Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 41: 41 Nhiệt Huyết

Kinh Hàn Chương kéo chặt áo ngoài, nhìn Yến Hành Dục với ánh mắt cổ quái.

Yến Hành Dục sau khi nói xong, tự mình lau sạch sẽ bột phấn từ điểm tâm trên ngón tay, còn không hề khách khí mà lấy thêm một cái nữa, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.

Nếu không phải biết rõ bản tính của y, Kinh Hàn Chương đều cho rằng y đang giả vờ giả vịt.

Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, không muốn tự mình đa tình để bản thân thêm xấu hổ, hắn nói: "Bất quá chỉ là chút máu, nếu có thể cứu mạng ngươi..."

Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn, nhanh chóng cầm tay Kinh Hàn Chương, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được."

Kinh Hàn Chương nhíu mày.

Có lẽ Yến Hành Dục sợ hắn tình nguyện cho máu, vào lúc Kinh Hàn Chương chuẩn bị mở miệng, y quýnh lên, chộp lấy một miếng điểm tâm trực tiếp nhét vào miệng Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương: "..."

Hành động này quả thật quá càn rỡ, nhưng Kinh Hàn Chương lại đang ngây dại, quên cả việc phải tức giận, trong nhất thời không biết nên nuốt hay nhổ thì mới đúng nữa.

Yến Hành Dục sau khi làm xong một loạt động tác mới biết bản thân đã quá phận, y lúng ta lúng túng mà thu lại tay, tầm mắt cứ dán vào mũi chân mình, giống như đang tìm xem có chỗ nào để trốn vào không.

Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, không biết Kinh Hàn Chương đang ăn hay là đang nhổ miếng điểm tâm kia, lần thứ hai hắn lên tiếng thì trong miệng đã không còn gì nữa.

Hắn tức giận nói: "Ngẩng đầu, ta cũng không muốn đánh ngươi."

Lúc này Yến Hành Dục mới ngẩng đầu, thần sắc như đã phải chịu ủy khuất cùng cực.

Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bị bộ dáng của y làm cho bật cười, trừng mắt liếc y một cái: "Ta còn chưa ủy khuất thì ngươi ủy khuất cái gì?"

Yến Hành Dục không nói lời nào.

Kinh Hàn Chương cũng lười so đo với y, buông tha cho Yến Hành Dục.

Sau nửa canh giờ, một trận tiếng vó ngựa trầm đục vang lên, như một cơn gió mà quét qua xe ngựa.

Nam nhân thân mặc áo giáp màu bạc thúc ngựa phi như điên, còn chưa tới cửa thành đã cất cao giọng nói: "Đại hoàng tử về kinh, mở cửa thành——"

Một tiếng quát nghiêm nghị phá tan lớp sương mù, làm lộ hàng quân đội dài đang đi tới, đoàn quân ẩn trong làn sương mù dày đặc phía xa, liếc mắt cũng không thấy điểm cuối.

Kinh Hàn Chương ôm Yến Hành Dục lên xe lăn, gió ở cửa thành quá lớn, hắn lại cởi áo choàng của mình xuống khoác lên người Yến Hành Dục, sợ y bị gió thổi lạnh người.

Yến Hành Dục bị bao bọc như một quả cầu, nửa khuôn mặt lộ ra sau mũ áo choàng, y nhỏ giọng nói: "Điện hạ, không sao cả."

Kinh Hàn Chương không có phản ứng gì, lại cho người lấy lò sưởi nhỏ nhét vào tay y.

Yến Hành Dục nhấp môi cầm lò sưởi nhỏ, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Bởi vì Đại hoàng tử về kinh, hơn phân nửa bách tính trong kinh thành đều tới cửa thành chào đón, với cả hôm nay là Tế Thiên đại điển, là một ngày hiếm có.

Xe ngựa của Kinh Hàn Chương ở ngay cạnh tường thành, Yến Hành Dục ngồi trên xe lăn, tầm mắt hướng về phía đám người nhìn lại.

Hôm nay Yến Trầm Tích phải phụ trách chuẩn bị Tế Thiên đại điển nên không thể tới đón Yến Trọng Thâm, Yến Hành Dục muốn dành thêm thời gian ở chung với Kinh Hàn Chương, cho nên lấy cớ tới đây đón nhị ca để xem náo nhiệt.

Chứ trên thực tế Yến Trọng Thâm có bộ dạng như thế nào y cũng không biết.

