Bạn gái quân nhân

Chương 8: Tướng phu thê

- Tôi cho người theo dõi Đổng Trác. Giữa tôi và hắn là ân oán riêng, còn việc phát hiện ra hàng của cậu bị hắn ta lấy đi, chỉ là tình cờ.

Lục Cảnh Ngôn và Diệp Hâm Bằng cụng ly, hiện tại họ đứng ngoài sảnh, nói chuyện cho dễ, tránh người khác nghe được cuộc trò chuyện.

- Tiểu Ngôn sẽ nhờ ông nội tôi điều động quân, nếu cậu muốn diệt Đổng Trác, thì phải mượn tay quân đội. Đến lúc đó, tôi sẽ dùng quyền hành của mình, ép hắn ta rời khỏi cái ghế phó giám đốc Lục thị.

- Lão Bằng, tôi không hiểu vì sao anh lại tuyên bố không nhúng tay vào vụ này.

- Nếu tôi ra mặt, chắc chắn Đổng Trác sẽ phát hiện ra người của tôi gài trong tay sai của hắn. Nếu như phục kích chính xác như vậy, có thể hắn ta sẽ nghi ngờ rằng người của cậu gài vào, sẽ cho người theo dõi cậu để tìm ra gián điệp đó. Nhưng thực chất lại là không có, Đổng Trác sẽ bó tay.

- Quả nhiên cao tay.

Lục Cảnh Ngôn nhấp ngụm rượu, đúng là gừng càng già càng cay, Lục Đồng hay Diệp Hâm Bằng đều là những người quỷ kế đa đoan. Đều là những kế sách hắn không thể nghĩ ra.

- Nếu cậu nắm chắc Hàm Ngôn trong tay, kéo con bé về bên cậu. Thì kế sách gài bẫy đối thủ, cậu không cần phải lo lắng nữa.

- Hửm?

- Nó lớn lên bên tôi, so với Vũ Gia, hay so với cậu, tài năng có thể không bằng. Nó có thể không thắng người khác bằng cái tài, nhưng chắc chắn sẽ thắng bằng cái đầu. Nhưng hãy coi chừng, làm phật ý nó, có khi ngay cả cậu cũng bị gài bẫy.

Câu nói của Diệp Hâm Bằng vang lên trong đầu hắn, nếu đã là như thế, tỉ lệ nắm chắc Mộc Hàm Ngôn chỉ là con số 0. Nhìn theo bóng lưng của Diệp Hâm Bằng, thầm nghĩ, hai anh em nhà này, đều khó đoán như nhau. Trong chốc lát đã khiến Lục Cảnh Ngôn như muốn phát điên.

- Lão Bằng, anh nói gì với hắn ta vậy?

Mộc Hàm Ngôn ở bên trong, vẫn luôn nhìn ra ngoài sảnh quan sát hai người đàn ông kia. Thấy Diệp Hâm Bằng đi vào một mình, liền hất mặt hỏi han.

- Không có gì. Nói cho cậu ta biết về kế hoạch phục kích trước.

- Vậy thôi à?

- Vậy thôi. À còn nhân tiện nói xấu em vài câu.

- Vớ vẩn. Em có cái gì để nói xấu chứ.

Mộc Hàm Ngôn cho miếng bánh vào trong miệng, chà, hết bữa mặn sang bữa ngọt, đều thật tuyệt vời. Đang cảm thấy thích thú khi miếng bánh bông lan mềm mịn tan trong miệng, cắm dĩa xuống miếng dâu tây trong đĩa, đang định cho lên miệng, liền bị tên nào đó mất lịch sự cướp mất.

- Ngon đấy.

- Diệp Vĩ Kì, dây thần kinh xấu hổ của anh bị chó tha à.

- Không không. Thấy mày ăn nhiều quá, ăn liên mồm từ nãy giờ, anh ăn hộ thôi. Béo quá không tốt đâu.

- Hừ. Béo cũng không đến lượt anh lo.

- Anh mày phải lo chứ, béo xấu không có ai lấy đâu.

- Anh nên lo cho bản thân trước. Đá gái nhiều quá, nay mai tìm được người mình muốn lấy làm vợ, gửi kết bạn đi có khi người ta còn không chấp nhận. Nghiệp đấy.

Hai người không ngừng đấu đá nhau, báo hại Diệp Hâm Bằng bị kéo vào giữa làm lá chắn.

- Chà, nhị tiểu thư của nhà họ Mộc đây rồi. Mãi mới có dịp gặp mặt.

