Băng Qua Biển Người

Chương 2

Edit & Beta: Yuki

Không nên dùng chế độ trình đọc khi đọc chương này.

________________________

08

Chúng tôi đến với nhau như thế đó… mà thật ra cũng không hẳn. Bởi bọn tôi không có tỏ tình cũng không hề công khai, ngoài mấy lúc đi chung hay hôn hít thì cũng không có đụng chạm gì quá lố.

Nhưng Lão Tứ bắt đầu xuất hiện trong clip của tôi. Hắn có ngoại hình ưa nhìn, vừa lộ mặt là lượng fan lại tăng đáng kể. Tôi chọc hắn đẹp quá làm chi, mấy lúc thế này hắn đáp nhanh lạ. Hắn bảo nếu hắn không đẹp trai thì sao xứng với tôi được chứ.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết

Lớp trưởng vừa rấm rứt nhìn bọn tôi chim chuột vừa chúc hai đứa răng long đầu bạc. Còn Lão Nhị quăng thẳng cho tôi một bộ đề thi tiếng Anh bậc 6[1] rồi nói: “Tôi thấy hai cậu nhàn rỗi quá, rảnh thì đi thi đi, vận động não cho tốt.”

Cứ thế, tài khoản của tôi chuyển từ blog làm đẹp sang blog chim chuột.

Có những khi chỉ quay clip về sinh hoạt thường ngày thì tôi chẳng cần trang điểm mà để thẳng mặt mộc xuất hiện trước ống kính, dẫu sao tôi đâu cần chưng diện cho ai xem, tôi có người mình yêu yêu mình là đủ rồi.

09

Sống chung với Lão Tứ một thời gian, tôi đã lên cả kế hoạch cho tương lai rồi. Vì bọn tôi rất hiếm khi cãi vã, cũng chẳng xung đột nhiều, đa phần đều là mấy chuyện linh tinh vặt vãnh. Tôi thích sống chung với hắn như vậy, nhiều lời làm chi khi chỉ cần một ánh mắt đã hiểu nhau cả đời, thậm chí khắp cõi hồn cũng thét gào lời yêu.

Nhưng cũng chính vì thế mà tôi lựa chọn buông tay…

_

Lúc mẹ gọi tới bảo ba đổ bệnh tôi hoàn toàn không ngờ đến. Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chếtĐã ngót ba năm tôi không quay về, ngay cả Tết đến cũng không thăm nhà lấy một lần, chỉ biết ăn nhờ ở đậu nhà cố vấn dăm hôm.

Tôi không nói chuyện này với Lão Tứ, chỉ xin cố vấn nghỉ học rồi mua vé xe trở về trong đêm.

Ba đã già rồi, thật sự rất già rồi. Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chếtÔng nằm trên giường bệnh nhìn tôi, trong đôi mắt hiện rõ vẻ mừng rỡ, nhưng nét mặt lại thấm đượm sự mỏi mệt. Ông luôn miệng mắng tôi, bảo tôi còn mặt mũi mà lết xác về đây à.

Mẹ tôi ngồi cạnh ba cười cười giảng hòa, bà bảo lão già này chỉ giỏi mạnh miệng thôi chứ bình thường còn ngầm ra hiệu cho bà gửi tôi trợ cấp nữa.

Tôi không nói tiếng nào, chỉ đứng đờ trong phòng bệnh khẽ gật đầu.

Y tá đứng bên cạnh thay nước biển cho ba xong thì quay sang nhìn tôi nói: “Hai bác có cô con gái đẹp quá ạ.”

Tôi vừa định mở miệng Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chếtgiải thích nhưng ba lại nhanh hơn một bước. Ông bảo tất nhiên con gái nhà ông phải đẹp rồi. Giây phút nghe thấy lời ba, tôi không rõ vì sao mình lại sững sờ tại chỗ, toàn thân rét căm căm. Khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra ba chưa từng tha thứ cho tôi, thậm chí còn chưa từng hiểu cho tôi. Ông thà bảo với người khác tôi là con gái ông còn hơn thừa nhận tôi là con trai.