Yến Trọng Thâm tính tình ôn nhuận, rất trọng tình nghĩa, những năm Yến Hành Dục ở Hàn Nhược Tự, chỉ có hắn là hàng năm phái người đi ngàn dặm tới đưa đồ, mặc dù không nhớ rõ bộ dạng nhưng Yến Hành Dục vẫn nhớ hắn.

Cửa thành đã mở, Yến Hành Dục nhìn một vòng đều không thấy Yến Trọng Thâm, khi y khẽ ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương để hỏi, thì tầm mắt lại nhìn thấy một bóng người đang đứng trên tường thành cách đó không xa.

Yến Hành Dục sửng sốt một chút.

Người nọ đứng trên tường thành cao, thân hình gầy yếu đơn bạc bị gió thổi cho lay động, phảng phất chỉ trong chớp mắt sẽ rơi xuống khỏi tường thành.

Nhãn lực của Yến Hành Dục rất tốt, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra người nọ là ai, chính là ông lão tiếp đãi y trong phủ Nhiếp Chính Vương mấy ngày trước.

Yến Hành Dục lập tức kéo kéo tay áo của Kinh Hàn Chương: "Điện hạ!"

Kinh Hàn Chương nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Yến Hành Dục đưa tay chỉ về một phía, Kinh Hàn Chương cũng nhìn theo phương hướng đó, hắn chợt sửng sốt.

Kinh Hàn Chương phản ứng cực nhanh, lập tức gọi người hầu bên người, nói: "Trước đưa người xuống, rồi điều tra xem lão đi lên đó bằng cách nào?"

Hôm nay là ngày công thần về kinh, lại còn là Tế Thiên đại điển, nếu đổ máu trước cửa kinh thành, sợ là sẽ có người gây loạn.

Tế Thiên đại điển đã chuẩn bị rất lâu, không thể bị phá hoại được.

Người hầu lập tức đi tới nhận lệnh.

Sau chớp mắt, ông lão đã gần đất xa trời kia đột nhiên dùng toàn bộ khí lực còn lại, đứng trên tường thành hô to.

"Khó lạnh nhất chính là nhiệt huyết a, Tướng quân."

Xung quanh chỉ có tiếng vó ngựa, một tiếng hô này cực kỳ rõ ràng, bất luận là đại quân đang tới gần cửa thành hay bách tính trong thành đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.

Yến Hành Dục ngừng hô hấp, đột nhiên nắm chặt tay Kinh Hàn Chương.

Ngay sau đó, ông lão phảng phất như một ngọn lửa đã thiêu đốt một tia ánh lửa cuối cùng, cười lớn một tiếng, thả người từ trên tường cao nhảy xuống.

Người hầu của Kinh Hàn Chương vất vả lắm mới tới nơi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người rơi xuống.

Xung quanh vang lên một trận kinh hô cùng tiếng kêu thảm thiết, Yến Hành Dục chỉ thấy bên tai ù ù, trước mắt dường như có chút hơi nước mơ hồ, chỉ có một màu đỏ cách đó không xa như một bông hoa nở rộ chiếm cứ tầm mắt y.

Sắc mặt Kinh Hàn Chương cực kỳ khó coi, nhưng hắn vẫn nhanh chóng cho người hầu đưa bách tính tản ra ngoài thành, mà đại quân sắp vào thành đã sớm nửa bước không động.

Ông lão này ngay tại Tế Thiên đại điển, ngày công thần về kinh, dùng một thân nhiệt huyết đã sớm lạnh từ lâu nói cho mọi người.

Khó lạnh nhất chính là nhiệt huyết.

Nhiệt huyết đã lạnh.

Yến Hành Dục căn bản không biết sự việc kết thúc như thế nào, y chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh màu đỏ, khiến cả người y trở nên vô tri vô giác, chờ đến khi hoàn hồn lại thì y đã bị Kinh Hàn Chương đưa về phủ Thừa Tướng.

Bởi vì việc ở cửa thành, Tế Thiên đại điển buộc phải dừng lại, hoàng đế vô cùng tức giận, hạ lệnh cho Yến Trầm Tích tra rõ việc này.

Trên đường trở về Yến Hành Dục vẫn luôn một bộ như đi vào cõi thần tiên, lúc này ánh mắt dại ra kia rốt cuộc cũng có chút thần thái, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng thở phào, hắn đưa tay áp vào trán Yến Hành Dục liền chạm được một tay đầy mồ hôi lạnh.

