Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 21: Gặp lại

Edit: phongsunuong.

Yến Hành Dục khí thế mười phần, học tư thế không ai bì nổi của Kinh Hàn Chương, rốt cuộc cũng xuất cung một cách thuận lợi.

Nhưng vừa mới tới cổng phủ Thừa tướng, liền đối mặt với Yến Trầm Tích thần tình lệ khí.

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục vừa mới xuống xe ngựa được một chân, từ xa thấy hắn liền muốn bò ngược lại vào xe.

Yến Trầm Tích mắt sắc mà nhìn y, nhướng mày, lạnh lùng nói: "Điện hạ!"

Yến Hành Dục ra vẻ trấn định, xoay người khoan thai vung tay áo, ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Yến Thống lĩnh, có chuyện gì?"

Yến Trầm Tích thanh âm trầm thấp, bước nhanh đi đến: "Thần còn phải hỏi điện hạ đâu, đã muộn thế này điện hạ xuất cung vì chuyện gì?"

Câu hỏi này rất không khách khí, nếu đứng đây là Kinh Hàn Chương thì hắn đã sớm kiêu ngạo tận trời bắt đầu chửi người rồi, Yến Hành Dục lại không tức giận, đưa ra lí do thoái thác đã sớm chuẩn bị.

"Mấy ngày trước ở lại phủ Thừa tướng không cẩn thận làm rơi mất đồ, ta tới tìm."

Yến Trầm Tích rõ ràng là không tin: "Đêm hôm khuya khoắt tới tìm?"

"Tất nhiên." Yến Hành Dục nói, "Ban ngày Yến Thống lĩnh trông coi bản điện hạ gắt gao như vậy, nếu không chọn lúc này, thì không chừng ngay cả cửa cung cũng không ra được."

Yến Trầm Tích: "..."

Những lời này thể hiện thập phần đúng tính cách của Kinh Hàn Chương, Yến Trầm Tích bị nghẹn họng, mới lui một bước nói: "Điện hạ cũng có thể sai bảo cung nhân tới tìm, không nhất thiết phải tự mình..."

Yến Hành Dục ngắt lời hắn, nhướng mày nói: "Ta muốn tự đi ra ngoài tìm đấy, sao nào, hiện giờ Yến Thống lĩnh muốn bắt ta hồi cung đi bẩm báo với phụ hoàng sao?"

Yến Trầm Tích nhìn y một cái.

Nếu là ngày thường, hắn chắc chắn sẽ lấy khẩu dụ của Thánh Thượng để bắt lại Thất điện hạ tự mình xuất cung trở về, nhưng hiện giờ hắn còn phải đi điều tra đạo tặc với xử lý Kinh Chập Vệ tự tiện hành động khiến "Yến Hành Dục" suýt nữa bị thương, tất nhiên là không còn thời gian quản lý Thất điện hạ rồi.

Hắn hành lễ nói: "Thần không dám."

Yến Hành Dục hừ một tiếng, tâm cao khí ngạo mà đá văng cổng đi vào phủ Thừa tướng.

Yến Trầm Tích tùy ý chỉ điểm vài người, phân phó nói: "Đi theo Thất điện hạ, khi nào hắn lấy được đồ, thì lập tức hộ tống hắn hồi cung."

Mấy Kinh Chập Vệ bị chỉ điểm thần tình chua xót: "Thống lĩnh, ngài cảm thấy Thất điện hạ sẽ nghe theo chúng ta sao?"

"Không nghe thì nói với điện hạ, nếu giờ mẹo canh ba ngày mai mà còn chưa hồi cung, ta sẽ phụng mệnh đem tất cả ngọc trong cung Thất hoàng tử đưa vào quốc khố." Yến Trầm Tích nói xong, sắc mặt âm trầm mà dẫn đám người còn lại rời đi.

Yến Hành Dục đi theo nô bộc phủ Thừa tướng được vài bước, đột nhiên dừng lại.

Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Đau chân."

Y vừa rồi học theo Kinh Hàn Chương đi đá cổng, nhưng lại quên mất cổng lớn phủ Thừa tướng nặng thế kia làm sao mà có thể tùy tiện đá được, lúc này cái chân bị chấn thương dần đau nhức, cường ngạnh đi được vài bước liền không xong rồi.

Nô bộc liền kinh sợ: "Điện hạ, ngài... Ngài nói cái gì?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Không có gì. Ngươi không cần dẫn đường nữa, ta tự mình đi là được."

Tên nô bộc vội vàng nói: "Sao có thể chậm trễ điện hạ được, nô tài..."

Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục liền đưa tay chặn lại, nhanh chóng cất bước rời đi.

