Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 16: 16 Đôi Mắt Màu Lam

Hắn muốn trước khi nghỉ lễ sẽ tìm mua một con mèo Ragdoll tặng cho cậu nhóc, nhưng muốn tìm mèo Ragdoll cũng không đơn giản, trước tiên phải đến trại mèo đặt trước, ít nhất cũng phải nửa năm mới được, nhiều thì chờ hai năm.

Triệu Vũ Hạo chờ không được lâu như vậy, hắn chỉ có thể nơi nơi dò hỏi.

Cũng may bằng hữu hắn gợi ý bảo hắn đến cửa hàng thú cưng Vật Ngữ thử chút vận may biết đâu được, hắn không chút do dự liền đi, may mắn ở đó tìm thấy một con mèo Ragdoll.

Mèo Ragdoll tên gọi Bao Tay, là một con mèo xinh đẹp, hắn tin tưởng cậu nhóc của mình nhất định sẽ thích.

Tuy rằng thủ tục nhận nuôi phức tạp, thậm chí tiêu phí không ít tinh lực, nhưng vì muốn mèo tặng cho người trong lòng, hắn vui vẻ chịu đựng.

Nhàn nhạt mà chào hỏi, Triệu Vũ Hạo hướng Lâm Hạ dò hỏi hôm nay phải làm những việc gì.

"Ngài tới vừa đúng lúc, hôm nay ngài liền giúp đỡ họ tắm rửa cho thú cưng đi." Lâm Hạ đem nhóc mèo Ragdoll giao cho hắn, sau đó nói cho hắn những việc cần chú ý.

"Bao Tay thực ngoan, không cần lo lắng sẽ không tắm được cho nhóc.

Nếu ngài cảm thấy tắm không được, có thể tìm chúng ta hỗ trợ."

"Được." Triệu Vũ Hạo trả lời.

Lâm Hạ đi rồi, hắn bắt đầu ấn theo lời Lâm Hạ nói từng bước để tắm cho mèo thơm tho sạch sẽ.

Đầu tiên dùng nước làm ướt toàn bộ thân, sau đó lấy nước tắm xoa đều khắp người cho nó......!

Nhóc mèo Ragdoll này thực ngoan, toàn bộ hành trình phối hợp theo động tác của Triệu Vũ Hạo, cho nên Triệu Vũ Hạo thực nhanh đã giúp nó tắm sạch sẽ cùng lau khô lông rồi.

Được người hầu hạ tắm rửa thơm ngào ngạt tâm tình nó thực tốt, lắc lư cái đuôi lộ ra nó sung sướng.

"Meow ~" mèo Ragdoll cao ngạo chủ động dùng đầu lông xù xù cọ bàn tay Triệu Vũ Hạo.

Meow, xem ngươi tận tâm tận lực hầu hạ trẫm thế này, trẫm ban thưởng ngươi có thể sờ sờ đầu cho ta.

Triệu Vũ Hạo tức khắc thụ sủng nhược kinh, chú mèo xinh đẹp cao ngạo đang chủ động muốn hắn vuốt ve!

Triệu Vũ Hạo thật cẩn thận mà vuốt ve đầu Bao Tay, nhóc mèo có cái đầu lông xù xù, đặc biệt thoải mái.

Cái này làm cho hắn nhịn không được nhớ tới đầu tóc cậu nhóc nhà mình, cũng là như thế này mềm mại, mềm như bông dính rượu kim đâm tiến trong lòng, đem người tâm đều trát say.

"Grừ grừ ~" mèo Ragdoll thoải mái đến khò khè kêu lên, nam nhân bên cạnh nó động tác mềm nhẹ ánh mắt nhu hòa.

Một người một mèo, hết sức hài hòa.

......!

Tiểu khu Lục La.

Giống như chính cái tên của nó vậy, tiểu khu Lục La phóng mắt nhìn khắp nơi đều là một màu xanh lục.

Nơi này thuộc về khu biệt thự xa hoa, hoàn cảnh thực tốt, mỗi nhà mỗi hộ đều có một cái sân.

Vốn dĩ Lâm Hạ là một tên đỗ nghèo khỉ sẽ không ở nổi cái khu biệt thự xa hoa như vậy, may mắn thay cậu lại có một đứa bạn thuộc hàng ngũ phú nhị đại, đem bán cho cậu căn nhà này với giá cực tốt.

Đặc biệt ở đây còn có khoảng sân nhỏ, sinh hoạt hàng ngày càng thêm thích thú.