Tôi biết chuyện này không thể trách ông được, nhưng ông vẫn khiến tôi thấy buồn.

Thời khắc ấy bức tường thành Lão Tứ đã dựng lên thay tôi bỗng chốc sụp đổ, tan thành mây khói. Tình yêu mà tôi níu kéo ba năm qua như hóa thành thứ bột rẻ mạt, chẳng đáng để tâm trước mặt người đã sinh ra và nuôi tôi khôn lớn.

Thú thật lần này quay về tôi đã định vứt hết nữ trang lẫn mấy món mỹ phẩm kia. Tôi nghĩ chỉ cần ba chịu chấp nhận tính hướng của tôi, chấp nhận Lão Tứ mà sau này tôi dẫn về thì tôi sẽ sẵn sàng ở bên phụng dưỡng ông đến già. Nhưng mà người cha cả đời khổ cực vì tôi lại chưa một phút nào chịu hiểu tôi cả.

Tôi còn nhớ hồi bé những lúc ông đưa tôi đi bắt ve, đi tắm biển, đi dạo phố, ông sẽ hỏi tôi có yêu ông không? Nhưng giờ nếu đổi lại tôi không có can đảm đến hỏi, hỏi rằng ba có yêu con không? Có yêu đứa con trai thích đàn ông này không?

Tôi xoay gót bước khỏi phòng bệnh, trốn ở hành lang khóc như thằng khờ. Tôi chẳng biết mình đang buồn bực điều gì, giống như lúc trước tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại tránh mặt Lão Tứ.

Là bệnh nhỉ?

Một căn bệnh mà người đời khó thể chấp nhận…

10

Năm tư đại học, ba tôi qua đời. Cuộc sống đại học cuối cũng cũng bận bịu hơn vì phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện thực tập. Tôi cắt đi mái tóc dài, vứt cả những thứ mỹ phẩm kia. Tôi cứ có cảm giác chúng đang gào thét mắng tôi vong ơn, làm con tim tôi quặn thắt.

Lão Tứ không can thiệp gì vào quyết định của tôi, hắn chỉ ôm tôi vào lòng rồi hôn lên mắt tôi.

Tôi hỏi hắn, tụi mình rồi cũng chia tay thôi đúng không?

Hắn lắc đầu, bảo không đâu.

Tôi lại hỏi, nhỡ sau này hắn đi mất thì tôi phải làm sao?

Hắn nói hắn sẽ không đi, Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chếtmãi mãi không đi đâu cả.

Cùng năm đó tôi mua tặng Lão Tứ một chiếc nhẫn, mua xong tôi mới biết mình bị lừa, đồ kim loại rởm chẳng đáng để tôi phí nhiều tiền như thế. Nhưng Lão Tứ vẫn đeo vào, hắn thích lắm, thậm chí còn chẳng buồn tháo ra nữa.

Tôi cười hắn, bảo đeo mấy thứ này mất mặt quá.

Hắn lắc đầu, nói chỉ cần là đồ tôi tặng thì hắn đều thích.

11

Thời gian như nước chảy mây trôi, lại một tháng sáu bình thường như mọi năm. Cái nóng oi ả át cả nỗi sầu chia ly, dường như ai rồi cũng vội vã thề non hẹn biển, rồi vội vã chia tay, hai người hai ngả.

Tôi chọn ở lại trường để học lên cao hơn, Lão Tứ bảo sẽ đi theo tôi.

Chỉ là… tôi tình cờ phát hiện trong mail của hắn có nhận một thư mời của đại học danh tiếng ở Mỹ. Có lẽ giáo viên đã thay hắn nộp hồ sơ, nhưng hắn không nói tôi biết, hoặc có chăng là không muốn tôi biết.

Tôi đã nghĩ về vấn đề này rất lâu, thậm chí còn mời lớp trưởng ra ngoài uống rượu. Tôi hỏi cậu ta, nếu cậu chỉ được chọn giữa tiền đồ rộng mở và tình yêu tươi đẹp, cậu sẽ chọn cái nào?