Bởi vì đạo tặc cùng với Kinh Chập Vệ, toàn bộ phủ Thừa tướng đều thắp đèn sáng trưng, Yến Hành Dục nửa đi nửa lết đến thiên viện, vừa vặn nhìn thấy Yến Kích đi tới trước mặt y.

Yến Hành Dục sửng sốt, một tiếng "Cha" suýt nữa ra khỏi miệng.

Yến Kích một mình đi tới, cũng không biết là mới đi ra từ thiên viện, hay là căn bản chưa đi vào.

Trong tay hắn còn cầm đèn, con ngươi sắc bén như dao hờ hững liếc nhìn Yến Hành Dục một cái, cũng không hành lễ, lãnh đạm nói: "Điện hạ, kinh thành gần đây rất nguy hiểm, xuất cung phải mang theo người hầu mới tốt."

Yến Hành Dục không hiểu được thái độ của Yến Kích đối với Kinh Hàn Chương, đành phải khẽ gật đầu, nói: "Thừa tướng lo lắng rồi."

Yến Kích không nhiều lời nữa, nhìn y một cái, chậm rãi mang theo đèn rời đi.

Yến Hành Dục nhìn theo hắn một lúc, lúc này mới đẩy cửa thiên viện đi vào.

Đã muộn thế này, thiên viện vẫn náo nhiệt như cũ, y còn chưa đi vào thì chợt nghe thấy tiếng gào thét của Yến Vi Minh từ trong phòng truyền tới.

"Đánh một cái người ngã ngựa đổ!"

"...Quỳ xuống gọi ta là cha!"

Yến Hành Dục hít sâu một hơi, chắc chắn là tên đệ đệ ngu xuẩn kia của y lại bắt đầu kiếm chuyện, cũng không biết Kinh Hàn Chương có dựa theo tính tình của mình để hành xử hay không.

Nếu không cẩn thận mắng chửi Yến Vi Minh, thì đoạn thời gian che dấu sau khi về kinh của mình cũng trở thành công cốc.

Bất quá nghe thấy Yến Vi Minh vẫn còn trung khí mười phần mà kêu gào với "chính mình", thì tám phần là Kinh Hàn Chương nhịn được không ra tay đánh hắn.

Yến Hành Dục tâm hoài vui mừng như vậy, đẩy cửa bước vào.

Trong căn phòng ấm áp, Kinh Hàn Chương đang ngồi trên xe lăn không chút để ý mà điêu khắc ngọc, trên vạt áo toàn là ngọc tiết.

Mà Yến Vi Minh vừa rồi còn đang gào thét không ngừng lúc này lại ngồi dưới đất, đưa tay bám vào tay vịn xe lăn, thần tình sùng kính mà nhìn Kinh Hàn Chương, còn thường thường đưa tay phủi ngọc tiết trên người "Ca ca" xuống.

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục chưa từng thấy qua Yến Vi Minh lại có thời điểm ân cần chân chó như vậy, nên lúc này có chút bất ngờ.

Yến Vi Minh vẫn còn ở kia dài dòng lảm nhảm: "Liền ngày mai đi, vẫn đi thưởng phong lâu, ta muốn lấy lại toàn bộ mấy trăm lượng bạc đã thua phải thắng trở về!"

Kinh Hàn Chương cười như không cười mà liếc hắn một cái: "Ngươi thắng à?"

Yến Vi Minh: "Ca thắng! Kỹ thuật bắn tên của ca chuẩn như vậy, nhất định có thể bách phát bách trúng!"

Yến Hành Dục: "..."

Từ lúc nào mà Yến Vi Minh lại thân mật với y đến mức gọi y là ca rồi?

Mới có hai ngày mà thôi, Kinh Hàn Chương rốt cuộc đã làm cái gì rồi?!

Lúc này, Kinh Hàn Chương và Yến Vi Minh mới phát hiện có người tới đây.

Kinh Hàn Chương nâng mắt quét qua nhìn y một cái, sửng sốt một chút mới nhướng mày nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Yến Vi Minh ngây người một hồi lâu mới kịp thời phản ứng lại, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

Yến Hành Dục một lời khó nói hết mà nhìn bọn hắn.

Kinh Hàn Chương biết có người ngoài ở đây không tiện nói chuyện, nói với Yến Vi Minh: "Ngươi đi về trước đi."

Yến Hành Dục nhìn về phía Yến Vi Minh, nếu là trước kia, tiểu ngu xuẩn chắc chắn sẽ cướp lời mình, tranh cãi ầm ĩ "Ngươi bảo ta trở về thì ta sẽ trở về sao? Không có cửa đâu", nhưng lúc này, nghe được những lời này, Yến Vi Minh vội vàng mà nhu nhuận gật đầu: "Vâng, Vi Minh cáo lui."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Vi Minh nói xong, lại ngoan ngoãn hành lễ, khoan khái mà chạy chậm đi ra ngoài.