Nhưng đằng sau sự tiện nghi này, Lâm Hạ lại càng cảm thấy mình thiếu Trần Minh Kiệt rất nhiều tiền, cũng may Trần Minh Kiệt không để ý khoản tiền đó nên cậu cũng thư thả.

Cục Bột Trắng yêu thích chạy nhảy khắp nơi, trong phòng đồ vật nhiều, Lâm Hạ không yên tâm.

Nhưng trong nhà có cái sân liền có thể tùy ý nhóc nhảy nhót, tận tình chơi đùa.

"Ngao ô!" Về đến nhà Cục Bột Trắng dùng sức vừa giẫm nhảy dựng lên, vững vàng mà rơi xuống trên sô pha.

"Ngoan, bảo bảo trước xem TV, ba ba cùng Hamster nhỏ ca ca đi nấu cơm." Lâm Hạ mở ra TV nói.

"Ngao ô!" Vâng ạ!

Lâm Hạ cười cười, mang theo Hamster nhỏ tiến vào phòng bếp.

Cùng Lâm Hạ sinh sống một đoạn thời gian, Hamster nhỏ đã biết làm rất nhiều việc, công việc bếp núc đơn giản với hắn mà nói thực nhẹ nhàng.

"Rửa......!Đồ ăn......" Hamster nhỏ mở ra vòi xả nước ra bồn, chuẩn bị rửa sạch rau xanh.

Lâm Hạ vo xong gạo quay đầu xem hắn, biểu tình nghiêm túc đáng yêu của Hamster nhỏ làm Lâm Hạ hơi hơi mỉm cười.

Hôm nay hai anh em Trần Minh Tông đến đây ăn cơm, cho nên bọn họ sẽ làm nhiều thêm vài món đồ ăn.

Nhìn nhìn thời gian, Lâm Hạ đẩy nhanh tốc độ làm cơm.

Hai anh em căn thời gian đến cũng thực chuẩn, bọn họ đến đúng lúc đồ ăn vừa làm xong, nóng hôi hổi hương thơm mê người.

"Không được, nước miếng của tao đều sắp tràn ra rồi!" Trần Minh Kiệt vừa tiến đến liền hít lấy hít để mùi đồ ăn thơm lừng, hắn dùng sức mà ngửi mùi hương.

Lâm Hạ làm thịt kho tàu, đặc biệt thơm, phi thường thơm ngon!

"Chú ý phóng thái của chú." Trần Minh Tông nhàn nhạt mà nói hắn.

Nếu vào những ngày thường khi thấy Trần Minh Kiệt không chú ý lễ nghi như vậy khẳng định sẽ bị y giảng cho một bài về quy củ, nhưng hôm nay Hamster nhỏ ở chỗ này, y không muốn làm Hamster nhỏ nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của mình.

Nếu Trần Minh Kiệt mà biết ý nghĩ của anh hắn, khẳng định sẽ ha hả mà cười to.

Vốn dĩ chính là một tên mang cái vẻ mặt như người khác thiếu tiền mình vậy, còn giả bộ mình không hề nghiêm khắc cái quỷ gì chứ!

Trần Minh Tông hôm nay tới là muốn cùng Lâm Hạ thương lượng sự tình liên quan đến quá trình trị liệu cho Hamster nhỏ, hôm nay y vội vàng trở về chính là vì nghiên cứu phương án trị liệu cho hamster nhỏ.

Lại là một bữa cơm ăn đến cả khách và chủ đều thoả mãn, quá trình một chút cũng không xấu hổ.

Bởi vì Lâm Hạ thức thời mà không có hướng Hamster nhỏ gắp đồ ăn vào trong chén, cậu xác định mình đánh không lại cái tên trung khuyển đã đánh dấu địa bàn của mình kia.

Cái tên trung khuyển kia còn phá vỡ thói quen "Lúc ăn và ngủ không nói chuyện" của bản thân, làm Trần Minh Kiệt kinh ngạc rớt cằm.

"Ăn miếng thịt kho tàu, em quá gầy."

"Ớt xanh, có dinh dưỡng."

......!

Sau khi ăn xong, hai người ra ban công bàn việc.

"Cho nên anh tính toán sẽ làm như thế nào?" Lâm Hạ quấn chặt quần áo.

Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối lạnh hơn mấy độ liền.

"Tôi muốn Hamster nhỏ mỗi ngày đến chỗ tôi ở hai tiếng." Trần Minh Tông chậm rãi mở miệng.