Lớp trưởng đã uống say mèm, cộng thêm cái tính coi tình yêu như mạng sống thế là cậu ta chẳng ngần ngại mà chọn cái sau.

Còn tôi, nếu chọn thay Lão Tứ, tôi sẽ chọn cái trước.

_

Tôi lén dùng mail hắn gửi thư đáp lại bên kia. Sau khi hẹn thời gian nhập học xong thì lựa lời nói chia tay Lão Tứ. Tôi đoán chắc là hắn đã nhìn ra rồi, hoặc là nghe được gì đó từ chỗ lớp trưởng. Hắn bảo hắn không muốn chia tay tôi, cứ cho là đi Mỹ thật thì cùng lắm yêu xa thôi, chẳng sao cả.

Nhưng tôi không đủ niềm tin, cuộc đời xưa nay vẫn tàn nhẫn lắm. Có ai dám khẳng định rằng theo thời gian con người ta sẽ không thay lòng đổi dạ? Có ai dám đảm bảo rằng sau này chúng tôi sẽ có tương lai rộng mở?

Lão Tứ không hiểu cho suy nghĩ của tôi, hắn kêu gào bảo hắn tự tin sẽ không thay lòng. Tiếc là, chỉ vỏn vẹn một câu tôi nói đã đánh sập mọi sự tự tin của hắn.

“Nhưng em không thể dám chắc mình cũng như vậy.”

Ấy là lần chiến tranh lạnh dài nhất của chúng tôi, gần một tháng trời. Khi đó hầu hết sinh viên năm tư hoặc là bận rộn đi kiếm việc làm, hoặc là bận rộn chuẩn bị kiểm tra. Chỉ hai chúng tôi… là bận chiến tranh lạnh.Nhưng tôi không đủ niềm tin, cuộc đời xưa nay vẫn tàn nhẫn lắm. Có ai dám khẳng định rằng theo thời gian con người ta sẽ không thay lòng đổi dạ? Có ai dám đảm bảo rằng sau này chúng tôi sẽ có tương lai rộng mở? Lão Tứ không hiểu cho suy nghĩ của tôi, hắn kêu gào bảo hắn tự tin sẽ không thay lòng. Tiếc là, chỉ vỏn vẹn một câu tôi nói đã đánh sập mọi sự tự tin của hắn. “Nhưng em không thể dám chắc mình cũng như vậy.”

Cuối cùng, người đầu hàng trước vẫn là Lão Tứ. Thật ra tôi biết chính hắn cũng rõ cơ hội lần này hiếm có dường nào, cũng hiểu được ý nghĩa của việc đi du học ra sao, chẳng qua hắn chỉ không nỡ buông tay tôi mà thôi.

Vậy nên tôi không đợi hắn buông tay, tôi chọn tự mình rời đi.

Nhưng đêm trước khi cất cánh, hắn vẫn chạy đến tìm tôi.

Lần ấy hắn uống say bí tỉ rồi chạy đến dưới khu nhà trọ tôi ở, hắn gọi tên tôi, trong tay còn ôm một bó Mãn Thiên Tinh bảy màu.

Hắn nói hắn sắp phải đi rồi, trước khi đi hắn muốn nhìn mặt tôi một lát.

Hắn nói hắn biết lúc tôi nói câu kia chỉ là nhất thời nóng giận, vì tôi sợ mình sẽ cản bước hắn.