Nhưng rất nhanh, hắn lại quay lại, đứng ở khung cửa, đôi mắt cong cong, dùng khẩu hình mà nói với Kinh Hàn Chương: "Ca đừng quên đấy nha."

Kinh Hàn Chương vung tay lên, ý bảo hắn mau lăn đi, Yến Vi Minh vui vẻ mà chạy đi.

Yến Hành Dục: "..."

Đến khi trong phòng không còn người ngoài nào nữa, Yến Hành Dục mới hành lễ, gian nan nói: "Điện hạ làm gì với đệ đệ của ta rồi?"

Kinh Hàn Chương cảm thấy hơi khó hiểu: "Làm cái gì mà làm? Ta còn có thể làm được cái gì?"

Yến Hành Dục đi qua đi lại: "Hắn bình thường không phải như vậy."

Kinh Hàn Chương "A" một tiếng, tiếp tục khắc ngọc, thuận miệng nói: "Vừa rồi hắn sợ hãi quá mức, phủ Nhiếp Chính Vương với phủ Thừa tướng lại nằm trên cùng một con phố, có đạo tặc trộm bảo vật bị Kinh Chập Vệ đuổi một đường tới đây, không quan tâm trong viện của ngươi có người hay không bắt đầu dùng cung bắn đạo tặc, hắn bị liên lụy tới, thiếu chút nữa bị bắn thành cái sàng."

Yến Hành Dục nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Y cúi thấp người xuống, vươn tay muốn tham mạch cho chính mình, Kinh Hàn Chương lập tức rút tay trừng mắt nhìn y, nói: "Ngươi định làm gì đấy?"

Yến Hành Dục rủ mắt, dịu ngoan nói: "Ta muốn nhìn xem liệu điện hạ có bị thương hay không?"

Kinh Hàn Chương "Hừ" một cái với y: "Ta là ai a, sao có thể tùy tiện mà bị thương được? Đừng động thủ động cước."

Yến Hành Dục cảm thấy phải nhắc nhở hắn: "Điện hạ đây là thân thể của ta."

Kinh Hàn Chương nâng khối ngọc đã khắc được một nửa lên, chu môi thổi phù một chút, ngọc tiết nhất thời bay lả tả, hắn căn bản không thèm để ý những lời này của Yến Hành Dục.

Thấy hắn như thế, Yến Hành Dục đại khái đã nghĩ thông suốt cái gì, kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Điện hạ mới vừa rồi dùng nỏ trong tay áo giao thủ với Kinh Chập Vệ sao?"

Tay Kinh Hàn Chương run lên, con nai bằng ngọc chưa thành hình trên tay thiếu chút nữa liền hỏng.

Nguyên bản hắn cảm thấy làm vậy không có vấn đề gì cả, nhưng nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Yến Hành Dục đang truy vấn, Kinh Hàn Chương không hiểu sao có chút chột dạ.

Trong phong thư, Kinh Hàn Chương có thể thấy Yến Hành Dục đang cố gắng hành động theo phong cách của mình, bằng không trong hoàng cung to như vậy có bao nhiêu con mắt nhìn vào, nếu Thất hoàng tử đột ngột thay đổi tính tình, căn bản không thể giấu diếm một cách thuận lợi như vậy.

Hoàng cung, là chỗ nơi chốn đều bao vây bởi đàn sói đói, ai ai cũng phải khôn khéo, Yến Hành Dục đã phải rất cẩn thận, không để người khác phát hiện ra chút manh mối nào.

Mà chính mình... Ở trong cái viện rách nát chỉ có hai người sống, Yến Hành Dục sẽ không bao giờ làm việc gì quá nổi bật như vậy, người sáng suốt vừa thấy liền có thể nhìn ra sự khác thường-- ngoại trừ tiểu ngu xuẩn Yến Vi Minh kia.

Kinh Hàn Chương vẫn luôn tự cho mình là đúng, lúc này hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Hắn vội ho một tiếng, nói: "Bản điện hạ không biết ngươi đang nói gì..."

Kinh Hàn Chương còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã đưa tay chế trụ năm ngón tay của hắn, khống chế động tác của hắn.

Kinh Hàn Chương: "..."

"Mỗi một mũi tên Yến Hành Dục đều sẽ ghi số, mấy ngày trước ba mũi là "Nhất", "Thất", "Thập tam"."

Yến Hàn Dục nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, ôn nhu mà nói: "Cần ta giúp điện hạ xốc tay áo lên không?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Tiểu mỹ nhân âm độc này thế nhưng lại dùng mấy lời vạch trần của hắn ở phủ Quốc sư trả nguyên lại cho hắn ư?

Sao lại thù dai đến thế cơ chứ?!

⭐⭐⭐