Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 8: Tai nạn (1)

Sáng ngày hôm sau, trên mô đất trống phía đông của Ô Sơn trấn vẫn như thường lệ, là nơi tập trung của một đám hài tử. Lúc này Hi Nhĩ Mạn còn chưa tới, chỉ thấy một đám hài tử đang vây quanh Lâm Lôi và Tiểu Nhạn.

"Lâm Lôi thiếu gia, trận chiến hôm qua như thế nào? Kể cho chúng ta nghe về trận chiến hôm qua đi."

"Tiểu Nhạn, ngươi nói cái gì hỏa xà chi vũ? Hỏa xà chi vũ là cái gì? Vậy cuối cùng kết quả thế nào, kể thêm đi?"

Chỉ thấy một đám nhao nhao cả lên. Hôm qua bọn chúng quá sợ hãi không dám đi theo Hi Nhĩ Mạn, chỉ có Lâm Lôi và Tiểu Nhạn cùng các vị đội trưởng đi xem.

Lần đầu tiên được thấy 'Tấn Mãnh Long', bọn chúng đều bị dọa đến ngây người. Tấn mãnh long thân hình đồ sộ chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, lớp lân giáp bao phủ to lớn toàn một màu đỏ, chỉ mới nhìn thôi cũng đã đoán được là nó mạnh mẽ đến mức nào.

"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc tới!" Một đứa trẻ nhìn thấy Hi Nhĩ Mạn cùng các đội trưởng đang đi tới thì hô to. Ngay lập tức, đám hài tử nhanh chóng xếp hàng vô cùng quy củ thành 3 đoàn đội.

"Bài huấn luyện hôm nay, mọi người đã rõ ràng chưa?" Hi Nhĩ Mạn mỉm cười nói.

"Rõ!" Lũ trẻ đồng thanh trả lời.

"Được, rất tốt." Sắc mặt Hi Nhĩ Mạn đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh: "Ma thú khổng lồ kia là Tấn mãnh long, trên lưng Tấn mãnh long chính là ma pháp sư thần bí. Bọn họ vô cùng cường đại. Nhưng mọi người phải biết rằng!"

Hi Nhĩ Mạn ánh bắt sáng quắc lên, nhìn thẳng vào đám nhỏ đang đứng phía trước: "Vị ma pháp sư thần bí kia cũng chính là phải từng bước tu luyện mới đạt được như thế. Muốn thu phục được Tấn mãnh long cường đại thì còn phải nỗ lực hơn nữa trong rất nhiều năm. Nếu các ngươi muốn thu phục được ma thú cường đại như Tấn mãnh long vậy, thì các ngươi cần phải cố gắng, không ngừng cố gắng!"

"Bất luận kẻ nào cũng đều có thể trở thành cường giả. Khác nhau chỉ là ở chỗ ... các ngươi có chịu cố gắng hay không mà thôi."

Hi Nhĩ Mạn nói như chém đinh chặt sắt, ánh mắt lãnh lệ.

Nhất thời im lặng bao trùm lũ trẻ. Chỉ là đám thiếu niên lớn tuổi hơn một chút, trong lòng đều có những ý nghĩ riêng mà ánh mắt trở nên bất đồng mà thôi.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện sáng ngày hôm nay, vẫn như cũ - hướng về phía ánh sáng mặt trời, tiến hành rèn luyện 'Uẩn Khí Thức'." Hi Nhĩ Mạn rất rõ ràng đi thẳng vào vấn đề, lúc này cả 3 đoàn đội của bọn trẻ đều bắt đầu tiến hành huấn luyện 'Uẩn Khí Thức'.

Hôm nay không khí huấn luyện khác hẳn mọi khi, không ai dám kêu mệt, mọi người đều cố gắng hoàn thành bài huấn luyện được giao cho.Trần Tiểu Nhạn cười thầm, Hi Nhĩ Mạn thực ra cũng rất biết cách nắm bắt tâm lý của bọn trẻ.

Trần Tiểu Nhạn nàng cũng không chịu thua kém, cố sức hoàn thành 100 cái chống đẩy của mình. Ở kiếp trước, nàng chống được 10 cái đã là giỏi rồi, nhưng qua hơn 2 năm huấn luyến, sức bền, độ dẻo dai của cơ thể nàng đã tăng lên đáng kể.

"99,100..."

Nàng chống người ngồi dậy thở, mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt, rơi xuống đất tạo thành tiếng tích tóc.

"Buổi huấn luyện sáng hôm nay kết thúc." Hi Nhĩ Mạn nhìn 3 đoàn đội hô lên. Bọn trẻ liền nhao nhao lên, đòi được nghe Hi Nhĩ Mạn kể chuyện.

"Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, cho chúng ta..."

Lúc này thanh âm của đứa trẻ im bặt lại. Sắc mặt của Trần Tiểu Nhạn cũng sầm xuống, nhìn chằm chằm về phía đông.

