Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 19

【"A a a a — có quỷ! Cứu tôi với!!!" Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa kinh hoảng chạy vội qua khuôn viên trường học không có một bóng người.

Điểm kỳ lạ là, tốc độ chạy của nữ sinh không hề chậm, nhưng chạy mãi vẫn không hết con đường xi măng trong khuôn viên trường, cuối cùng chỉ có thể bất lực ngồi xổm xuống đất khóc.

"Thịch —!!!" Đột nhiên một tiếng động lớn vang ngay bên tai, nữ sinh hoảng sợ, ngơ ngác quay đầu lại nhìn.

Thi thể nát bươm mặc đồng phục kiểu cũ của một nữ sinh đang nằm kế bên cô, máu đỏ tươi nhuộm ướt đế giày cô đang mang.

Nữ sinh bị dọa ngốc, nhìn thi thể nữ sinh kia, chân nhũn ra đến mức đứng dậy không nổi.

Đột nhiên, đôi mắt của thi thể mở to, nhìn thẳng vào cô.

Nữ sinh hét lên một tiếng, bò dậy từ trên đất chạy về sân sau khu dạy học.

Cô vừa kêu cứu vừa chạy thục mạng, còn không quên nhìn lại một cái, thi thể đó không ngừng vặn vẹo tay chân giống như thành một con nhện bắt đầu lao nhanh về phía này.

Nữ sinh chạy nhanh hơn, cho dù cô có là đồ ngu cũng biết nếu bị thi thể đó bắt kịp, một là chết, hai cũng là chết.

Nữ sinh chạy một đường thẳng tới khu đất trống cỏ mọc um tùm đằng sau dãy phòng học, lúc này quay lại nhìn lần nữa mới phát hiện thi thể nữ sinh kia đã mất dấu cô nên không theo đến đây.

Cô cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở, bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, lo sợ sẽ có thêm ma quỷ nào đó nhảy ra.

Tiếng bước chân vang lên từ xa, nữ sinh sợ tới mức tự che miệng lại, ngừng thở, giấu mình trong bụi cây rậm rạp.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó dừng lại trước bụi cây kế bên.

Xuyên qua khe hở giữa lá cây, nữ sinh nhìn thấy một bé gái mười mấy tuổi đầu tóc rối tung màu đen, đang ngồi xổm bên bụi cây vuốt ve thứ gì đó, miệng lẩm bẩm:

"Ngoan nha, ngoan nha...."

"Meo — meo —~"

Thì ra là con mèo.

Nhưng mà cô bé là người hay là quỷ? Nữ sinh không dám thả lỏng cảnh giác, tiếp tục quan sát.

Hình như con mèo rất dễ gần nên bé gái mới chơi cùng nó vui vẻ như vậy.

Rốt cuộc nữ sinh cũng thả lỏng một chút, muốn đứng dậy đi đến chỗ đứa nhỏ hỏi đường.

Nhất định là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó sống ở gần đây, cô nghĩ như vậy.

"Hì hì hì —!"

Bỗng nhiên khuôn mặt bé gái bỗng nhiên quay phắt lại 180 độ, nữ sinh thét một tiếng chói tai rồi cắm đầu chạy mất.

Đó là một gương mặt trắng xanh không biểu cảm, tròng mắt đen nhánh, chỉ cần lần đầu nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhìn bóng dáng nữ sinh chạy xa, đầu cô bé liền quay về vị trí cũ, bế con mèo đen chằng chịt vết may vá trên cơ thể, giống như búp bê bằng vải bị xé nát rồi được khâu lại, ôm lên người, nhẹ giọng nói:

"Ngoan nha, mèo ngoan, không còn người nào có thể bắt nạt mày nữa....!Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi ~"

Bé gái ôm mèo rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu.】

— trích từ《"Nữ" sinh kỳ quái II》

*

Nhìn thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú rời đi, kinh ngạc trong mắt Liễu Tráng càng đậm, kỳ quái thật, Chu Vũ này khác hoàn toàn với Chu Vũ trong phim, đẹp hơn rất nhiều.

