Bạn gái quân nhân

Chương 5: Thật sự giúp ích

Lục Cảnh Ngôn ngả người trên ghế, nhắm mắt, thở hắt ra một cái. Lại nhớ đến đêm qua, trước khi rời đi, đã ôn nhu nhìn mèo con một lúc. Sau đó vẫn không an tâm, liền dặn dò kĩ lưỡng quản lí nên làm thế nào, chăm sóc cô tốt một chút. Đang đoán, không biết hôm nay mấy giờ cô tỉnh giấc, chắc là 8h đi? Không không, phải là 10h mới đúng...

- Tổng giám đốc.

Trợ lí Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, trên tay là bảng lịch làm việc.

- Chúng ta sắp có cuộc họp hội đồng vào lúc 3h.

- Chuyện gì?

- Về việc truy cứu trách nhiệm bên đội vận chuyển hàng đã làm mất lô hàng đó.

- Ai mở họp?

- Là chủ tịch.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, suy cho cùng việc quan trọng nhất vẫn là tìm ra lô hàng đó. Việc mở cuộc họp truy cứu trách nhiệm người trong công ty thật sự không phải lúc.

- Bố...

- Con không phải lo. Ta có chủ ý riêng của mình. Lô hàng lần này rất quan trọng, ta nhất định phải lấy về.

- Bố nghĩ là ai ra tay?

- Những lần giao hàng trước mọi người đều biết. Duy chỉ có lần này, ta không muốn đánh động, chỉ có người trong hội đồng quản trị biết.

- Như vậy...ý của bố là?

- Phải. Có nội gián. Cho nên ta mới mở cuộc họp này, quan sát nhất cử nhất động của thành viên chủ chốt trong công ty.

Lục Đồng quả nhiên không đơn giản, Lục Cảnh Ngôn tất nhiên phục ông ở điểm này. Trong lịch sử, Lục thị không hề có chuyện mất hàng như vậy, khi chuyện này xảy ra, cũng đã kinh động đến hai người rất nhiều. Căn bản là chưa từng xảy ra, cho nên về vấn đề này, bố trí có phần lỏng lẻo. Không hẳn là lỏng lẻo, nhưng thực sự bên kia ra tay rất dứt khoát, rất ác. Hẳn là có chuẩn bị.

- Nếu không tìm về kịp lúc, uy tín của Lục thị với bên đặt hàng, thật sự không còn nữa. Hàng trong kho của chúng ta cũng không đủ, vì lô hàng kia số lượng rất lớn.

Trợ lí Trần bổ sung, không khỏi làm cho hai bố con nhà họ Lục sốt ruột thêm vài phần.

- Nhà họ Diệp có thể giúp chúng ta. - Trợ lí Trần gợi ý.

- Tôi có yêu cầu đến quân đội rồi. Diệp Hâm Bằng chắc chắn đã biết. - Lục Đồng nói

- Nếu anh ta có cách. Đã không để chúng ta đợi lâu như thế. - Lục Cảnh Ngôn khó chịu, tính toán gì đó.

- Cảnh Ngôn, Lục thị liên kết với quân đội nhà nước. Việc của chúng ta là việc của họ, họ không thể không ra tay. Hơn nữa, Diệp Hâm Bằng không nể chúng ta, cũng phải nể Diệp Hà. Cho nên mới nói, con nên nắm chắc con bé Mộc Vũ Gia đó. Kéo gần mối quan hệ với họ, với chúng ta, chỉ có lợi, không có hại. - Lục Đồng quả nhiên tính toán, đã sớm lộ ra mục đích lợi nhuận cho mình.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, hắn nên học từ người bố đáng kính của mình cái gì gọi là toan tính mới phải.

- Cho nên...tối nay sinh nhật Mộc Vũ Gia, thiệp mời có lẽ đã đến chỗ con rồi, con nhất định phải đi. Tìm cơ hội nói chuyện với Diệp Hâm Bằng, thuyết phục cậu ta nhúng tay vào việc này.

- Thuyết phục thế nào?

- Thế mới nói, con trai, con đáng lí nên học từ Lục Cảnh Nghi mưu mô của nó. Con người ở tầng lớp thượng lưu như chúng ta, không chỉ cần tài năng, cần phải có cái này nữa.

Lục Đồng giơ ngón tay, chỉ vào thái dương của mình. Lục Cảnh Ngôn trước những lời mỉa mai của bố, hai đồng tử sẫm lại, hai tay cũng siết chặt. Lục Đồng rất tự hào về khả năng chế tạo vũ khí của Lục Cảnh Ngôn, nhưng đôi khi, ông thực sự không thích hắn. Muốn dạy cho hắn biết những mưu mô hơn người, bẫy được đối thủ càng tốt.

- Báo với Mộc gia, tiệc này tôi không đến được.

Lục Cảnh Ngôn âm trầm nhìn bóng Lục Đồng rời khỏi, ra lệnh cho thư kí Trần. Hắn không có hứng thú với Mộc Vũ Gia, cho nên chiêu lạt mềm buộc chặt của lão Lục bày ra, hắn không cần đến. Còn về phía Diệp Hâm Bằng, không thể ngồi chờ anh ta ứng cứu được nữa, đồ của mình thì mình tự giành lấy vậy. Mặc dù mưu mô không thâm hiểm bằng Lục Đồng hay thằng nhóc Lục Cảnh Nghi, nhưng hắn tự có tính toán riêng của mình.