Tới rồi!

"Ủa?" Hi Nhĩ Mạn ngạc nhiên, cũng không khỏi quay đầu về bầu trời phương đông mà nhìn lại.

Chỉ thấy tại phương đông cách đó không xa, chừng hai ba trăm thước trên bầu trời, một hắc sắc cự long đang không ngừng uốn lượn, ánh mắt hắc long như xa luân khổng lồ, từng phiến lân giáp màu đen trên cơ thể cao lớn lóe lên khiến cho người ta phải ớn lạnh. Một đôi cánh đang dang rộng ra phải dài tới cả trăm thước, rất có lực, chỉ cần nhẹ nhàng phe phẩy.

Ma thú 'Hắc long'!

Trích dẫn nguyên văn: "Hắc long là ma thú được xếp vào hàng mạnh nhất. Hắc long tộc thường là cửu cấp ma thú. Cường giả trong tộc thậm chí còn có thể là Thánh vực cường giả. Vô luận là cửu cấp ma thú hay Thánh vực ma thú thì 'Tấn Mãnh Long' vừa mới gặp hôm qua cũng đều không thể sánh được.

Lúc này tại phía đông của Ô Sơn trấn, một đám trẻ cùng với 3 gã giáo quan khoảng cách so với Hắc long chỉ có vài trăm thước. Ở cự ly cách mặt đất gần như thế quan sát hắc sắc cự long dài đến cả trăm thước, khiến thị giác thực sự bị kích động tới mức không lời nào có thể miêu tả được.

Điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là - tại giá bàn xoay quanh giữa không trung trên đỉnh đầu Hắc long lúc này có một người mặc áo bào màu tro đang ngạo nghễ đứng thẳng, điên cuồng gào thét. Người áo tro trường bào bay phần phật song toàn thân hắn lại như một cây tiêu thương vươn mình thẳng tắp, đứng trước cuồng phong mà vẫn vững chãi như bàn thạch. Ành mắt hắn nhìn chằm chằm vào một vị lục y trung niên nhân sau lưng có đeo một thanh trường kiếm đang lăng không mà đứng phía trước.

Hiện tại, người mặc áo bào màu tro đứng trên đầu Hắc long đang giằng co với lục y trung niên nhân lưng đeo trường kiếm.

Lăng không mà đứng!

Ngoại trừ việc có thể thi triển thất cấp ma pháp 'Phi tường thuật' của Phong hệ ma pháp sư, cũng chỉ có Thánh vực cường giả mới có thể lăng không mà đứng như vậy. Vị lục y trung niên nhân lưng đeo trường kiếm không còn nghi ngờ gì nữa đã chứng tỏ thân phận của mình.

Chiến sĩ! Thánh vực cấp bậc chiến sĩ."

"Thánh Vực cường giả! Là Thánh Vực cường giả!!" Hi Nhĩ Mạn bồn chồn nói, toàn thân khẽ rung động. Hôm qua là một bát cấp song hệ, còn hôm nay là thánh vực cường giả và Hắc Long, Hi Nhĩ Mạn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắc long chính là tột đỉnh ma thú, tối thiểu cũng đạt đến cấp 9. Có thể thu phục được Hắc long, mười phần thì có đến tám, chín phần chính là Thánh vực cường giả. Hơn nữa nếu nhìn theo một góc độ khác, dám cùng Thánh vực cường giả giằng co thì cũng chỉ có thể là Thánh vực cường giả mà thôi.

"Mau, mọi người, trở về nhà mình tìm nơi ẩn nấp!" Trần Tiểu Nhạn hô lớn lên. Nhưng tất cả bọn họ không ai dám nhúc nhích trước cảnh tượng trước mắt.

"Không hay rồi, bọn họ sắp động thủ!" Trần Tiểu Nhạn trong lòng vô cùng lo lắng.

"Hống..!"

Đột nhiên Hắc long bỗng gầm lên một tiếng, hai chiếc cánh to lớn đập mạnh, một cỗ áp lực kinh khủng trực tiếp phát ra. Kể cả Hi Nhĩ Mạn ở giữa đám đông cũng chỉ cảm thấy thực sự khó thở, 2 chân như muốn nhũn ra.

"Đây là Long uy ư?" Trần Tiểu Nhạn cảm thấy tâm bị đè nặng, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng tốt hơn hôm qua rất nhiều, trái lại nàng cảm thấy huyết dịch trong mình cũng sôi trào, có lẽ nàng đã bị ảnh hưởng từ thế giới này, khao khát sức mạnh.

"Lỗ Địch! Ngươi đừng nên quá đáng!" Chỉ nghe lục y trung niên nhân đột nhiên quát lớn. Tiếng quát tựa như sấm động giữa đất trời. Một câu nói này không chỉ có bọn người Hi Nhĩ Mạn nghe thấy mà toàn bộ Ô Sơn trấn tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tiếng quát nọ cũng khiến cho long uy của Hắc long có phần bị giảm bớt, mọi người hít thở đều bình thường trở lại.

