏ ửng, hai mắt mơ hồ tràn ngập nước, từ miệng phát ra tiếng rên khiến người đàn ông thẳng phía đối diện cương cứng.

Mộc Hàm Ngôn hư đốn nhìn xuống dưới, bỗng cười khúc khích, ngẩng lên nhìn gương mặt mờ ảo của người trước mặt.

- Haha. Nó ngóc lên rồi kìa.

Lục Cảnh Ngôn nén giận, cô nhóc này, nếu không phải là hắn ở đây, mà là một người khác...càng nghĩ càng không nén giận nổi. Môi liền ấn xuống, chặn cái miệng nhỏ đang nói vớ vẩn lại. Lại không ngờ Mộc Hàm Ngôn chiếm ưu thế, đang say mà hôn rất nhiệt tình, khiến hắn phát điên.

Tay vén áo, luồn ra phía sau, tháo chốt áo trong. Một tay giữ hông cô, một tay cảm nhận đường cong no đủ mềm mại, càng chạm càng không dứt ra được. Dục vọng phía dưới càng cương cứng, gào thét muốn được thả ra, muốn được công phá. Mộc Hàm Ngôn luồn tay vào sơ mi của Lục Cảnh Ngôn, trêu đùa nhị hoa trước ngực.

- Đừng có mà phá anh.

Lục Cảnh Ngôn giọng khàn đặc, tràn ngập dục vọng, ghé sát tai cô. Lưỡi quấn quanh thùy tai, nóng bỏng, khiến cô phát điên. Muốn một thứ gì đó lấp đầy.

- Đừng...đừng làm ở đây.

- Ý em là trên giường?

Mộc Hàm Ngôn hiện tại ngồi trên đùi hắn, ngồi trên sofa như này, quả thực rất bí. Lục Cảnh Ngôn bế cô lên, đặt lên giường.

Việc đầu tiên là loại bỏ cản trở, từng thứ từng thứ một. Thân thể trắng nõn hiện ra, cũng thật khác biệt so với lúc hắn nhìn thấy cô trong trang phục sĩ quan, quả thực rất giống...con trai. Da mặt, chân tay đều rám nắng, ngực cũng không thấy. Thật sự...khi mặc quần áo thường, không thấy điểm nào giống con gái.

Nếu Mộc Hàm Ngôn biết được tên đàn ông đang đè mình dưới thân này có ý nghĩ như vậy. Chắc chắn sẽ đạp vào mặt hắn ta một cái, đã cho ăn còn không biết điều, còn dám chê.

Hai tay không ngừng xoa nắn đôi gò trước ngực, mỗi cái chạm đều khiến cô như thể bị điện giật. Cả thân đều vặn vẹo, cảm giác kích thích không tả.

Trong phòng lớn điều hòa, lại cảm thấy toàn thân bốc hỏa, rất muốn ép chặt vào người đàn ông nằm trên người mình. Có một loại cảm giác khi cô cố gắng chạm vào người Lục Cảnh Ngôn, mát! Kích thích! Càng muốn dây dưa không rời.

Lục Cảnh Ngôn bị tiểu yêu tinh dưới thân câu dẫn, dục vọng càng cương cứng. Cô gái nhỏ mê da thịt hắn, lại càng bạo, liên tục ôm chặt hắn, ép toàn bộ người hắn sát người mình. Ngay cả hạ bộ cũng bị đụng chạm rồi.

Bàn tay hắn mò mẫm, trượt dọc từ ngực xuống đến eo thon, tiếp tục trượt xuống vùng tam giác nhỏ. Khi tiến sâu vào bên trong, mới cảm nhận được lớp màng cản trở. Yết hầu căng cứng, cổ họng khô rát cùng cực. Âu lo nhìn người con gái dưới thân mình, chỉ sợ cô đau đớn.

Cuối cùng cũng không nhịn được, nhấp mạnh vào bên trong, lớp màng rách ra. Cả hai đều khó chịu, Mộc Hàm Ngôn hét lên đau đớn, hạ bộ truyền đến một cơn đau rát. Lục Cảnh Ngôn thở dốc, thật không dám hạ hông xuống nữa. Cô đau đến mức, hai tay bấu chặt vào vai người đàn ông trước mặt, răng cắn chặt vào nhau, cố không cho tiếng hét thoát ra ngoài. Dòng nước nóng hổi trào ra khóe mắt. Lục Cảnh Ngôn lập tức hoảng hốt, bối rối hôn lên mắt cô. Không ngừng nói "xin lỗi", không ngờ lại là lần đầu, nghĩ tới điều này, bỗng muốn cả đời cưng chiều nha đầu này. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ, Mộc Hàm Ngôn, em là người của tôi.

Qua một lát, đau đớn thay bằng khoái cảm, hai chân Mộc Hàm Ngôn vắt qua hông hắn, cả người đung đưa theo nhịp. Lục Cảnh Ngôn không ngừng nhấn xuống, đem tất cả dục vọng của mình, gieo rắc sâu bên trong.

- Tránh ra.

- Hửm?

Sau trận mây mưa, Lục Cảnh Ngôn chôn mặt vào gáy Mộc Hàm Ngôn, cả người áp lên người cô. Liền bị cô nhóc dưới thân ghét bỏ, đuổi không thương tiếc. Khoái cảm cũng có, nhưng thực sự rất đau. Cả người đều tê dại, muốn nằm một mình. Ai đụng đến đều khó chịu.

Sau khi Lục Cảnh Ngôn buông tha, Mộc Hàm Ngôn mới thả lỏng người, một lát sau liền thiếp đi.

Lục Cảnh Ngôn mặc quần áo, dặn dò quản lí quán bar, sau đó liền rời đi. Trung Đông đang gay gắt, hắn thật sự rất bận. Cuộc gặp mặt đối tác tối nay, đều liên quan tới việc vận chuyển vũ khí sang bên đó. Những lô vũ khí gần đây của Lục thị, đều bị phục kích, mất trắng. Quân đội nhà nước vào cuộc vẫn không tìm ra.