Kinh Hàn Chương nhẹ giọng hỏi y: "Bị dọa à?"

Yến Hành Dục mê mang nhìn hắn, lắc đầu rồi lại gật đầu, không biết là có ý gì.

"Không sao cả." Kinh Hàn Chương nhất thời quên mất Yến Hành Dục là một mỹ nhân âm độc có thể lấy kim đâm cổ người ta, hắn chỉ cảm thấy bộ dáng yếu ớt vô cùng bây giờ của y mới là Yến Hành Dục thật sự, giọng nói của hắn càng nhu hòa hơn: "Đừng sợ, trước đó ngươi đi tới phủ Nhiếp Chính Vương nhiều lần, có phải đều gặp lão không?"

Yến Hành Dục đờ đẫn gật đầu.

"Ông...! Ông ấy rất tốt." Yến Hành Dục không biết nên biểu đạt cảm xúc hiện tại của mình như nào nữa, y nhíu mày nói năng có chút lộn xộn, "Ông ấy cho ta kẹo, còn nói...!Muốn đi tới cửa thành đón Vương gia."

Yến Hành Dục nói xong, từ ánh mắt xinh đẹp kia chảy xuống hai hàng nước mắt, y lẩm bẩm nói: "Là ta nói với ông ấy...!Vương gia sẽ về kinh, ông ấy cho rằng...!Người trở về hôm nay là Nhiếp Chính Vương."

Đầu trái tim Kinh Hàn Chương có chút đau, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Yến Hành Dục, ôn nhu nói: "Chuyện này không liên quan tới ngươi, đừng khóc."

Lúc này Yến Hành Dục mới trì độn phát hiện ra bản thân mình đang khóc, nhưng hiện tại y lại không muốn nói "Ta muốn khóc" như thường ngày nữa, bây giờ y chỉ thấy khổ sở, trái tim đau đớn không thôi.

Kinh Hàn Chương thấy y cứ khóc mãi, sợ bệnh tim của y sẽ tái phát, vươn tay nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng, dỗ dành y như một đứa trẻ: "Nhiếp Chính Vương đã mất nhiều năm, với thân thể của người đó thì cũng không sống qua nổi mùa đông năm nay.

Ngươi cứ coi như là sinh lão bệnh tử, chuyện thường của người đi."

Tế Thiên đại điển đều bị người nọ làm hỏng, nhưng trước mặt Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương một chữ cũng không đề cập tới.

Yến Hành Dục vẫn hơi phát run.

Kinh Hàn Chương đành phải ngâm nga bài đồng dao trước đó, ngâm mấy lần thì Yến Hành Dục mới chậm rãi thả lỏng thân thể.

Kinh Hàn Chương nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ máu phải không?"

Trước đó Kinh Hàn Chương đã từng hoài nghi, Yến Hành Dục tùy thân đều mang theo ám khí, hoặc là nỏ hoặc là châm, ngay cả thanh trường kiếm đặt ở mạn giường cũng chưa bao giờ dùng qua.

Khó có thể tưởng tượng được, người âm ngoan thủ lạt như thế lại sợ máu.

Yến Hành Dục kéo kéo vạt áo của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng ngực hắn, rầu rĩ gật đầu: "Ừm."

Kinh Hàn Chương thấy y thẳng thắn như vậy có chút dở khóc dở cười.

Hiện tại toàn bộ kinh thành đều trở nên náo loạn bởi vì một tính mạng mà mọi người cho là nhỏ bé không đáng kể, Kinh Hàn Chương không tiện ở lại phủ Thừa Tướng quá lâu, nên khi đã dỗ Yến Hành Dục được kha khá hắn cầm đao vào trong cung.

Ông lão kia đã an phận trong phủ Nhiếp Chính Vương nhiều năm như vậy, không có khả năng đột nhiên gây loạn ngay vào ngày Tế Thiên đại điển được, vả lại còn náo loạn lớn như thế.

Vụ việc này, nhất định có người đứng sau khống chế.

Kinh Hàn Chương đi rồi, Yến Hành Dục đờ đẫn ngồi trên giường đột nhiên nằm xuống mép giường mà kịch liệt thở dốc, y gắt gao ôm lấy ngực, giống như không hề phát hiện ra cơn đau do móng tay của mình đã ghim sâu vào trong làn da.

A Mãn nghe thấy động tĩnh vội chạy vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức hồn phi phách tán: "Công tử!"

Hắn xông lên đỡ lấy Yến Hành Dục, không đợi hắn có động tác tiếp theo, Yến Hành Dục đột nhiên ho ra một búng máu.

