Bạn gái quân nhân

Chương 7: Ghen tị đến mức như vậy

Lục Cảnh Ngôn đưa cô ghé qua sản nghiệp của Mộc gia - một trong số những cửa hàng thời trang nổi tiếng.

- Làm gì? - cô nhíu mày.

- Định mặc thế này đi dự sinh nhật?

Cô không nói gì, tháo dây an toàn, tự mình xuống xe. Lục Cảnh Ngôn khẽ cười khổ, sao lại có con gái như cô chứ, cái gì cũng tiên phong dẫn đầu, nữ quân nhân đều vậy à? Cũng không nể mặt người đàn ông như hắn nữa, có ý tốt đưa tay ra tháo dây an toàn giúp, liền bị cô coi như vô hình, tự mình tháo, tự mình xuống xe.

- Chào quý khách.

Nhân viên cửa hàng cũng coi như là nhân viên của Mộc gia đi, nhưng chắc chắn, họ chỉ biết đến Lục Cảnh Ngôn. Cũng đừng cảm thấy lạ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng lộ diện trước truyền thông, những nơi có thể đi chính là nhà mình và nhà họ Diệp. Mối quan hệ với Diệp Hà và Mộc Vũ Gia không tốt, cho nên hai người đó làm trò mèo gì trước truyền thông cũng không bao giờ có mặt cô. Việc kinh doanh của Mộc Vũ Gia lại càng không liên quan tới cô, chưa một lần cô ra mặt ủng hộ hay tham quan những cửa hàng này. Cho nên mà nói, tối nay với bữa tiệc quy mô lớn như thế, không khác nào ép cô ra mắt mọi người cả. Từ trước đến nay, Mộc Hàm Ngôn cô chỉ nể mặt mọi người trong nhà mà tham gia những bữa ăn mừng bé.

- Giúp tôi chọn đồ đi.

Cô ghé sát tai nhân viên đứng gần đó, Mộc Hàm Ngôn cũng tự nhận thức được mặt mũi của mình và Mộc gia như thế nào trong buổi tối này, nên cần ăn mặc chỉn chu, không để người ta cười chê là được. Nhưng về thời trang, cô đúng là mù tịt, cho nên mới nhờ đến chị gái đó, không thề nhờ Lục Cảnh Ngôn được.

- À vâng.

Chị gái đó đánh giá cô một lượt, sau đó liền lấy ra một chiếc đầm cổ thuyền, nói cô đi thử. Mộc Hàm Ngôn ban đầu không suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới vấn đề của mình, liền quay gót vào trong phòng thay đồ.

- Không được. Đổi cái khác.

Lục Cảnh Ngôn ngồi vắt chân chữ ngũ ở ghế chờ, âm trầm nhìn Mộc Hàm Ngôn. Cô nhóc này chắc chắn là không nhớ những dấu hôn đêm qua mà hắn để lại.

- Hửm?

- Trời khá lạnh rồi đấy. Tìm cho cô ấy bộ đồ che được cổ.

- Vâng, Lục tổng.

Mộc Hàm Ngôn nghe đến đây liền đỏ mặt, chết tiệt, hắn ta còn nhớ, sao bản thân mày lại không nhớ chứ? Lục Cảnh Ngôn thản nhiên, tiếp tục đọc báo, không nhìn cô. Cô nhóc này thật khiến hắn lo lắng mà.

- Cái này được không ạ? Tại tôi thấy tiểu thư đây dáng người khá nhỏ, lại không có ngực, cho nên mặc đầm có lẽ không hợp. Hiện tại bộ đồ này đang hot với giới học sinh trung học,...

- Được rồi được rồi. Tôi lấy.

Mộc Hàm Ngôn đen mặt, không để chị gái đó sỉ nhục mình thêm nữa. Ông trời thật bất công, hà cớ gì cùng một mẹ sinh ra, Mộc Vũ Gia muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, muốn chân chân dài, muốn tay tay thon...à, lại còn muốn mặt mặt đẹp. Mà cô lại không có bất cứ thứ gì? Tại sao? Tại sao? Hừ. Thật đáng ghét. May sao còn níu lại được cái mặt, không xấu từ trên xuống dưới thì ai mà chịu nổi cơ chứ. Ta nói, nó tức cái lồng ngực gì đâu.

Lục Cảnh Ngôn nghe nhân viên bán hàng giới thiệu bộ đồ đó mà không nhịn được cười. Đáng lẽ ra phải nói câu sau lên đầu, ai lại chê người ta một lượt rồi mới giới thiệu chứ...thật không chuyên nghiệp mà.