Hắn nói thật ra từ lâu hắn đã thích tôi rồi, ngay từ lần đầu tiên mở cửa nhà tắm đã thích rồi. Hắn còn nói, nếu có thể hắn muốn cùng tôi đi đến cuối đời, đến khi đầu bạc răng long.Nhưng tôi không đủ niềm tin, cuộc đời xưa nay vẫn tàn nhẫn lắm. Có ai dám khẳng định rằng theo thời gian con người ta sẽ không thay lòng đổi dạ? Có ai dám đảm bảo rằng sau này chúng tôi sẽ có tương lai rộng mở? Lão Tứ không hiểu cho suy nghĩ của tôi, hắn kêu gào bảo hắn tự tin sẽ không thay lòng. Tiếc là, chỉ vỏn vẹn một câu tôi nói đã đánh sập mọi sự tự tin của hắn. “Nhưng em không thể dám chắc mình cũng như vậy.”

Tôi không nhịn được nữa, chạy xuống ôm chầm lấy hắn.

Tôi bảo: “Năm năm, em cho anh năm năm. Ngày này năm năm sau anh phải quay về gặp em đó.”

Lão Tứ khẽ gật đầu, dúi bó hoa vào lòng tôi rồi quay đi không ngoảnh lại.

Ấy là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, cũng là lần cuối cùng liên lạc với nhau.

Tôi thẳng tay xóa hết tất thảy phương thức liên lạc với hắn, tôi sợ, sợ mình sẽ hối hận, cũng sợ hắn lại dao động.

Ấy cũng là lần đầu tiên tôi chân chính hiểu ra: Cái gọi là tiễn biệt, nào phải “cùng người bồi thêm chén rượu nồng”[2], cũng nào phải “đình xưa lối cũ”[3], mà đơn giản là vào buổi sớm tinh mơ như bao ngày, bạn chợt phát hiện có những người những việc chỉ còn là dĩ vãng, mãi chẳng thể quay đầu.

12

Sau này những lần gặp Lão Tứ đều là tôi nằm mơ.

Trong mơ tôi thấy hắn hôn tôi, nói yêu tôi, mơ thấy chúng tôi lưu luyến không rời, sớm tối bên nhau, mơ thấy cả hai tay cầm tay cùng ngắm bình minh đến hoàng hôn. Nhưng, chính tôi cũng nhận thức được kia chẳng qua chỉ là giấc mơ không có thực.

Thế nên khi tỉnh lại hắn đã không còn, yêu thương chưa thỏa mà mộng ảo đã tan biến trong biển người mênh mang.

Chàng trai của tôi bị chính tay tôi vứt bỏ trong đêm hè năm ấy, dẫu linh hồn vẫn khát khao một mối tình nhưng đôi tay nắm chặt cũng đành buông lơi.

Tôi biết, cả hai đều chọn lấy tương lai phía trước, trong chúng tôi chẳng ai sai cả.

Không lâu sau khi Lão Tứ rời đi, tôi thi tuyển sinh sau đại học xong thì về ở với mẹ. Mẹ nhìn tôi, hỏi tôi sống có hạnh phúc không.

Tôi chỉ cười không đáp.

Mẹ cũng không nói gì thêm, bà trầm ngâm cả buổi mới buông một câu: “Cứ làm những gì con muốn đi, ba con yêu con nhiều như vậy, ông ấy sẽ không trách con đâu.”

Tôi nghe bà nói cũng không dạ vâng gì.

Đến tận khi bà lấy chiếc điện thoại ba tôi dùng thuở sinh thời ra, màn hình hiện lên giao diện tài khoản của tôi. Từ khi ba qua đời tôi đã không còn dùng đến nó nữa, giờ mở lên nhìn lại như thể đã qua cả một thế hệ rồi.

Mẹ dúi điện thoại vào tay tôi, “Mẹ cũng không hiểu cả nửa đời lão già này nghĩ gì nữa, nhưng mà con cắt tóc đi mẹ tiếc lắm, được thì nuôi lại nhé.”

Tôi không thốt nên lời, chỉ lẳng lặng lướt xem nội dung trong điện thoại.

Ba tôi xưa nay luôn là người cứng nhắc bảo thủ, hồi smartphone mới xuất hiện ông còn lắc đầu khinh thường mà giờ đây trên màn hình là những lời phản bác của ông khi thấy anti mắng chửi tôi, tôi bất giác mỉm cười.

