Băng Tâm Ngự Thần

Chương 13

Lãnh Vô Ưu vui vẻ thốt nên, đội nàng chỉ còn thiếu Húc Phong là đủ người vậy là Lãnh gia không mất nhân nào rồi. Nhìn Lãnh tiểu thư Húc Phong chỉ về phía Mộng Yên khuôn mặt căm tức, thấy Húc Phong chỉ Mộng Yên, mọi người đều nhìn về phía Mộng Yên, nhưng nhìn Mộng Yên mọi người lại ngẩn ra, ngay cả Húc phong đang chỉ Mộng Yên cũng bị ngẩn người, "Tiên nữ" giờ trong lòng mọi người đều xuất hiện ngay hai câu này.

"Là nàng!"

Lãnh Vô Tình nhìn nữ nhân mặc xiêm y màu trắng thì thầm.

* * *

"Tiện nhân Mộng Yên còn sống, không ngờ ả mạng lớn như vậy rõ ràng nàng đã đẩy ả xuống biển lửa vì sao ả còn sống được chứ!"

Cổ Lưu Nguyệt nghiến răng khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo vì tức giận. Mộng Yên thở phào một hơi, "May mắn nàng không bị muộn", nàng đi về phía đội của mình nhìn đội của mình chỉ còn mười bốn người không khỏi buồn bực, nhìn Ngự Tử Uyên nói:

- Tại sao đội của chúng ta còn ít người như vậy?

Nàng đã quan sát các đội của các quốc gia, gia tộc chỉ mất một, hai người, còn riêng đội của nàng lại mất đến năm nhân vậy.

- Cái này!

Ngự Tử Uyên đỏ mặt xấu hổ nhìn Mộng Yên không biết trả lời thế nào.

- Việc này không liên quan đến đội trưởng!

Một thành viên nghe Mộng Yên nói Ngự Tử Uyên bất bình nên tiếng.

- Ta chỉ hỏi tại sao đội của chúng ta lại mất nhiều nhân như vậy ta không có đổ trách nhiệm cho ai cả, bởi vì ta là đội trưởng một phần trách nhiệm là do ta.

Mộng Yên hừ lạnh nói.

- Chúng ta cũng không biết nữa lúc vào cửa rất suôn sẽ chỉ có gặp một số vật cản nhỏ, nhưng lúc sắp hết thời hạn thì không hiểu tại sao lại gặp dực ưng lúc tránh bầy dực ưng chúng ta bị mất năm người, chúng ta có đợi nhưng sắp hết thời hạn nên chúng ta quyết định ra ngoài trước.

Một đội viên kể lại nghe vậy Mộng Yên suy nghĩ tại sao đang yên đang lành lại gặp dực ưng, nên biết dực ưng sống theo bầy đàn, chiến đấu theo đàn, số lượng rất lớn, gặp phải coi như xui xẻo, nhưng chúng rất ít khi tấn công nhân loại, chỉ trừ trường hợp nhân loại giết đồng loại hoặc lấy thứ gì đó của chúng, nhưng theo kể lại thì đội của nàng không làm gì đến chúng cả là chúng tự động tấn công, chắc chắn có người cố ý hại đội của nàng, nàng nhất định sẽ tìm ra người này cho hắn biết tay, còn nữ nhân trong bí cảnh đẩy nàng xuống biển lửa nữa, nàng nhìn các đội còn lại ai sẽ là người khả nghi nàng nhìn đi nhìn lại, lại bắt gặp mọi người đều đang tập chung nhìn về phía nàng, "Làm gì nhìn nàng dữ vậy", Mộng Yên nhìn mọi người khó hiểu.

- Ngươi là người khiến Húc Phong ra nông nỗi này đúng không!

Lãnh Ngọc Chi thấy Húc Phong chỉ Mộng Yên nàng nghĩ là nữ nhân này hại Húc Phong, nhìn khuôn mặt của Mộng Yên khiến nàng ganh tị, ghen ghét. Nghe Lãnh Ngọc Chi nói mọi người cũng nhìn thấy Hách Phong chỉ Mộng Yên, chẳng lẽ Húc Phong bị thương là do Mộng Yên làm, mọi người nghi ngờ nhìn Mộng Yên.

- Nhìn nàng ta đẹp như thiên thần làm sao có thể là người hại Húc Phong được!