Bộ đồ liền thân xanh nhạt, cổ không quá dài, miễn cưỡng che hết được vết bầm. Váy này cũng thật nhỏ, sớm đã ôm sát người cô, nhìn ra được đường cong bình thường không nhìn ra. Tay áo rộng, đến cổ tay lại thắt lại một đường, nhìn cô có gì đó rất bánh bèo. Lục Cảnh Ngôn nhìn qua một lượt, hài lòng rồi, liền ném tờ báo sang một bên, đứng dậy. Bây giờ đến lượt hắn.

- Lấy đồ cho tôi. Chắc số đo của tôi ở đây vẫn còn.

- Vâng.

Chị gái đó nhanh nhẹn lấy ra một bộ vest đen, từ sớm Trần Lập đã gọi đến cho cửa hàng có thời gian chuẩn bị rồi.

- Đến đây. - Lục Cảnh Ngôn nhìn cô.

- Chuyện gì?

- Giúp tôi thắt nơ.

- Tôi không biết thắt.

Mộc Hàm Ngôn nhìn chiếc nơ, rồi lại nhìn Lục Cảnh Ngôn. Cô đúng là không biết thắt.

- A, Lục tổng. Để tôi giúp anh cũng được. - Chị gái có ý tốt.

- Không cần. - Quay ra Hàm Ngôn - Đến đây, tôi dạy em.

- Sao không để chị ấy thắt, hoặc là tự thắt cũng được chứ sao. Rõ bày việc.

Mộc Hàm Ngôn lẩm bẩm, xin lỗi, Tiểu Ngôn nhà chúng tôi tính tình không tốt, đã khó ở từ lâu. Này đến tháng có khi còn khó ở hơn :v.

- Như này, như này...thắt lại đi, lệch rồi...

Hai con người to đầu vật lộn với một cái nơ, Mộc Hàm Ngôn bị nhắc nhiều quá, rối loạn, chỉ muốn thắt chặt tay một chút, thắt cho hắn ta không thở được, chết ngay tại chỗ.

Nào bạn nhỏ Mộc, làm người không ai làm thế. Nghĩ tới đây, Mộc Hàm Ngôn nén lại, rất bình tĩnh thắt giúp hắn ta.

- Rồi đó.

- Ừm, không tệ. Lần sau rút kinh nghiệm. - Lục Cảnh Ngôn chỉnh lại nơ, ngắm mình trong gương.

- Anh cũng đừng mơ có lần sau.

Bữa tiệc đã sớm bắt đầu, Diệp Hà không khỏi lo lắng, sao giờ còn chưa về đến chứ? Khách khứa đã đầy đủ rồi.

- Mẹ, sao vậy?

Mộc Vũ Gia cùng mẹ tiếp khách ở sảnh, thầy bà liên tục nhìn đồng hồ, động tác có phần gấp rút.

- Thì là em con. Tiểu Ngôn không biết có về không nữa.

- Mẹ đừng lo. Nó sẽ về thôi.

Vũ Gia đã lớn, những tranh chấp ngày trước cũng có thể bỏ qua. Còn Mộc Hàm Ngôn thì lại không thể, mặc dù cô không tỏ thái độ, nhưng lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân phải làm cho hai người sáng mắt. Vì thứ nhạy cảm với cô chính là quân sự, những người dè bỉu cô không có thực lực chính là những kẻ không đáng tôn trọng.

Có thể trách cô gay gắt cũng được, trách cô nhỏ mọn cũng được. Nhưng từ sớm, Mộc Hàm Ngôn đã ngấm cái tư tưởng nghiêm khắc trong mọi mặt, không xen tình cảm vào sự nghiệp. Cho nên những thái độ của Diệp Hà và Mộc Vũ Gia khi ngăn cản cô đến với quân sự, cô đều nhớ và gay gắt đến tận bây giờ.

- Chào dì, Vũ Gia. Sinh nhật vui vẻ.

- Mẹ, chị. Tuổi mới tốt lành.

Lục Cảnh Ngôn cùng Mộc Hàm Ngôn đến chào hỏi, không quên đưa hộp quà cho Vũ Gia. Diệp Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy mặt.

- Được rồi. Vào đi, mọi người đang chờ con đấy.

Diệp Hà nhìn Mộc Hàm Ngôn một lượt, cơ hồ là cũng không thất vọng. Liền hài lòng nhìn sang chàng rể kia, ừm, có khí chất.