Bàng Huân cười ẩn ý, nhìn có vẻ quen quen, liền nhớ ra là người đi cùng Lục Cảnh Ngôn hôm trước bị tay sai của ông bắt. Thật thú vị.

- Lão Bàng.

Diệp Hâm Bằng cũng kính nể chào hỏi một câu. Diệp Vĩ Kì lịch sự cúi đầu, riêng Mộc Hàm Ngôn chán ghét liếc một cái. Ai đây? Không quen. Một lão đầu trọc cười không có thiện ý chút nào.

- A, tôi làm tiểu thư sợ sao? Tôi là Bàng Huân, đối tác làm ăn với ba cô.

- Vâng. Rất vui được làm quen.

Bàng Huân thích thú nhíu mày, coi bộ dạng này là không nhớ gì về hôm đấy rồi. Theo trí nhớ của hắn thì đúng là cô bé này hôm trước không tỉnh táo, phải dựa vào người Lục Cảnh Ngôn mới miễn cưỡng đứng được.

- Lão Bàng.

Lục Cảnh Ngôn đi đến, không khách khí cụng ly với lão ta. Vội lo lắng xem có phải lão già này nhớ ra cô và hắn đi cùng nhau ở Kingbar đêm trước không. Không biết có kích cô quá mức không. Lại nhìn sang Mộc Hàm Ngôn, bạn nhỏ Mộc vẫn không nể mặt ai, vẫn rất vô tư ăn bánh, thử hết đồ ngọt trên dãy bàn.

- Mày có thể ngừng ăn được không?

- Không thể.

- Tao chắc chắn là ông nội và lão Bằng đã cho mày ăn gan hùm mật gấu rồi.

- Quá khen. Chuyển lời của em cho lão Bằng và lão Diệp, em yêu họ nhất trên đời.

- Lão Bằng ở kia. Mày có thể nói luôn.

Mộc Hàm Ngôn dừng ăn, lườm Diệp Vĩ Kì một cái, coi bộ tên này rất muốn cãi nhau với cô thì phải. Từ lúc đến đây tới giờ, chưa buông tha nhau phút nào. Liền véo vào hông anh ta một cái, mĩ nam kia ré lên, nha đầu bên này bĩu môi mắng "đáng đời".

- Chú Bàng. - Giọng nói rất ngọt vang lên.

- A, Tiểu Vũ. Tới đây.

- Mọi người nói gì rôm rả vậy.

- À, chú muốn gặp mặt em gái con một chút. Đúng là như con nói, con bé khẩu khí không nhỏ, cả chú cũng không nể mặt nữa.

- Haha, nó còn nhỏ, nếu làm phật ý chú thì cho cháu xin lỗi.

Mộc Hàm Ngôn ngoáy tai nhìn hai chú cháu ngọt ngọt ngào ngào, liền mắng một câu "giả tạo", nghe câu nào cũng không lọt tai.

- Cảnh Ngôn, tiếp khách cùng em được không. Nhiều khách quá. Em chào hỏi không hết.

- Hóa ra Lục tổng là vị hôn phu của Tiểu Vũ sao. Ừm, trai tài gái sắc, tốt, tốt lắm. Chú còn tưởng Lục tổng và em gái con là một đôi chứ.

Bàng Huân dứt lời, Diệp Vĩ Kì bụm miệng cười, Diệp Hâm Bằng cùng Lục Cảnh Ngôn ho khan, mặt đẹp của Mộc Vũ Gia biến sắc. Mộc Hàm Ngôn sặc bánh, cái lão già này, cái nết cái duyên đúng kẹt lại trong bụng mẹ rồi.

- Tưởng gì hài vậy. Ai ghép đôi xứng quá trời.

Mộc Hàm Ngôn chính xác là không muốn nể mặt lão ta nữa, mặc kệ lão có bằng tuổi bố cô, cũng không muốn nghe lão luyên thuyên mà không nói câu nào nữa. Xúc nốt miếng bánh cho lên miệng, sau đó mới hành động.

- Nhìn này. Có tướng phu thê luôn?

Mộc Hàm Ngôn kéo Lục Cảnh Ngôn đứng cạnh mình, chỉ tay vào mình, sau đó lại chỉ tay vào hắn. Nhưng cô thật sự không biết, khi đứng với nhau, hai người trông rất đẹp đôi. Đều rất khí chất.

Diệp Vĩ Kì ho khan, Diệp Hâm Bằng ho khan lần thứ n.

- Đấy nhé, chú đâu có nói sai. Có tướng phu thê mà nhỉ? - Bàng Huân vẫn không bỏ qua cơ hội thêm mắm dặm muối.