Phải biết rằng, khi phần một của bộ phim được công chiếu, có rất nhiều người đã trở thành fan của Phong Hạnh vì nhan sắc của nữ quỷ quá đẹp.

Nguyên nhân quan trọng hơn đó là toàn bộ diễn viên có mặt trong phim, ngoại trừ nữ quỷ, thì nhan sắc chẳng ra sao cả.

Rất nhiều người châm chọc rằng nhân vật nam phụ, aka học trưởng được đắp nặn theo kiểu vạn người mê, từ nhỏ đến lớn đều có cả tá nữ sinh yêu thích, vì hắn mà cả bộ phim nhựa trở thành Tu La Tràng (*), đúng là bệ phóng cho toàn bộ cốt truyện được phát triển.

(*Tu La Tràng: bắt nguồn từ Phật giáo, là một cụm từ miêu tả những chiến trường bi thảm, tức là có một người rơi vào khốn cảnh phải đấu tranh đến chết.

Cụ thể hơn thì sau này khi cụm từ này được bên Trung chuộng dùng (thành trend), cũng mang ý nghĩa là mối quan hệ đó trở nên phức tạp, cứ ở bên/tiếp xúc với nhau sẽ mang thêm đau khổ)

Nhưng nếu đổi thành gương mặt của Chu Vũ này thì mọi chuyện đều không giống, cốt truyện đã được hợp lý hóa hơn rất nhiều.

Liễu Tráng liếm môi một cách ngả ngớn, nghĩ thầm đúng là xinh trai thật, đẹp đến mức ngứa ngáy hết cả người, hắn sẽ suy xét trường hợp để nhân vật pháo hôi này còn được nguyên vẹn nhất có thể, bởi vì gương mặt như vậy rất đáng để lưu giữ kỷ niệm.

Liễu Tráng là một người rất có đầu óc, mặc dù trong lòng nghĩ đến một vài kế hoạch làm người khác sợ hãi, nhưng bề ngoài vẫn nghiêm túc đóng vai bảo vệ.

Hắn nhìn xung quanh, thấy đã đến giờ vào học, trong sân trường cũng không còn học sinh nào, giáo viên cũng đang chuẩn bị lên lớp, mọi thứ đều sẵn sàng.

Liễu Tráng cười nhẹ, quay trở về phòng bảo vệ.

Trong phòng, xác một người đàn ông trung niên chết đã lâu mặc đồng phục bảo vệ đang úp mặt xuống bàn, gương mặt bị che lại và không một ai nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ trước khi chết đó.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông say ngủ.

"Anh Trương còn ngủ đó à, vậy em đi tuần tra trước!" Liễu Tráng làm bộ làm tịch nói mấy câu, sau đó lấy vài lá bùa hộ mệnh và đồ vật linh tinh rời khỏi phòng bảo vệ.

Khi đi ra không quên khóa chặt cửa, đảm bảo không có ai đi vào được, lúc này mới bắt đầu đi tuần tra.

Buổi sáng này bọn họ mới biết tin Phong Hạnh chết từ hôm qua, nhớ lại ngày hôm qua bọn họ qua đêm trong phòng bảo vệ, nghĩ tới có chút sợ.

Vì còn hai buổi tối cần phải vượt qua nữa, nên bọn họ đã thương lượng đi thăm dò đường vào ban ngày, tìm một chỗ an toàn kín đáo để trốn vào khi trời tối, hơn nữa là mỗi ngày thì mỗi địa điểm khác nhau, để phòng ngừa việc bị Đội Luân Hồi phát hiện.

Tuy rằng bọn họ vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao đến bây giờ vẫn chưa thấy Đội Luân Hồi vào làm nhiệm vụ, nhưng đám lão làng đó chưa tới thì càng thuận tiện cho bọn họ lẻn vào trường chuẩn bị sẵn sàng trước.

Chu Vũ nhìn khu dạy học của khối 8 và khối 9, nhăn chặt mày, sau đó chuyển hướng bước chân.

Đi thẳng đến khu dạy học phía trước — khối 7.

*

Hôm nay Lý Hoan dậy rất sớm, cô đứng trước gương trang điểm cho bản thân.