Một nam đệ tử nói, nữ nhân xinh đẹp như vậy sao có thể là người hại cái tên đồ đệ Lãnh gia được.

- Hừ ai biết khuôn mặt thiên thần nhưng tâm địa rắn rết được chứ!

Nghe nam đệ tử nói, mấy nữ để tử đều bất bình không nhịn được nói. Ở cửa bí cảnh xảy ra cuộc đấu võ mồm, một bên cho rằng Mộng Yên là người hại Húc Phong, một bên bảo vệ Mộng Yên cho rằng không phải nàng làm thế là hai bên cãi qua, cãi lại.

- Im đi!

Người chủ trì Tam quốc không nhịn được lên tiếng cãi nhau thế này còn ra thể thống gì. Thấy trủ trì lên tiếng mọi người đều im lặng không dám nói nữa, mọi người im lặng không còn cãi vã nữa trủ trì tam Quốc bắt đầu nói:

- Năm nay có hai gia tộc không bị mất người nào, cho nên ta đã bàn với các trưởng lão định ra đội thắng vòng đầu này, và cũng có quyết định vòng đầu này là Cổ gia thắng, có ai phản đối không nếu không có, ta tuyên bố vào Vực sâu sâm lâm.

- Ta phản đối Lãnh gia ta cũng không mất nhân nào với lại đội lãnh gia ta cũng là đội gia ngoài đầu tiên, vì sao lại là Cổ gia thắng mà không phải Lãnh gia chứ!

Lãnh Vô ưu không phục nói.

- Cổ gia là gia tộc ra ngoài an toàn, ra ngoài mà không cần sự giúp đỡ, còn lãnh gia các người nhờ nàng mới có thể đủ người, muốn biết tự hỏi nàng đi còn bây giờ thì vào Vực sâu sâm lâm, các ngươi có thời gian một tháng luật thi là giết yêu thú lấy nội đan, không phải nội đan yêu thú càng nhiều thì sẽ thắng mà còn tính theo cấp bậc yêu đan nữa!

Trủ Trì chỉ Mộng Yên nói, rồi tuyên bố vòng thứ hai. Lãng Vô Ưu nhìn Mộng Yên không phải là nàng hại Hách phong sao, sao lại thành nàng là người cứu Húc phong rồi, nàng nhìn Húc Phong thấy hắn lắc đầu với mình bỗng hiểu ra không phải mộng yên hại.

- Cảm ơn người cứu hắn ta thân là đội trưởng thay mặt đội viên cảm ơn ngươi, xin lỗi vì lúc nãy cũng do bọn họ lo nắng cho hắn nên có chút Không kiềm chế được. Lãnh Vô Ưu đi đến trước mặt Mộng Yên thành tâm xin lỗi, những người lãnh Vô Ưu chú ý đều là Hách Tiêu Nghiên, nhưng khiến nàng thất vọng là chàng vẫn không hề chú ý đến nàng, các vị tiền bối ở đây đều gật đầu tán thưởng Lãnh Vô Ưu đúng là một nha đầu hiểu lí lẽ.

- Không cần cảm ơn ta chỉ tiện chân đá hắn ra ngoài thôi, tại hắn chắn đường của ta nếu hắn không nằm ở đường ta cũng không tính đá hắn đâu.

Mộng Yên thản nhiên đáp, nhìn nữ nhân trước mặt xin lỗi mình mà cứ nhìn đi đâu, "hừ có thành tâm đâu chứ", nhìn theo hướng lãnh vô ưu, Mộng Yên thấy ba soái ca mở bí cảnh, á sao nàng cảm thấy nam nhân mặc xiêm y màu trắng quen quen nhỉ, Lãnh Vô Tình là hắn vị hôn phu của thân chủ này, nhìn hắn từ trên xuống dưới Mộng Yên không khỏi tán thưởng, nam nhân như vậy thảo nào khiến thân chủ yêu chết đi sống lại, nàng nhìn còn muốn chảy nước miếng, ăn gì mà đẹp quá vậy. Lãnh Vô Tình cảm nhận được ánh mắt của Mộng Yên nhìn hắn, chẳng lẽ là do hắn đoán sai nữ nhân này vẫn vậy, nàng có thay đổi gì đâu chứ.