- Tổng giám đốc, nhưng...

- Anh có thấy tôi làm việc tùy hứng bao giờ chưa?

Trợ lí Trần nghe đến đây, lập tức cứng họng, sau đó liền nghe theo sắp xếp của Lục Cảnh Ngôn.

Mẹ Diệp sau khi nhận cuộc gọi từ trợ lí tổng giám đốc của Lục Cảnh Ngôn, bà rất không hài lòng. Mặc dù ngoài mặt là nói ba mẹ không muốn ép bọn trẻ đến với nhau, nhưng bà thật sự, thật sự muốn cuộc hôn nhân này. Bà phải nắm chắc Lục Cảnh Ngôn, Lục Cảnh Ngôn phải là con rể của bà.

Nhân tiệc lớn tối nay, muốn ẩn ý với khách khứa, cuộc hôn nhân giữa hai nhà Mộc Lục chắc chắn sẽ diễn ra. Cho nên, tiệc này, Lục Cảnh Ngôn không đi không được. Suy đi tính lại, lại nghĩ đến chàng trai này từ trước đến giờ, ai không biết chứ riêng bà biết, hắn rất để tâm tới Hàm Ngôn. Cho nên bà sẽ nhờ hắn đón Tiểu Ngôn. Một mũi tên trúng hai con chim, không phải lo sợ tiểu nha đầu kia không về nữa. Nghĩ là làm liền, liền dịu giọng ngon ngọt gọi đến Lục Cảnh Ngôn.

- Cảnh Ngôn...

- Vâng.

- Tối nay...có thể sắp xếp một chút không?

- Dì Diệp, thực sự con rất bận. Không phải không muốn đến, mà là không đến được. Dì cũng biết Lục thị gặp rắc rối mà, dì cũng không cần lo lắng, mọi người trong Lục gia đều sẽ đến.

- Vậy sao? Tiếc quá. Dì đang định nhờ con đến đón Tiểu Ngôn...nhưng nếu con bận thì thôi cũng được. - Diệp Hà quả nhiên biết câu dẫn.

- Tiểu Ngôn?

Lục Cảnh Ngôn cư nhiên mắc câu, nghe đến hai chữ "Tiểu Ngôn" liền không nhịn được. Diệp Hà chỉ đợi có vậy, ý cười trên môi càng đậm.

- Không phải con không biết, Tiểu Ngôn và ta cùng với Tiểu Vũ...mối quan hệ không tốt cho lắm. Vả lại con bé không thích tiệc tùng, cho nên nó càng có lí do không chịu về. Mộc gia chỉ có hai đứa nó, hai chị em không đầy đủ, chỉ sợ người ngoài biết, họ cười vào mặt cho.

- Cho nên?

- Cho nên dì mới nhờ con, khoảng 5h nó tan học, đến học viện đón nó. Nếu sợ đến Mộc gia sớm quá, con có thể dẫn nó đi mua đồ để tối mặc. Từ bé đến lớn, không chịu mặc váy đầm, cho nên cũng không thấy đồ đẹp đâu.

Diệp Hà nói liên mồm, dặn dò nọ kia. Lục Cảnh Ngôn im lặng, vừa nghe vừa nghĩ ngợi gì đó.

- Sao dì nghĩ con có thể thuyết phục Tiểu Ngôn về cùng?

- Ta tin con mà. Tiểu Ngôn thích đồ chỗ con lắm phải không? Con dụ nó một chút là được.

Lục Cảnh Ngôn suy tư nhìn điện thoại, vốn dĩ muốn chuẩn bị cho việc lấy lại đồ một chút, nhưng bị bà ta dắt mũi rồi...Quả nhiên là không cho hắn đường lui, vả lại nhớ đến khuôn mặt đó, liền không kìm lòng mà đồng ý với Diệp Hà, hứa sẽ đưa cô về.

Đồng ý xong lại được phen đau đầu, làm sao để cô về cùng? Nếu cô biết người qua đêm với mình là hắn, thì lại càng khó nói hơn.

Mở hộc bàn, lấy ra một thứ đồ nhỏ, ngắm nhìn một lát, liền quyết định lấy thứ đồ này dụ Mộc Hàm Ngôn.

- Tổng giám đốc, cậu định lấy cái này tặng Mộc tiểu thư?

Trần Lập đứng cạnh Lục Cảnh Ngôn, sớm đã nghe được hết cuộc trò chuyện của hắn với Diệp Hà. Quan sát hành động đó, liền đoán ra hắn định lấy thứ đó dụ dỗ Mộc Hàm Ngôn. Đồ quý như này, cô không mắc câu thì anh đi đầu xuống đất.

- Phải.

- Nhưng...nó chỉ có một.

- Thì tôi làm cái khác.

Lục Cảnh Ngôn thản nhiên, thứ đồ này, ở chỗ của hắn sẽ không phát huy tác dụng. Đồ tốt như này, nên tặng cho cô gái quân nhân đó, có thể bảo vệ được bản thân. Vì hắn biết một khi trở thành quân nhân, cơ hội sống sót trong thời loạn này thấp hơn rất nhiều so với người bình thường. Hiện tại Trung Đông mới bắt đầu loạn lạc, nếu như cô gái nhỏ đó trở thành chỉ huy, chắc chắn phải đối mặt với chiến trường trong vài năm tới. Thứ này của hắn, thật sự giúp ích cho cô.