Ba tôi còn bình luận dưới video bảo tôi đẹp lắm, nói tôi xứng đáng được yêu thương hơn nữa, còn chửi những anh hùng bàn phím kia có tư cách gì chỉ trích con trai ông. Tôi còn thấy ba tặng thưởng cho mình, mỗi lần tặng hết mấy trăm tệ, lời nhắn đều là nói tôi gầy quá hay béo lên rồi.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết

Lúc lướt đến video có Lão Tứ lộ mặt, ba tôi cũng để lại bình luận.

Ông nói cậu trai này trông đơn thuần chất phác, nào sẵn sàng rồi thì dẫn về gặp mặt để ông nhìn xem.

Ông còn nói về sau cứ nuôi tôi như con gái là được, thế gian này hiểm ác quá, ông sợ không thể bảo vệ tôi.

Tôi nhìn điện thoại rồi bật khóc. Nếu như hôm ấy ở bệnh viện tôi có đủ can đảm để hỏi ông câu đó, hỏi rằng ông có yêu đứa con trai như tôi không thì có chắc tôi đã nhận được câu trả lời rồi.

Tôi muốn ông nói ông yêu tôi, dẫu cho tôi có thích con trai đi chăng nữa.

13

Tôi bắt đầu nuôi tóc dài, thi thoảng còn trang điểm mặc váy như hồi trước.

Nhưng tần suất không nhiều, tài khoản của tôi cũng mở lại, nói chung là muốn lưu giữ vài kỉ niệm với Lão Tứ thôi, cứ hai lần một tháng tôi sẽ cập nhật video mới. Lớp trưởng thường hay lân la trên đó để nghe ngóng tình hình của tôi, nghe cho ai chắc tôi cũng chẳng cần nói nhiều nhỉ.

Ngày này qua tháng nọ, những lúc rảnh rỗi tôi lại nhớ về Lão Tứ, nhớ về thời đại học đã qua kia.

Nếu được, tôi mong chúng tôi có thể cùng băng qua biển người, Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chếtnắm tay đi đến cuối đời…

14

Thời gian thấm thoát trôi đến buổi họp lớp năm năm sau.

Có lẽ vì chuyến bay bị delay nên Lão Tứ đến muộn, tận khi cả đám đã say bí tỉ hắn mới xuất hiện.

Lớp trưởng cũng say không ít, tôi mới dìu cậu ta đi được mấy bước mà suýt nữa để cậu nôn hết lên người mình.

Về phần Lão Tứ, vừa đến hắn đã đi thẳng vào nhà hàng, băng qua đám đông đi lại chỗ tôi.

Hắn vẫn như xưa, vẫn tách biệt với mọi người, chẳng khác tôi là bao. Hắn vận sơ mi trắng cùng chiếc quần đen bó sát tôn lên đôi chân thuôn dài. Có cô bạn kia say đến mụ mị, vừa trông thấy bộ dạng của hắn đã nhìn không rời mắt nổi.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết

Hắn đi đến cạnh tôi, chẳng buồn nói tiếng nào, thẳng tay kéo lớp trưởng ra rồi ném cho cậu bạn kế bên, lôi tôi đi một mạch.

Chẳng biết lớp trưởng đã say hay còn tỉnh, lúc bọn tôi định rời đi thì cậu gọi với lại: “Lựa lời mà nói đó!”

Lão Tứ không thèm quan tâm cậu ta, tôi cũng chẳng để ý.

Cả hai đã lâu không gặp, như một cơ chế mà tự động cách ly với mọi ồn ã bên ngoài.

Lúc ra khỏi nhà hàng trời cũng đã lờ mờ tối. Lão Tứ nắm tay tôi đi thẳng về trước, đèn đường ấm áp soi rọi theo từng bước hắn đi, tôi nghĩ mình cũng hơi say rồi.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy giọng Lão Tứ.

Hắn nói: “Lâu rồi không gặp.”

Tôi cũng đáp: “Lâu rồi không gặp.”