Mộc Vũ Gia tay nhận quà, miệng cười ngượng cảm ơn, đi cùng nhau cơ à? Thật sự là đối với Lục Cảnh Ngôn, cô có gì đó muốn chiếm đoạt, nhận về mình. Cho nên không tránh khỏi cái nhìn không thiện cảm với cô em gái nhỏ của mình.

- Tiểu Ngôn. Lát nữa tiếp khách cùng chị. Được không?

- Không rảnh. - Rất dứt khoát.

- Mộc Hàm Ngôn. Con không thể bỏ cái thái độ trẻ con đấy đi được à?

- Không thể.

Bạn nhỏ Mộc không nể mặt bất cứ ai từ nhỏ đến lớn, trực tiếp đi vào trong, không đợi ai nói thêm câu nào.

Tình trạng này diễn ra đã nhiều năm, những người không biết sẽ bất ngờ, những người biết sẽ lấy làm bình thường. Cho nên Diệp Hà chỉ có thế cười ngại với Lục Cảnh Ngôn một cái.

- Chê cười rồi.

- Không sao, dì Diệp.

Sau đó liền theo Mộc Hàm Ngôn vào trong, cũng không biết nội bộ nhà này như nào, hẳn là phải có chuyện gì kinh thiên động địa lắm mới gay gắt như thế này. Đúng vậy, 4 năm về trước, đã xảy ra chuyện khiến Mộc Hàm Ngôn không thể tha thứ cho chính mình, cũng không thể tha thứ cho Diệp Hà và Mộc Vũ Gia. Nhưng chuyện đó để sau hẵng đề cập đến, hiện tại lo việc trước mắt đã.

- Mày đến hơi muộn đấy.

Diệp Vĩ Kì nheo mắt nhìn đứa em gái mới đến, rất thản nhiên kéo ghế ra ngồi.

- Lão Bằng đâu rồi?

- Đang tiếp khách giúp cô. Mày cũng nên đứng lên tiếp giúp Tiểu Vũ đi chứ.

- Không thích. Anh thích thì đi mà tiếp. Ngồi đấy mà dạy đời.

- Hừ? Cái đồ vô ơn này. Mau trả tao.

- Trả cái gì?

- Thẻ.

- Đây. Có thế cũng lắm chuyện. Cứ như kiểu em ăn cắp không trả ấy.

Mộc Hàm Ngôn hằn học lấy thẻ đập vào tay Diệp Vĩ Kì, hai anh em nhà này, gặp nhau không kích nhau không yên mà.

- Lần sau không cho mày mượn nữa.

- Không thèm. Có chết cũng không vào lần hai.

Mộc Hàm Ngôn sợ rồi, có cho cũng chẳng vào bar uống rượu nữa, tránh trường hợp lại qua đêm linh tinh. Lục Cảnh Ngôn đảo mắt tìm Diệp Hâm Bằng, chuyện trước mắt vẫn là tìm ra lô vũ khí đó, ăn uống phụ thôi.

- Hàm Ngôn, chị học lớp nào vậy? Em chưa gặp qua.

- Đại học rồi em. Không phải ở trung học như em đâu.

- Vậy à? Em tưởng chị vẫn học trung học, nhỏ quá mà.

Câu cuối của Lục Cảnh Nghi như đập thẳng vào mặt cô một cái đau đớn. Diệp Vĩ Kì được dịp cười phá lên, thằng bé này thật biết cách làm người khác mất mặt mà. Anh thích!

- Nhỏ nhưng đủ dùng.

- Chắc vậy.

Lục Cảnh Nghi bĩu môi, nhìn lại Mộc Hàm Ngôn, còn không lớn bằng cô bạn gái của cậu nữa. Lục Cảnh Ngôn cười, hắn cũng đồng tình với Cảnh Nghi, đồng thời cũng đồng tình với Hàm Ngôn. Nhỏ, nhưng đủ dùng.

- Khai tiệc chưa thế?

- Vẫn chưa.

Vừa dứt lời, Mộc Vũ Gia đứng trên sân khấu, cầm micro, cảm ơn tất cả mọi người đã đến, đồng thời cũng rất cảm ơn mẹ và bố, những người thân đã giúp cô tổ chức bữa tiệc này.

- Cảm ơn mọi người luôn yêu thương con, luôn rộng lượng với con. Cảm ơn các vị khách quý, những người trong ngành luôn nâng đỡ Vũ Gia này, và cả những người ưu tú khác ngành...

