Bạn gái quân nhân

Chương 9: Cô gái khác lạ

- Giang Tư Duệ, cậu lén lén lút lút làm cái gì đấy?

Mộc Hàm Ngôn từ thư viện trường về kí túc, đã thấy cô bạn của mình ăn mặc chỉn chu lấp ló ở cổng chính.

- Hẹn hò?

- Nói bé thôi.

- Thế là hẹn hò thật?

- Nay tớ gặp mặt lần đầu.

Giang Tư Duệ đỏ mặt, không nhìn Hàm Ngôn, cúi mặt nhìn hai mũi giày của mình.

- Vậy...đi chơi vui vẻ nhé.

- Ưm, cảm ơn.

- Tớ về phòng đây.

Mộc Hàm Ngôn vẫy tay chào tạm biệt, đi được một đoạn liền rẽ ngang vào bụi cây. Hừm, nói thì nói vậy, nhưng vẫn tò mò người làm cho tiểu yêu kia bẽn lẽn ngại ngùng là ai.

Hic, Mộc Hàm Ngôn mọc rễ trong bụi cây, chắc chắn là đồ ngốc kia phát điên lên vì gặp mặt rồi mới chờ sớm như vậy. Thằng tra nam đó, sao đến muộn như vậy chứ? Làm cô bị muỗi cắn xưng chân lên rồi. Tên khốn nào mà...mà dám...dám...

- Cái gì? Diệp Vĩ Kì?

Mộc Hàm Ngôn há mồm nhìn khuôn mặt mĩ nam ló ra cửa xe. Bentley quen thuộc đen bóng phóng đi trong màn đêm, để lại nha đầu Mộc được phen sốc tận não.

- Cái con nhỏ này, cảnh cáo rồi mà có nghe đâu.

- Em làm gì ở đây vậy?

Quản lí kí túc đẩy gọng kính, nhướng mày nhìn cô học trò nhỏ đang lẩm bẩm trong bụi cây.

Mộc Hàm Ngôn được dịp nuốt nước bọt ừng ực, thôi teo mẹ não em rồi...

- Em đi ngang qua bị rơi cái bút vào bụi cây ạ.

- Thật?

- Thật ạ.

- Về phòng.

Mộc tiểu thư chỉ đợi có thế, ôm đống sách phóng như bay về phòng. Bà cô đó, lúc nào cũng bày ra cái bộ mặt nghiêm khắc như vậy, lúc nào cũng đẩy gọng kính, đẩy nhiều đến nỗi tưởng chừng hai mắt kính với hai con ngươi hòa nhập làm một luôn.

Lại nhớ ra, được phen bực mình với Giang Tư Duệ. Có nên gọi điện phá đám không nhỉ? Bạn nhỏ Mộc, làm người không ai làm thế. Câu nói vang lên trong đầu, Mộc Hàm Ngôn ngồi thiền trong trí óc, tịnh tâm 5 phút, sau đó quyết định đi tắm, rồi ra ngoài tự thưởng cho bản thân một bữa no nê.

- Alo.

- Hàm Ngôn, tối nay rảnh không?

- Ai vậy? - nhíu mày

- A, tớ, Thiệu Huy đây.

- Có chuyện gì không? - nhíu mày lần 2

- Tớ định mời cậu đi ăn. Tại có tới hai vé buffet...

- Mấy giờ?

- Nếu cậu sẵn sàng rồi thì tớ có thể đón ngay lúc này.

- Đợi tôi ở cổng chính.

Cô tắt điện thoại, sấy khô tóc, chỉnh đốn lại bản thân, sau đó liền khóa cửa, xuống dưới. Lâm Thiệu Huy rất nhanh, đã đứng ở dưới cổng.

- Hàm Ngôn.

- Đi bằng gì đây?

- Tớ có xe.

Lâm Thiệu Huy vốn là một trong bốn cậu ấm của nhà họ Lâm, ba người anh của cậu đều chọn kinh doanh hoặc hoạt động trong giáo dục, duy chỉ có cậu bén duyên với quân sự. Tất nhiên, chỉ cần có chí hướng phấn đấu, bố mẹ cậu sẽ ủng hộ vô điều kiện, không giống cô bị cấm cản mọi thứ.