Hi Nhĩ Mạn đột nhiên có phản ứng, xoay người nhìn toàn bộ lũ trẻ, lớn tiếng hô: "Mọi người mau về nhà hết cho ta, nhanh lên, về nhà càng nhanh càng tốt cho ta, mau!" Hi Nhĩ Mạn hét lớn với một bộ dạng hết sức dữ tợn, khiến cho tất cả lũ trẻ đều phải sững sờ.

Thánh vực cường giả giao thủ, nếu tất cả lũ trẻ đều đứng trơ ra trên mặt đất, không có thứ gì bảo vệ, phỏng chừng chỉ một chút năng lượng của Thánh vực cường giả ba động, đều sẽ khiến lũ trẻ phải tống tiễn cái mạng nhỏ của mình. Thánh vực cường giả chính là cấp bậc cường giả đạt đến trình độ 'Hủy Thiên Diệt Địa'.

Mặc dù nói 'Hủy Thiên Diệt Địa' thì có chút khoa trương, nhưng hủy diệt thành trì, hủy diệt núi cao cũng là chuyện rất bình thường.

"Đi mau, đừng có ngẩn người ra nữa, về đi, mau lên!" Hi Nhĩ Mạn lại thét lớn một tiếng nữa, đồng thời thúc vào một số đứa trẻ.

Tất cả đám thiếu niên lúc này mới hoàn toàn bừng tỉnh. Mặc dù không hiểu tại sao Hi Nhĩ Mạn lại yêu cầu bọn chúng trở về, mặc dù trong lòng đều muốn được xem Thánh vực cường giả chiến đấu, nhưng trước sự uy nghiêm vốn có của Hi Nhĩ Mạn đã khiến cho toàn bộ lũ trẻ đều rất nhanh hướng về nhà mình mà chạy đi.

"La Thụy, La Kiệt, nhanh lên, các ngươi đem theo một số đứa trẻ 6, 7 tuổi trở về nhà, nhanh lên, một khi Thánh vực cường giả chiến đấu lan đến nơi này thì hậu quả ..."

Hi Nhĩ Mạn trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương.

"Vâng, thưa đội trưởng." La Thụy, La Kiệt đều hoàn toàn hiểu rõ điều đội trưởng đang nghĩ đến là gì.

La Thụy, La Kiệt lập tức đem một số tiểu hài tử bế lên, trên tay ôm 2 đứa, trên lưng cũng cõng theo 2 đứa. Hi Nhĩ Mạn cũng tương tự như vậy, rất nhanh bắt đầu ôm lấy đám tiểu hài tử.

"Lâm Lôi, chạy mau." Trần Tiểu Nhạn quát to với Lâm Lôi, bọn họ tuy mới 8 tuổi nhưng tốc độ chạy cũng có thể bắt kịp 1 đứa trẻ 15-16 tuổi.

Lâm Lôi và Tiểu Nhạn trực tiếp lao vào trong nhà mình.

"Nhanh, trốn vào tầng hầm ở dưới đất." Hoắc Cách lúc này đang đứng trong đình viện, thấy bọn họ bèn trực tiếp quát. Tầng hầm chính là căn phòng kiên cố nhất trong phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc nằm ở dưới đất. Ở trong này, tuyệt đối có thể bảo vệ được tính mạng.

"Vâng." Lâm Lôi dẫn Tiểu Nhạn chạy đến tầng hầm.

Lúc này, Hắc long không ngừng cất giọng gầm gào.

"Đế Long, nếu ngươi cứ cố chấp như vậy thì đừng có mà trách ta." Chỉ nghe thấy một giọng nói băng lãnh từ trên không truyền lại, sau đó chỉ thấy Hắc long nhất thời phẫn nộ, không ngừng nộ hống, trong miệng phun ra một ngọn lửa màu đen.

"Lỗ Địch, ta hôm nay cũng muốn xem xem, Thánh vực ma pháp sư rốt cuộc lợi hại tới đâu." Lục y trung niên nhân phẫn nộ quát.

Lâm Lôi liền dừng lại ngẩn ngơ nhìn về phía Hắc Long.

"Đừng nhìn nữa, Lâm Lôi" Trần Tiểu Nhạn giận dữ quát, là thời điểm nào rồi còn ngây ngốc nhìn hả?

~~~ Rồi, các bạn ngủ ngon, mình cũng ngủ ngon, hy vọng sáng sớm có chương mới các bạn sẽ vui =)) À, hay dở gì thì cũng nhận xét 1 câu, mọi chỉ xem ko cmt làm mình lo lắng ko biết truyện mình viết ra có dở quá ko nữa :( ~~~