Tóc thì cột lên đeo thêm nơ con bướm, gắn lông mi giả, đánh mắt một chút.

Lấy son môi được dì Lý tặng thoa lên.

Cuối cùng phủ thêm má hồng.

Lý Hoan nhìn bản thân xinh đẹp động lòng người, nở nụ cười vừa lòng.

Hôm nay tan học xong mình sẽ đi tìm học trưởng tỏ tình, sau đó giải thích hết tất cả mọi chuyện cho học trưởng, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với cách làm của mình.

Học trưởng và mình, hai người sẽ cùng thấu hiểu và cùng phỉ nhổ con nhỏ đê tiện đó thôi.

Thật tốt.

Ánh mắt Lý Hoan đầy mê luyến, tưởng tượng cảnh học trưởng đẹp trai tuấn tú sẽ nở nụ cười dịu dàng với cô, cả người chìm trong ngọt ngào.

Lý Hoan giống như nắm chắc phần thắng, 100% khẳng định học trưởng sẽ thành người yêu của cô ta, đeo cặp lên rồi nhảy tung tăng ra khỏi phòng ngủ.

Trong gương trên bàn trang điểm, khuôn mặt Lý Hoan được trang điểm xinh đẹp, giống như da hư thịt thối mà rớt từng mảng thịt xuống, đến cuối cùng chỉ còn khuôn mặt chằng chịt mạch máu đỏ tươi.

Nhưng cô ta trong gương vẫn cười rất vui, một nụ cười lạnh lẽo.

Dưới lầu, mẹ Lý Hoan vừa bưng mâm đồ ăn từ trong bếp đi ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn con gái bà, lắp bắp nói:

"Hoan Hoan, con? Con làm sao vậy, nhìn con có vẻ không được ổn lắm!"

"Biến ngay! Đừng có phá hỏng ngày vui của tôi, hôm nay tôi rất ổn! Cực kỳ ổn! Hừ!" Chỉ một câu nói của mẹ đã làm Lý Hoan bực bội cả người, xô đẩy bà, mặc kệ mẹ mình ngã mạnh đến mức trật cả eo kêu lên, đi thẳng ra khỏi cửa.

Học trưởng còn đang đợi cô!

Cô ta gấp đến mức không chờ nổi rồi.

Một đường đi đến trường, Lý Hoan không hề nhận thấy ánh mắt kỳ quái của người qua đường và các học sinh, chỉ cười tươi đi thẳng vào lớp, chờ đến khi hết tiết liền đi tìm học trưởng của cô ta.

Chu Vũ đi đến trước phòng học ban A3 của khối 7, vừa vặn chạm mặt giáo viên tiết đầu tiên.

Chu Vũ nở nụ cười xin lỗi, dùng miệng lưỡi nói lời xin phép không cho người khác từ chối:

"Chào thầy giáo, xin lỗi thầy, em có một chút lời muốn nói với học sinh trong ban A3, có thể xin thầy ít phút được không?"

Giáo viên ngơ ngác đồng ý, dù sao cũng là cậu ấm nhà giàu, thầy cũng chỉ là dân nghèo, không đắc tội người ta được, hơn nữa đang là tiết một, có nhiều học sinh chưa tỉnh ngủ nên mất ít phút cũng không sao.

"Cảm ơn thầy." Chu Vũ xoay người đi vào phòng học, trên mặt không còn một chút ý cười nào, cả người lạnh nhạt đến phát run.

Vừa bước vào lớp, Chu Vũ phát hiện không khí trong này phải gọi là tử khí ngập phòng, sắc mặt từng học sinh đều tái nhợt, vành mắt thâm đen, giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến chuyện cậu muốn nói, nhìn bọn họ càng thảm, cậu càng vui vẻ.

Chu Vũ đứng trên bục giảng, trầm giọng nói:

"Không biết mọi người có biết tôi không."

Có mấy nữ sinh kích động mà trả lời biết, Chu Vũ lạnh lùng nhìn qua, phát hiện cũng không phải đám nữ sinh thường bắt nạt Phong Hạnh, nhưng cũng không nói chuyện, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì thêm.