Là cậu ấm, nên vẫn có xe riêng phục vụ đi lại, người của nhà họ Lâm mới mang đến cho cậu.

- Mở mui ra đi.

- Được.

Cô thầm cảm thán, rốt cuộc giàu tới mức nào mà rước tận xe đua Ferrari Portofino mới nhất về? Năm ngoái thấy quảng bá rồi, mệnh danh là xe đua có kiểu dáng đẹp nhất trên thị trường hiện tại. Không ngờ được nhìn tận mắt, sờ tận tay, ngồi tận mông thế này. Huhu. Hạnh phúc quá.

- Về mình rồi à?

- Hửm?

- Xe ấy.

- Không. Nhập bên Ý về đấy. Lấy bên đấy về thì giá rẻ hơn nhiều so với mua hàng nhập của đại lí.

- Bao nhiêu?

- Nếu tôi nhớ không nhầm. Thì rơi vào khoảng 215 nghìn đô.

Mộc Hàm Ngôn thật sự trầm trồ đến mức rơi hàm rồi. Thật sự đau tim rồi. Chơi cùng hội con nhà giàu, thật sự khiến cô sốc tận óc luôn. Diệp Vĩ Kì có Bentley Bentayga, khi anh ta rinh về, cô đã nhìn hóa đơn thanh toán, gì mà 184,000 USD, lúc đó cô tưởng chừng mình có thể ngất đến nơi, ngất ngay tại chỗ. Bởi lão Bằng mới chỉ đi Chevrolet Tahoe giá 48,000 USD , Mộc Vũ Gia có Toyota Innova 45,000 USD. À rồi, cô quá xem qua cái Range Rover Evoque của Lục Cảnh Ngôn, rơi vào giá 150,000 USD. Ai cũng có xe, còn cô? Cô có xe đạp đi từ hồi lớp 6 đến giờ, vẫn còn trong kho nha. Lên cấp 3 cô có xe điện Vespa giá nội địa 4000 tệ. Còn cái gì xui rủi quê kệch đến hết đây đi, tao giang tay đón nhận rồi đấy.

- Cái này là quà tặng của các anh tôi khi tôi đỗ vào học viện.

- À rồi.

Còn cô? Cô có cái gì khi vào đây? Phương tiện đi lại? Không có. Thẻ ATM? Không có. Máy tính? Không hề. Điện thoại mới? Không có luôn. Đột nhiên Mộc Hàm Ngôn rất muốn gào thét, gào thét tại vì sao? Vì sao mà cô lại trông giống như con ghẻ? Vì sao mà trông cô không hề giống một tiểu thư danh giá như Mộc Vũ Gia?

Thôi được rồi, cũng là do cô hay bất hòa với thủ quỹ của Mộc gia - Diệp Hà. Vả lại, cô cũng không bao giờ có ý định xin bà ta bất cứ thứ gì. Cho nên cái gì cũng không có. Thôi được rồi, là do cô, cái gì cũng do cô tự hại mình cả. Cho nên cấm có hó hé kêu ca với ai.

- Bố mẹ cậu làm gì?

- Kinh doanh vớ vẩn. - Mộc Hàm Ngôn chống tay vào cửa xe.

- Nhà có mấy người?

- Nhiều lắm. Khu chính thì có 6 người. Khu phụ trên dưới 10 người.

- Giúp việc à?

- Ừm. Nhà tôi cần có người dọn nhà, người chăm lo bếp núc, người chăm sóc vườn tược. À, còn phải có người chăm sóc ông bà nội tôi nữa.

Mộc Hàm Ngôn xòe tay ra đếm, đang hồi tưởng lại những người giúp việc trong nhà. Nhà chính lớn thì có ông bà nội, bố mẹ, Vũ gia và cô. Còn nhà phụ ở cánh trái có các phòng nhỏ cho giúp việc.

