Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 11: 11 Mọi Người Suy Đoán

Thẩm Gia Diệu chạy mấy vòng ở tàu điện ngầm cũng không thấy bóng dáng Lục Tế Tân đâu, cuối cùng suy sụp tựa vào vách tường, gương mặt anh tuấn tràn ngập mệt mỏi và phiền não.

Anh gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhìn đường vân gạch xám trên vách tường lối đi tàu điện ngầm, cười nhạo ra tiếng.

Sao có thể là cô bé đó chứ?

Cô thông minh lại nhẫn tâm, chỉ cần cô thật lòng muốn trốn, một sợi tóc cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh.

Nghĩ đến nhóc con nhẫn tâm kia, đôi mắt đen của Thẩm Gia Diệu lại đầy vẻ thê lương.

Đã bốn năm rồi, rốt cuộc nhóc con kia trốn ở đâu, cô thật sự một chút cũng không nhớ đến anh sao?

Cho dù là không muốn anh, cũng phải nhớ Niệm Hi chứ!

Người đàn ông anh tuấn bi thương một mình tựa vào vách tường đi xuống tàu điện ngầm, rất dễ khiến mọi người chú ý, chỉ trong chốc lát, đã có vài nhóm người đi chậm lại lén nhìn anh.

Thậm chí còn có những cô gái trẻ táo bạo, lấy điện thoại ra chụp ảnh anh.

Ý thức được mình bị chụp, Thẩm Gia Diệu ngước mắt lên, lạnh lẽo nhìn lướt qua, cô gái chụp lén anh lập tức thu hồi điện thoại di động, lui về phía sau.

Đi xa, vẫn nghe cô ta thì thầm với bạn: "Đẹp trai quá, rất có khí thế, mạnh mẽ đến dọa người.”

Người bạn kia gật đầu: "Đúng rồi, khi anh ấy nhìn qua, trái tim mình như muốn ngừng đập.”

"Sợ tới mức đó à?"

“Rất soái!”

"Cắt."

------

Bữa tiệc tối ở nhà họ Lục bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng bảy giờ đã có thưa thớt người đến, đều là một số chủ doanh nghiệp nhỏ tới sớm để mở rộng mạng lưới giao thiệp một chút, kết nối mấy chuyện làm ăn, nếu có thể dính quan hệ với tứ đại hào môn ở Hải Thành, vậy thì càng tốt.

Ngoài ra còn có một số truyền thông.

Thông thường mà nói, nhà giàu tổ chức tiệc tối, đều là liên quan đến chuyện thương mại, rất ít mời truyền thông, nhiều nhất chỉ là mời một ít phóng viên tài chính, nhưng lần này thì khác.

Nhà họ Lục muốn chính thức giới thiệu Lục Tế Tân vừa mới tìm được nên thông báo cho rất nhiều giới truyền thông.

Truyền thông tới đây đều có quan hệ với nhà họ Lục, phóng viên tới cũng rất hiểu chuyện, không viết bậy thêm mắm thêm muối, ai nấy đều tuân thủ đứng ở một bên, ăn uống hoặc nói chuyện phiếm, cũng không quay chụp lung tung.

Có những phóng viên chuyên nghiệp bởi vì thường xuyên tiếp xúc với các nhà giàu nên một số thông tin phức tạp và ngụ ý bên trong đều hiểu rất rõ.

Anh ta nhìn quanh tiệc rượu một vòng, rồi lại nhìn Lục Thừa Kế từ nước ngoài trở về chiều nay, nghiêng đầu thấp giọng nói với bạn đồng nghiệp: "Nhà họ Lục rất để ý đứa con gái mới tìm về này.”

Người bạn đồng nghiệp đang ăn, trong miệng đầy ắp, đột nhiên nghe một câu như vậy, căn bản không kịp phản ứng, trừng mắt mờ mịt nhìn qua.

Thấy vậy, nam phóng viên nhíu mày, mất hứng: "Cậu khiêm tốn một chút, chưa từng thấy thức ăn sao, xấu hổ quá đi mất!”

Người bạn đồng nghiệp nuốt những thứ trong miệng, rồi cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, nói: "Mấy món ngon này, cả đời ăn được mấy lần, nên đương nhiên phải ăn nhiều một chút.

Còn mất mặt gì đó, đời này tôi chỉ là một phóng viên, cũng không phải nhân vật của công chúng, hơn nữa trong này đều là nhân vật lớn, có ai biết tôi đâu mà sợ mất mặt.”

Giải thích xong, anh ta bắt đầu tò mò: "Anh nói nhà họ Lục rất coi trọng? Sao anh biết? " Sao anh ta không nhìn ra cái gì vậy.

Phóng viên chỉ vào mấy chi tiết nhỏ: "Thấy không, đều được sắp xếp tỉ mỉ, tôi nghe người ta nói, bữa tiệc tối này là do bà Lục tự mình chuẩn bị đấy.”

Người bạn đồng nghiệp không nghe hiểu, gãi gãi đầu: "Bà ấy là mẹ ruột của cô Lục, bà ấy không chuẩn bị cho con gái mình thì chuẩn bị cho ai.”

Phóng viên trừng mắt nhìn anh ta một cái, hận sắt không thành thép: "Bà Lục có thân phận gì, chỗ nào cần bà phải đích thân ra tay, tùy tiện phân phó bên dưới sẽ có người phục vụ bà, đến lúc đó, bà chỉ cần đưa ra yêu cầu, cuối cùng đi nghiệm thu là được rồi.”

"Đúng là nhà giàu." Người bạn đồng nghiệp cảm thán.