Không một người nào trong lớp này là vô tội, cậu không rảnh đến mức phải cười với họ.

Mấy nữ sinh bị Chu Vũ nhìn thoáng qua, giống như cảm nhận được tâm trạng hôm nay của cậu không giống bình thường, nên liền im lặng.

"Để tôi giới thiệu trước một chút, tôi là Chu Vũ, là học sinh lớp 9, cũng là bạn thân của Phong Hạnh."

Học sinh bên dưới xôn xao, bởi vì Phong Hạnh chỉ mới chết ngày hôm qua, bọn họ cũng đâu có dễ quên đến vậy.

"Học trưởng, em thích anh!!!" Đang lúc mọi người xôn xao, một âm thanh chói tai mang tố chất bị tâm thần vang lên.

Mọi người đều quay lại nơi phát ra âm thanh.

Một nữ sinh đứng lên với khuôn mặt xanh xao như người chết, trang điểm một cách quái dị, ánh mắt điên dại tràn đầy tơ máu.

Học trưởng, học trưởng của em, rất nhanh chúng ta sẽ trở thành người yêu.

"Cô là.....!Lý Hoan?" Chu Vũ nhìn mái tóc màu vàng của nữ sinh mới nhận ra đây là tình nghi số một trong việc giết hại Phong Hạnh.

Chỉ mới trải qua một đêm mà Lý Hoan đã làm cho bản thân giống quỷ ma như vậy? Là bởi vì áy náy?

Nếu thật sự áy náy, cô ta nên đi tự thú mới đúng.

Đây là xem cậu như đứa con nít mới mười mấy tuổi cái gì cũng không hiểu, dễ lừa dễ gạt sao?

Đột nhiên Chu Vũ cười lạnh một tiếng, nói:

"Thì sao? Cô trang điểm thành bộ dạng này để làm mọi người thông cảm cho cô à?"

Ánh mắt Lý Hoan dại ra, muốn giải thích, nhưng chỉ có thể phát ra mấy âm tiết rách nát, nước miếng cũng khống chế không được chảy ra, cứ như một kẻ điên thật sự.

Chu Vũ không hề nhìn nữ sinh làm cậu buồn nôn này, lạnh lùng nhìn hết tất cả học sinh ngồi trong lớp, nói:

"Ngày hôm qua Phong Hạnh chết.

Cảnh sát nói với tôi đó là tự sát, nhưng buổi sáng Phong Hạnh đã hẹn sẽ đi về nhà cùng với tôi."

"Cho nên, tôi không tin."

Học sinh bên dưới bục giảng không phản ứng gì, vẫn cười nói bình thường.

Trong mắt bọn họ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến họ, một người điên chết thôi mà, đâu có gì đáng để quan tâm, chỉ là một chủ đề góp vui để tán chuyện sau khi tan học thôi.

"Tôi biết, các người đều cố ý, hoặc vô tình, bắt nạt Phong Hạnh, tất cả mọi người ai cũng không vô tội đâu! Ai là thủ phạm tôi biết các người đều có đáp án trong lòng, nhưng nếu các người đã chuẩn bị kỹ càng lời khai giả để qua mặt cảnh sát, thì tôi cũng không hỏi câu vô ích làm gì.

Tôi sẽ thay mặt Phong Hạnh khởi tố toàn bộ những người ngồi ở đây, tìm không thấy hung thủ vậy tất cả các người đều là hung thủ.

Đừng tưởng tôi không có biện pháp lôi các người ra ngoài công lý, chuyện này tôi không để yên đâu!"

Giọng nói của Chu Vũ giống như chui thẳng vào lòng những học sinh này, bọn họ hoảng loạn ngay lập tức.

Mọi người đều biết nhà Chu Vũ rất giàu, đương nhiên sẽ có một ít thủ đoạn ghê gớm, có khi Chu Vũ chỉ cần mở miệng liền có thể dễ dàng bỏ tù mấy người.