A Mãn sợ tới mức suýt ngừng hô hấp, liều mạng hô: "Ngư thần y! Ngư Tức!"

Chờ tới khi Ngư Tức chạy tới thì Yến Hành Dục đã không còn ý thức nữa.

Thần trí Yến Hành Dục hoảng hốt, bên tai phảng phất có thể mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Ngư Tức và A Mãn, nhưng y không mở được mắt ra, âm thanh cũng giống như bị ngăn chặn lại căn bản không thể nghe rõ.

Y trở nên vô tri vô giác, dưới chân lâng lâng, cảm giác giống như khi trao đổi với Kinh Hàn Chương, không biết hồn phách từ từ phiêu dạt tới đâu.

Cuối cùng, trên đỉnh đầu đột nhiên bị một tấm lưới lớn chụp xuống, vây y lại ở một chỗ không thể động đậy được.

"Ngài cười lên nhìn rất giống Vương phi."

Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến Yến Hành Dục theo bản năng mà quay lại, y lập tức nhìn thấy ông lão một thân áo tang vải thô đang đứng dưới tuyết, nở nụ cười nhìn y.

Yến Hành Dục không biết từ lúc nào đã đứng dưới giàn nho kia, trên đầu là rậm rạp những chùm nho đầy đặn, mà y như một con chim hoàng yến bị cắt cánh, tự mình đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không thể thoát khỏi nhà giam hư ảo này.

Yến Hành Dục phủi tuyết đi từng bước về phía ông lão, y lẩm bẩm nói: "Ta không giống bà ấy."

Ông lão vẫn mỉm cười.

Dù Yến Hành Dục đi như thế nào đi nữa thì cũng phảng phất không thể tới gần lão được, y nghiêng ngả lảo đảo mà muốn chạy lên, nhưng dưới chân lại trơn trượt khiến y ngã mạnh trên mặt đất.

"Ta...!Không giống bà ấy."

Y không giống ai cả.

Y chính là y.

Y là Yến Hành Dục.

"Yến Hành Dục!"

Một tiếng quát vang lên, phảng nhất từ một thế giới khác truyền tới, nháy mắt phá tan nhà giam làm từ những cành nho rậm rạp kia, có người vươn tay cầm lấy cổ tay y.

Goi y: "Yến Hành Dục——"

Yến Hành Dục mờ mịt quay người.

Y chậm rãi mở mắt, giống như con bướm gần chết mà run rẩy vỗ cánh hai cái, đồng tử mất tiêu cự thật lâu mới lấy lại được tiêu điểm.

Đến khi y khôi phục tầm nhìn, ngay ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Kinh Hàn Chương ngồi bên cạnh y, gắt gao cầm lấy cổ tay y, trên mặt đều là sự lo lắng.

Yến Hành Dục thất thần mà nhìn hắn, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Điện hạ."

Nhìn thấy y tỉnh lại, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Hắn tự làm mình lo sợ, nhất thời cảm thấy khó chịu chỉ muốn mắng chửi người khác, nhưng nhìn thấy bộ dáng ủ rũ này của Yến Hành Dục, đành phải thu lại vẻ mặt nổi giận của mình sợ dọa tới y.

Kinh Hàn Chương cưỡng ép bản thân lộ ra vẻ mặt tươi cười khó coi, gian nan nói: "Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi."

Yến Hành Dục cố hết sức mà vươn tay về phía hắn, muốn kéo lấy tay áo của hắn, lần này Kinh Hàn Chương lại không đưa tay áo cho y, ngược lại đưa tay qua nắm chặt năm ngón tay y.

Ánh mắt như tro tàn của Yến Hành Dục xuất hiện ánh sáng, giọng y khàn khàn nói: "Điện ha vừa đi, sao đã quay lại rồi?"

Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi, hơn nửa ngày mới hữu khí vô lực nói: "Ngươi ngủ tới mơ hồ rồi sao? Ngươi cũng đã mê man hai ngày, nếu ngươi còn không tỉnh ta liền đào một cái hố chôn ngươi, ngay cả quan tài cũng không cho ngươi."

Yến Hành Dục nghe thấy những lời xúi quẩy như thế mà vẫn còn nghiêm túc gật đầu, nói: "Ừm, được, như vậy bớt được chút tiền cho điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Nhất thời Kinh Hàn Chương không biết nên vui vẻ, hay nên mắng y trước..