- Có á?

Mộc Hàm Ngôn lập tức đẩy hắn ra, ngơ ngác nhìn Diệp Hâm Bằng đính chính lại.

- Anh không biết. Đừng hỏi anh.

- Tao cũng không biết. Đừng nhìn tao.

- Mọi người nói chuyện đi nhé. Cháu đi tiếp khách đây chú Bàng.

Mộc Vũ Gia cuối cùng cũng không nhịn được tự động rời trước, Bàng Huân cười ẩn ý, thì ra làm chị em nhà này bất hòa thật là dễ dàng.

Mặc dù lão ta không biết họ vốn đã không hòa thuận, nhưng lần này lão đã thành công. Vốn dĩ chỉ có Mộc Hàm Ngôn gay gắt, lần này lại thêm Mộc Vũ Gia không có thiện cảm.

Lục Cảnh Ngôn sát khí bao quanh, âm trầm nhìn Bàng Huân, lão cáo già này. Cái gì không giỏi, chỉ giỏi kích đểu người khác. Thả lỏng nơ, một dốc uống cạn rượu trong ly, lần này phải cho lão già này biết tay mới được.

- Lục tổng, cậu đã tìm ra số hàng đó chưa?

- Cẩn thận. Hắn ta và Đổng Trác rất thân thiết.

Diệp Hâm Bằng cầm rượu đến gạn vào ly cho Lục Cảnh Ngôn, nói nhỏ đủ cho hắn nghe thấy. Lục Cảnh Ngôn cười nhạt, mặc dù mưu mô kế bẩn đúng là không bằng ai, nhưng để ngồi vững ở cái ghế Tổng giám đốc, không phải chỉ có yếu tố con ông cháu cha đâu...

- Vẫn chưa. Lục tổng chỉ là cái danh xưng, bất tài vẫn chưa tìm ra, để mọi người chê cười rồi.

- Thế cố lên nhé. Lô hàng này mà mất, Lục thị của cậu thiệt hại không nhỏ đâu.

- Vậy thì lúc đó phiền Bàng lão đại, cho chúng tôi vay một ít vốn rồi.

Ai cũng nghe ra ý mỉa mai trong từng chữ. Bàng Huân xám mặt lại, cầm ly rượu đi ra chỗ khác, để lại một đám trẻ bảo nhau.

- Lão già đó, câu nào câu nấy đều bốc mùi. - Hàm Ngôn khó chịu.

- Cái thứ lo chuyện bao đồng. - Bạn nhỏ Mộc tiếp tục bốc phốt.

- Có ngày chết sặc nước bọt chỉ vì tội nói láo. - Cho miếng bánh vào mồm, vẫn tiếp tục mắng người.

- Hàm Ngôn, nhân lúc lão Diệp chưa ra về, mau đến nói chuyện.

Diệp Hâm Bằng không lên tiếng nhắc nhở, chắc cô sẽ bị bánh trái nước ngọt lấp đầy não mất.

- Tôi đi cùng em.

- Khôn..ng..g

- Để Cảnh Ngôn đi cùng.

Nể Diệp Hâm Bằng, cô cùng hắn đến tìm ông, khó khăn lắm mới tách được mọi người ra, kéo ông vào phòng gần đấy.

- Ngoại...

- Ông.

- Có chuyện gì?

- Con có chuyện muốn nhờ.

- Lại hết tiền à?

- Khiếp. Ai lại nói thế bao giờ.

Mộc Hàm Ngôn vùng vằng, cô tiêu sài phung phí hồi ở nhà thôi, chứ lên đại học ai mà có thời gian tiêu tiền chứ.

- Thế có chuyện gì?

- Con có thể mượn ông một tiểu đội không?

- Binh nhất hay binh nhì?

- Càng cao càng tốt, tốt nhất là thiện chiến nhất của quân đội.

- Bao giờ lấy?

- Ông không hỏi con mượn làm gì à?

- Không cần. Riêng con và Tiểu Bằng, ta không cần hỏi.

Câu nói làm cô mát lòng nhất ngày, đúng là nên nói trước mặt lão Diệp và lão Bằng câu "con yêu hai người nhất trên đời" mà.

- Không được để con bé bị thương, nếu không sẽ không có lần sau nữa.

- Vâng.

Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, hắn cũng không có ý định cho Hàm Ngôn có mặt trong trận phục kích. Nhà họ Diệp chỉ cần giúp hắn đến đây thôi, phần còn lại tự mình hắn ra mặt là được rồi.