Bọn họ chưa bao giờ gặp chuyện nghiêm trọng như vậy, trong mắt những học sinh, chuyện bị thưa kiện ra tòa tương đương với ngồi tù, nhưng bọn họ còn nhỏ, không muốn có vết đen trong học bạ, sau này làm sao vào đại học, làm sao tìm việc làm?

Lớp học bắt đầu rối loạn, trong đó có mấy nữ sinh mặt đầy hoảng sợ, không biết cố ý hay vô tình đều nhìn về phía Lý Hoan.

Thầy giáo cũng có chút sợ, tiến lên khuyên:

"Này em, không cần thiết phải như vậy, làm lớn chuyện để làm gì? Phong Hạnh cũng đã chết rồi, thôi thì cứ buông tha cho người sống đi, các em ấy còn nhỏ mà!"

Chu Vũ nỗ lực đè nén ham muốn muốn chửi người trước mặt này, nghẹn đến mức vành mắt đều đỏ, hung tợn nhìn về phía thầy giáo lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo:

"Buông tha cho người sống? Chẳng lẽ Phong Hạnh không phải từng là người sống hay sao? Ý của thầy là Phong Hạnh chết rồi thì cứ bỏ qua như vậy? Chuyện Phong Hạnh bị bắt nạt đáng thương đến cũng có một phần lỗi do ông làm giáo viên quá nhu nhược, nên ngầm cam chịu tất cả hành vi của học sinh!"

"Yên tâm, thầy cũng không thoát đâu!"

Chu Vũ nói xong câu cuối cùng, liền quay người rời đi.

Cậu không muốn ở chung một căn phòng với đám người không có lương tâm kia thêm một giây phút nào nữa, ghê tởm đến phát ói.

"Học, học trưởng......" Trong phòng học, Lý Hoan muốn chạy theo Chu Vũ, nhưng tay chân cứng đờ không thể động đậy làm cô ta như mắc kẹt tại bàn học.

Ngẩng đầu lên, Lý Hoan hét một tiếng chói tai.

Tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn về phía cô ta, đều mang gương mặt không biểu cảm xanh mét như người chết, nhìn xoáy vào Lý Hoan.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi của Thời gian trao dịu dàng cho người, Hôm nay có bồ chưa? Chưa ~ cảm ơn các thiên sứ, ôm hôn một cái nà, moah moah!

Còn muốn cảm ơn dịch dinh dưỡng của Paperdoll x5, Angelo, Mặc Trầm, Vân Thâm x20 ~ cảm ơn các thiên sứ đã cổ vũ ~ moah moah ~

Bởi vì thi cuối kỳ nên tác giả ngốc có hơi bận chút chút xíu, không trả lời hết bình luận được nhưng vẫn sẽ yên lặng nhìn trộm một tẹo ( ̄▽ ̄)

Hy vọng các thiên sứ đừng ghét bỏ tác giả ngốc ~ cầu follow và bình luận tiếp nè ~ moah moah!

Chương hôm qua hơi ngắn một chút đã bị phát hiện ra rồi, nhưng chương hôm nay "mập" hơn, mau tới khen tác giả ngốc đi (10 phần tự hào)

Mẩu chuyện nhỏ:

Ý thức thế giới: (ăn bắp rang) ba cảm thấy Liễu Tráng nó không muốn sống nữa! Dám giành người của thằng oắt con nhà ba! Tới ba còn chưa dám!

Phong Hạnh: (vươn móng vuốt) muốn đi giết người.

Ý thức thế giới: (hưng phấn đóng cửa thả con trai) ba còn muốn nói cho con biết một chuyện, Đội Luân Hồi đều là một đám móng heo, bọn chúng đều muốn gặm Tiểu Vũ Vũ! Không cho phép bọn họ thực hiện được! Xông lên oắt con!

Phong Hạnh: (quay đầu nhìn bằng ánh mắt chết chóc) ngươi gọi học trưởng là gì?

Ý thức thế giới: (cha già mỉm cười hiền từ) ba nói là, con trai nhanh lên, vì con dâu của ba mà chiến!

Phong Hạnh: (thẹn thùng tiện tay diệt sạch Đội Luân Hồi)

Chu Vũ: hmmmm.