Hai chúng tôi cứ thế rảo bước trên phố, không ai nhắc chuyện buông tay cũng chẳng ai nói về quá khứ, như sợ xấu hổ hay có chăng vì nỗi niềm khó nói thành lời.

Hồi lâu, Lão Tứ mới cất giọng hỏi tôi lần nữa.

“Dạo này em vẫn khỏe chứ?”

Tôi như phản xạ có điều kiện, đáp: “Năm năm qua vẫn khỏe lắm.”

Hắn lại hỏi: “Thế đã yêu ai chưa?”

Tôi hỏi ngược lại hắn: “Anh thì sao?”

Lão Tứ không nói không rằng, chỉ giơ tay trái lên trước mặt tôi.

Hắn duỗi tay ra giữa mặt phân cách của đèn đường và bóng cây, những đốt ngón tay kia trông rõ ràng đến lạ. Tôi thấy rõ trên ngón áp út ấy có một chiếc nhẫn, viền ngoài của nó đã sẫm màu, là loại nhẫn rởm năm chục tệ bán đầy trên Taobao. Tôi nhận ra ấy là chiếc nhẫn tôi tặng hắn năm nào, kiểu dáng vẫn vậy, chưa từng đổi thay.

Cuối cùng, Lão Tứ dừng bước nhìn tôi, ánh mắt lúc này so với lúc rời đi năm năm trước đã thêm vài phần đậm sâu.

Phố xá nườm nượp người qua kẻ lại, mà hắn chỉ đứng đó nhìn tôi. Đôi mắt ấy phảng phất bóng hình tôi, cùng với ánh nhìn đượm nồng tình ý như thuở ban sơ.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết

Cuối cùng tôi cũng gục ngã trước nỗi xúc động cùng men say túy lúy, “Anh về rồi.”

Lão Tứ khẽ ôm tôi vào lòng, đôi tay nhẹ run run. Hắn nói: “Anh về rồi đây.”

Được hắn ôm vào lòng, tôi có chút buồn cười, “Ôm em làm gì?”

Giọng hắn rầu rầu, hơi thở phả lên vành tai tôi, “Nhớ em quá.”

Tôi cũng chẳng lấy làm lạ khi nghe Lão Tứ nói thế. Xưa nay hắn luôn kiệm lời, tính tình có sao nói vậy, mấy câu như “nhớ em”, “yêu em lắm” hồi trước hắn nói cực kì nhiều, nói xong còn kéo tôi lại hôn một chặp mới thỏa.

Có điều, lần này tôi chọn cách đẩy hắn ra.

“Anh nói xem, bây giờ anh với em có quan hệ gì?” Tôi hỏi hắn.

Lão Tứ vẫn dùng đôi mắt ấy nhìn tôi, nghe xong thì trầm ngâm một lúc.

Qua cả buổi hắn mới gọi tên tôi, chất giọng nhẹ nhàng rót vào tai tôi, giống y như buổi tối năm năm trước.

Tôi nhìn hắn, chợt nhớ mấy bộ phim mình từng xem hồi xưa, nhân vật trong phim toàn hỏi mấy câu vô nghĩa như “anh có yêu em không”, “có hận em không”, “khi nào chúng ta gặp lại”, “sau này anh có hối hận không” các kiểu các kiểu.

Hồi chưa chia tay tôi cũng từng hỏi hắn mấy câu như này, khi thì hắn trả lời, khi lại chẳng ừ hử gì. Chuyện cũng của mấy năm trước rồi, năm tháng xoay vần, những câu hỏi còn đang bỏ ngỏ kia như cơn ác mộng vẹn nguyên, chực chờ chúng tôi lần nữa đối mặt.Ăn cắp bản edit để kiếm tiền là đồ chó chết

Nhưng lần này tôi muốn câu trả lời của cả hai giống nhau.

Lão Tứ mỉm cười nhìn tôi. Hắn nói, chúng tôi là người yêu.

Là băng qua biển người để lần nữa yêu nhau.

_