"Còn nữa..." Phóng viên chỉ Lục Thừa Kế ở giữa đám người: "Lần này cậu Lục ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn vô cùng quan trọng, nhưng vẫn về nước sớm để đón gió em gái.

Có lời đồn, nếu lần này hợp tác với nước ngoài thành công, có thể phá vỡ cục diện của tứ đại hào môn.”

Lúc này, người bạn đồng nghiệp nghe hiểu, trợn to hai mắt, khϊếp sợ: "Có thể vượt qua nhà họ Thẩm sao?”

"Nói cái gì vậy?" Phóng viên không còn gì để nói: "Nhà họ Thẩm đã sớm bỏ xa ba nhà kia phía sau rồi, không cùng đẳng cấp với bọn họ, chỉ là những người khác quen miệng nên gọi là tứ đại hào môn mà thôi.

Nhà họ Lục nhiều nhất cũng chỉ vượt qua nhà họ Cố và nhà họ Triệu.”

So với cô Lục, người bạn đồng nghiệp hiển nhiên càng quan tâm đến nhà họ Thẩm hơn: "Nghe nói lần này, Thẩm Gia Diệu cũng đến, không biết có dẫn theo cậu chủ nhỏ Thẩm hay không.”

Phóng viên đập anh ta một cái, cảnh cáo: "Chuyện của tổng giám đốc Thẩm, đừng quan tâm cũng đừng hỏi thăm, anh ta không thích truyền thông chụp ảnh anh ta.

Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu chọc giận tổng giám đốc Thẩm, anh gặp xui xẻo chỉ là nhỏ, nếu liên lụy đến cả toà báo chúng ta thì chuyện sẽ lớn đấy.”

Người bạn đồng nghiệp bị dọa, vội vàng chuyển đề tài: "So với cô Nhã Tình, anh thấy cô Lục này như thế nào?”

"Sao có thể so sánh vậy chứ?" Phóng viên quả thực bó tay với cái đầu gỗ của bạn mình: "Cô Nhã Tình là danh viện số một ở Hải Thành chúng ta, cao quý tao nhã, tri thư đạt lý, hiền lành, thường xuyên làm từ thiện.

Về phần cô Lục, người bên ngoài nể mặt nhà họ Lục, nói cô ta là viên ngọc bị bỏ rơi, thực tế thế nào, trong lòng mọi người đều rất rõ.”

Người bạn đồng nghiệp gật đầu: "Quả thật, dù có gốc gác là nhà ho Lục, dù có may mắn được nuôi ở nhà giàu bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là học đại học, phương diện kiến thức, dáng vẻ, khẳng định không thể so sánh với cô Nhã Tình.”

"Đây chỉ là bên ngoài." Phóng viên trải qua nhiều, hiểu biết cũng nhiều: "Quan trọng là nội tâm, cậu ngẫm lại xem, một người bình thường, cả đời bình thường không có gì lạ, sau đó đột nhiên có một ngày biến thành con gái của nhà giàu, bên cạnh còn có một đứa con gái nuôi xuất sắc hơn, cái gì cũng bị so sánh, đổi lại là cậu, tâm tình của cậu có thể ổn định sao?”

Nghe phóng viên nói như vậy, người bạn đồng nghiệp nhất thời đồng cảm, trong lòng âu sầu nói: "Nói đến đây tôi cảm thấy cô Lục này cũng rất đáng thương, rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, lại bị thất lạc, lớn lên trong gia đình bình thường.

Rõ ràng là Phượng Hoàng thật, mà kết quả lại biến thành gà rừng khoác áo phượng hoàng.

Không ít người có cùng suy nghĩ với phóng viên và người bạn đồng nghiệp đó.

Những người có thể tham gia bữa tiệc tối lần này, tố chất đều rất cao, phần lớn ở trong lòng đều tiếc cho cô Lục này.

Có người có tin tức linh thông, ít nhiều biết được chút tin tức, liền nói: "Cô Lục này cũng rất thông minh, nghe nói là thạc sĩ Thanh Hoa đấy.”

Thạc sĩ Thanh Hoa, quả thật rất xuất sắc, nhưng...!những người khác không cho là đúng, cho dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể so được với hào môn, nhiều nhất về sau chỉ là một người làm thuê cao cấp.

Trong bữa tiệc không có nhiều người bàn tán, âm lượng cũng rất nhỏ, nhưng ít nhiều cũng truyền đến tai mẹ Lục.

Nghe những người này nói Lục Tế Tân là làm thuê cao cấp, không biết lễ nghi, nghe bọn họ suy đoán tâm tính Lục Tế Tân mất cân bằng, lòng mẹ Lục muốn vỡ vụn.

Bà quả thật yêu thương Lục Nhã Tình, nhưng Lục Tế Tân là con gái ruột của bà, lại còn vừa mới tìm về, trong lòng bà cũng yêu thương không kém.

Nghĩ đến sau này, con gái ruột của mình sẽ trở thành đối tượng bàn tán trong miệng người khác, sẽ trở thành đối tượng tôn kính trên mặt người khác, đối tượng bị ghét bỏ trong lòng người khác, tim mẹ Lục đau như bị dao cắt.

Đồng thời càng thêm thấp thỏm.

Bà đối với đứa con gái này hoàn toàn không biết gì cả, mấy ngày nay ở chung cũng không lâu, chỉ đơn giản gặp mặt vài lần, căn bản không hiểu rõ.

Mẹ Lục rất sợ đêm nay, Lục Tế Tân sẽ làm xấu mặt mình ngay tại chỗ này, rồi lại trở thành đề tài mọi người bàn tán..