Mọi người vỗ tay ào ào, duy chỉ có cô rất thản nhiên cắn hạt dưa, uống nước ngọt.

- Tao cạn lời với mày luôn đấy.

- Kệ em. Toàn những lời vô vị.

- Người ta nhìn vào còn tưởng mày không mang họ Mộc nữa.

- Em cũng muốn mang họ Diệp đấy. Diệp Hàm Ngôn? Hay đấy chứ.

Mộc Hàm Ngôn không ngừng cãi qua cãi lại với Diệp Vĩ Kì. Phải phải, anh chỉ biết nói em vô tâm, còn luôn bênh vực Mộc Vũ Gia. Nhưng anh chẳng biết tại sao em lại phải ghen tị đến mức như vậy.

Phải. Mộc Vũ Gia sinh ra hào quang vây quanh, làm bất cứ việc gì cũng luôn được mọi người ủng hộ, chị ta tài giỏi, còn luôn được nâng đỡ. Đi học cũng luôn có ô tô riêng đưa đón, gầy thì tẩm bổ, béo thì tập gym. Còn cô thì không, tất cả những thứ cô có đều là tự mình làm ra, hay Diệp Hâm Bằng tặng. Nắng thì tự biết đội mũ, mưa thì tự mặc áo mưa, đi học tự mình đạp xe. Những cơ hội thăng tiến của cô cũng luôn bị người khác cướp mất. Khi cô chọn con đường cho chính mình, cũng bị chính người nhà ngăn cản. Bố cô cũng không nói giúp cô câu nào khi mẹ cô - Diệp Hà phản đối cô đến với quân đội. Cô không tài nào hiểu nổi, cũng không muốn hiểu lí do của bà ấy là gì. Mặc dù hiện tại trong nhà không gay gắt với cô nữa, nhưng cô vấn là không chấp nhận được.

- Đến bao giờ vậy? - Diệp Hâm Bằng kéo ghế ngồi cạnh cô.

- Em đến muộn. Nên mới có người kì kèo mãi. - Cô khuấy tung bát cơm.

- Vĩ Kì?

- Còn ai vào đây.

- Chú cũng đến sớm quá thể.

Diệp Hâm Bằng lập tức quay ra nói Diệp Vĩ Kì, tên nào đó nuốt nước bọt, lườm cháy mắt đứa em trời đánh kia.

Cả bàn 5 người, không nói thêm gì nữa, cho đến khi Vũ Gia đi đến.

- Bàn này thiếu một người à? Em ngồi nhé.

- Cứ tự nhiên.

Lục Cảnh Ngôn tự động kéo ghế ngồi sát vào cô, chừa ra một khoảng trống rộng cho ghế của Mộc Vũ Gia. Những người còn lại không để ý đến việc này, nhưng Vũ Gia sớm đã nhìn ra ý của hắn, ngại ngùng ngồi xuống.

- Lão Bằng, vụ lô vũ khí của Lục thị. Anh điều tra đến đâu rồi? - Mộc Hàm Ngôn nói nhỏ đủ cho Diệp Hâm Bằng nghe thấy.

- Anh đã lỡ tuyên bố với mọi người, vụ này anh không nhúng tay vào. Cho nên, định nhờ em nói với ông, mượn một tiểu đội...

- Sao anh biết ở đâu?

- Không phải em nghi ngờ anh cho người cướp đồ của Lục thị đấy chứ?

Câu hỏi trúng tim đen của Mộc Hàm Ngôn, hiện tại, cô vẫn đa nghi như thế. Đúng thật là vẫn còn nghi ngờ Diệp Hâm Bằng.

- Thì...

- Anh cho người theo dõi Đổng Trác.

- Đổng Trác?

- Hai người xì xầm cái gì vậy?

Diệp Vĩ Kì cho miếng thịt vào miệng, không ngừng nhai, lại tò mò nhìn hai anh em kia to nhỏ lớn bé với nhau.

Mộc Hàm Ngôn chỉnh đốn lại mình, cắt miếng bít tết cho vào miệng, coi như không có gì.

- Không có. Đang bàn xem có nên mua keo 401 của Hàn dính mồm anh lại không.

- Cái gì?

- Sao anh nói lắm thế. Ăn đi.

Mộc Hàm Ngôn quay ra nạt Diệp Vĩ Kì một cái, anh định đáp trả lại, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của lão Bằng, liền rút tay lại. Cái con bé này, bị lão Bằng chiều đến hư à?