Bảo Bối Lắm Chiêu Của Tổng Tài

Chương 5: 5 Tiểu Thư Mời Cô Ra Ngoài

Phụt…

Tống Giai Nhân vừa mới uống rượu vào miệng thì toàn bộ đều bị phun ra ngoài.

“Khụ khụ…” – Tống Giai Nhân ho khan một tiếng, một hồi lâu mới hỏi: “Chi Tố, cậu không phải uống say rồi đấy chứ?”

“Tửu lượng mình cậu còn không biết sao?” – An Chi Tố hỏi lại.

Tống Giai Nhân vung tay lên: “Được rồi, mới có nửa chai rượu thôi.

Cậu không thể say được.

Diệp Lan Thành kia bị bệnh sao? Trước hôm nay, anh ta còn không nhớ cậu là ai.

Còn nói hôn nhân không phải là trò đùa,cùng với một người phụ nữ xa lạ kết hôn còn chưa đủ là trò đùa sao? ”

” ừm …” – An Chi Tố suy nghĩ một chút: “Với sự quan sát bệnh nhân tâm thần nhiều năm như vậy của mình, Diệp Minh Hạo không như là người có một bộ óc

bệnh hoạn.

Hơn nữa anh ta giống như thực sự rất thận trọng suy nghĩ, mới đưa ra đề nghị kết hôn với mình.

Để mình nghĩ xem, lúc đó, anh ta trầm mặc có lẽ là khoảng mười phút.”

Mười phút?

Tống Giai Nhân giở giọng kiêu ngạo: “Chà, CEO của một tập đoàn tài chính với hàng triệu đô mỗi phút, có thể dành mười phút ra để nghĩ về chuyện kết hôn, quả thật là đã đủ thận trọng rồi.”

An Chi Tố cũng nghĩ như vậy, nếu không cô sẽ không dùng từ

“thận trọng” để hình dung ra mười phút im lặng đó.

“Vậy còn cậu, đã đồng ý thì sao?” – Tống Giai Nhân bình tĩnh lại rồi nhấp thêm một ngụm rượu.

“Mình không biết mình có nên đồng ý hay không.

Trên thực tế, kết hôn với anh ta là lựa chọn tốt nhất cho lợi ích của mình.” – An Chi Tố nói.

Là bạn tốt hơn 20 năm, Tống Giai Nhân cũng hiểu nửa lời còn lại của cô.

Là nhân chứng cho những đau

khồ và sự tra tấn mà cô đã phải chịu đựng trong 5 năm qua, Tống Giai Nhân biết rằng kết hôn với Diệp Minh Hạo là sự lựa chọn tốt nhất đối với An Chi Tố.

“Dù cậu có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, mình sẽ ủng hộ cậu.” – Tống Giai Nhân khoác lấy vai cô bạn tốt, nghiêm túc nói:

“An Chi Tố, lần này, mình nhất định có thể giúp cậu lật lại bản án.

Rửa sạch hết nước bẩn ở trên người cậu.”

Lông mi của An Chi Tố khẽ run lên, nhưng chúng đã trờ lại bình thường chỉ trong một giây.

Một giây này, cô dường như đang củng cố lại ý nghĩ ở trong lòng mình, uống cạn ly rượu một hơi rồi phun ra giọng nói có cồn: “Giai Nhân, giúp mình chuẩn bị hai bản thỏa thuận.”

Ngày hôm sau, An Chi Tố ngủ thẳng đến trưa mới thức dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ đơn giản một chút, rồi sau đó mang bản thỏa thuận Tống Giai Nhân đã tranh thủ làm suốt đêm, bắt taxi đến khu biệt thự Ngoại Than Đông Hồ nổi tiếng ở s Thành phố.

An Chi Tố mặc dù năm năm qua chưa có tới nơi này, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã sống ở đây mười năm, cho nên khi cô bước về phía trước khu biệt thự quen thuộc, cô vẫn nhịn không được mà cảm thán trí nhớ tốt của mình.

Cô nhấn chuông cửa, bảo mẫu rất nhanh liền đi ra mở cửa, bảo mẫu rất lạ mặt, vẫn chưa từng gặp qua An Chi Tố, cô ta liền đánh giá cô từ trên xuống dưới, có vẻ như là muốn thông qua quần áo An Chi Tố mặc để phán đoán ra thân phận của cô.

Nhưng An Chi Tố đã khiến cho cô ta thất vọng, thứ cô mặc hôm nay chỉ là một bộ quần áo cô may cách đây 5 năm, khác xa với phong cách ăn mặc của những tiểu thư quyền quý như bây giờ.

“Xin lỗi, cô tìm ai?” – Có lẽ cô ta phán đoán ra An Chi Tố không phải là tiểu thư quyền quý, cho nên thái độ của bảo mẫu cũng không được khách sáo cho lắm, lại còn mang theo một mùi kiêu ngạo.

“An Bác Viễn.” – An Chi Tố nói: “Tôi tìm An Bác Viễn.”

“Cô tìm ông chủ nhà chúng tôi?” -Bảo mẫu ngạc nhiên: “Cô có hẹn với ngài ấy không? ông chủ nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện găp mặt được.” – Bảo mẫu vừa nghe cô nói tìm ông chủ, liền không khỏi có vài phần cảnh giác.

An Chi Tố cười lạnh, không có kiên nhẫn nói nhảm với cô ta, liền trực tiếp đẩy cô ta ra rồi đi vào bên trong biệt thự.

Bảo mẫu ngây người một lúc mới phản ứng lại, lớn tiếng quát:

“Này, cô sao lại thô lỗ như vậy, sao có thể xông vào nhà người

khác như thế chứ? Cô mau đi ra ngoài, nếu cô không ra ngoài tôi sẽ gọi vệ sĩ tới ném cô ra ngoài.”

Tiếng hét của người bảo mẫu khiến những người bảo mẫu khác ở trong nhà đều giật mình, cũng như vệ sĩ phụ trách an ninh, gần như giọng của bà ta vừa rơi xuống, thì liền có một vài vệ sĩ áo đen ở trong biệt thự chặn An Chi Tố lại.

“Tiểu thư, mời cô ra ngoài.” – Một vệ sĩ vẫn còn lịch sự, nhưng giọng điệu lại mang theo cảnh cáo.

An Chi Tố mặt vô cảm liếc nhìn những người bảo mẫu và vệ sĩ đang sửng hốt, không ai trong số họ là gương mặt quen thuộc với cô.

Xem ra năm năm qua, những người già trước kia ở An gia đều lần lượt bị thay thế.

Bây giờ ở trong nhà này, không ai biết An Chi Tố chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận ở đây.

“Ồn ào cái gì, không biết ông chủ đang họp video sao?” – Trong lúc bế tắc, một giọng nữ trách móc từ hướng cầu thang truyền đến..