- Vậy mà kinh doanh vớ vẩn à? Haha. Nhà cậu cũng phải ở tầm trung đấy.

- Chắc vậy. Tôi cũng chả biết. Không quan tâm lắm.

Mộc Hàm Ngôn thản nhiên hóng gió, đúng là cô không quan tâm họ làm gì thật. 3 người họ đều bận bịu với công ty liên quan đến thời trang gì đó. Còn cô suốt ngày ở nhà ngoại cùng với lão Bằng tập luyện. Cho nên ở nhà có gì to nhỏ cũng đều không biết.

Lâm Thiệu Huy khẽ cười, nhìn sang cô gái cạnh mình, sao lại có người con gái bất cần như thế. Mọi thứ xung quanh đều không thể làm ảnh hưởng được cô. Hỏi đến cái gì cũng tôi không biết, cái gì cũng chắc vậy, chắc thế. Người không kiên nhẫn nói chuyện với cô chắc chắn phát điên. Nhưng không sao, cậu là người rất kiên nhẫn.

- Đến rồi.

Xe dừng lại trước nhà hàng Ý, cậu vốn dĩ có ý định giúp cô tháo dây an toàn, nhưng lại bị chính cô nhanh tay tháo trước, động tác xuống xe cũng vô cùng linh hoạt. Khiến Lâm Thiệu Huy không kịp trở tay.

Thật sự không cần bất ngờ, vì Mộc Hàm Ngôn đối với ai cũng như vậy. Trước ai cũng tỏ vẻ bất cần như vậy. Chính vì thế, Lâm Thiệu Huy mới càng có hứng thú với Mộc Hàm Ngôn.

- Ăn gì đây?

- Hải sản.

- Bao nhiêu một người?

Mộc Hàm Ngôn cầm tấm vé, quơ qua lại, ừm, hải sản thì đắt đấy.

- Tôi lấy hai vé cuối cùng hết 1000 tệ.

- Ừm, cũng được.

Mộc Hàm Ngôn gật gù, thế thì cũng rẻ. Hai người lên đến tầng hai của nhà hàng, Lâm Thiệu Huy đưa vé cho nhân viên kiểm tra. Xong xuôi, cùng vào bên trong, mọi thứ đã sẵn sàng, khách khứa cũng không quá đông.

- Ấy, Thiệu Huy.

Hình như là người quen của cậu ta, mặc cho cậu ta tiếp chuyện. Mộc Hàm Ngôn cầm đĩa lên, bắt đầu sự nghiệp ăn uống. Tôm lớn, cua bự. Ta tới đâyyyy!

- Bạn gái em à?

- Không phải. Bạn học cùng Học viện của em.

- Chà. Nữ quân nhân à. Ngầu đấy.

- Hàm Ngôn. - Thiệu Huy gọi cô.

- Ơi. Hử? - Một miệng đầy thịt cua.

- Chào em.

Mỹ nữ tóc vàng xinh xắn tươi cười chào hỏi cô. Mộc Hàm Ngôn cũng rất lịch sự đặt đĩa xuống, nuốt đồ ăn xuống, lấy giấy lau tay, lau miệng, mới quay qua chào hỏi.

- Chào chị.

- Chị là Âu Hải Đường. Rất vui được làm quen.

Mộc Hàm Ngôn nuốt nước bọt, eo ơi, tên hay mà mặt cũng xinh nữa. Giọng ngọt như mía lùi ấy. Thích thế.

- Em là Mộc Hàm Ngôn. Bạn cùng khóa với cậu ấy.

- Hiếm khi thấy nó dắt bạn khác giới đi chơi. Bạn gái à?

- Chị này...em đã bảo không phải...

- Haha. Bạn gái đấy, không phải bạn trai đâu.

Mộc Hàm Ngôn cười lớn nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Thiệu Huy. Cô đùa thôi mà, có cần phải phản ứng như thế không chứ. Âu Hải Đường tủm tỉm cười, phải phải, cô bé này đùa thôi mà, thằng em yêu quý của cô đúng là có ý gì khác lạ mà.