Ân, y chỉ là muốn giúp Hamster nhỏ trị liệu, chứ không phải chỉ vì muốn có thời gian riêng tư của hai người.

"Vậy cám ơn anh." Lâm Hạ làm bộ không nhìn ra tâm tư của y, dù sao Trần Minh Tông sẽ không đối Hamster nhỏ làm ra điều gì bất lợi.

Sau khi ước định thời gian, hai người vui sướng mà kết thúc đối thoại.

Trở lại trong phòng, Cục Bột Trắng nhảy dựng lên nhảy vào trong lòng ngực Lâm Hạ.

"Ngao ô!"

"Chúng ta cùng nhau tiễn hai vị thúc thúc về nhé." Lâm Hạ ôm Cục Bột Trắng cùng Hamster nhỏ đưa Trần Minh Tông cùng Trần Minh Kiệt ra cửa.

Tiễn đi hai người về, Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng đi tắm rửa.

"Ngoan, chúng ta đi tắm rửa." Lâm Hạ ôn nhu mà sờ sờ đầu Cục Bột Trắng.

Phòng bếp không cần cậu thu thập, bởi vì Trần Minh Kiệt dưới dâm uy của Trần Minh Tông đã phải ngoan ngoãn mà thu thập toàn bộ.

"Ngao ô!" Được ạ!

Hamster nhỏ cũng đi tắm rửa, chính hắn có một cái phòng tắm riêng.

Hiện tại hắn có thể chính mình tắm rửa, sữa tắm, dầu gội hắn cũng có thể phân rõ.

Hắn một chút cũng không sợ máy sấy, thậm chí còn thích thổi ra gió nóng, nóng hầm hập thực thoải mái.

Tắm rửa xong liền phải ngủ, cùng nhau nói ngủ ngon xong mọi người tự trở lại phòng ngủ của mình.

Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự cao cấp khác, Đường Ân Lãng ngồi ở thư phòng, mười ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím máy tính.

Sau khi gửi đi, hắn mệt mỏi dựa vào ghế, xoa xoa huyệt thái dương.

"Tích tích!" Thu được thanh âm có bưu kiện gửi đến vang lên.

Nam nhân đột nhiên cảm thấy mỏi mệt đều qua, tinh thần tập trung mà mở ra bưu kiện, nghiêm túc mà xem, sợ bỏ qua dù chỉ một chút tin tức nào đó.

Du Hải làm việc hiệu suất thực nhanh, thời gian một buổi chiều hắn liền tra được rất nhiều tin tức về Lâm Hạ.

Sau khi sửa sang lại toàn bộ tư liệu liền gửi ngay cho Đường Ân Lãng.

Hắn biết ông chủ của mình gấp đến mức chờ không nổi muốn cơ ngay tin tức đó rồi, bởi vì ông chủ đã tìm người kia thật lâu, hắn biết người kia ở trong lòng ông chủ có phân lượng rất lớn.

Đường Ân Lãng thời điểm mở ra tin tức tay có chút run rẩy, hắn lo lắng cho Lâm Hạ khi hắn không tìm được cậu khiến cậu trải qua cuộc sống quá vất vả, một thanh niên thực tuổi trẻ không nơi nương tựa, còn bị bắt cùng nam nhân xa lạ......!Lúc sau có hài tử, nhưng hài tử sinh ra lại không giống trẻ con bình thường.

Hắn đoán bất luận kẻ nào gặp phải những việc này đều khó có thể tiếp thu, nhưng thanh niên kia kiên trì chấp nhận.

Chỉ là, không ai biết chua xót trong đó mà cậu phải chịu.

Nếu không phải lúc trước hắn quá kích động, không có suy xét chu toàn làm cho thanh niên ấy có cơ hội rời đi, cậu ấy cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.

May mắn, cậu ấy có một người bạn thực tốt, tuy rằng hai người quan hệ tốt đến mức làm hắn ghen tuông, nhưng hắn thực cảm kích Trần Minh Kiệt đối với cậu ấy trợ giúp.

Nếu không có Trần Minh Kiệt trợ giúp, người mình thích sẽ trải qua thật sự vất vả.

Thậm chí, hôm nay hắn sẽ không ở cửa hàng thú cưng cùng cậu ấy gặp lại.

Xem xong tin tức liên quan, Đường Ân Lãng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn may, hết thảy đều tới kịp.

Lâm Hạ độc thân, hắn còn có cơ hội theo đuổi Lâm Hạ, còn kịp bắt lấy tay cậu.

Ánh mắt đạm mạc của nam nhân phát ra một tia hy vọng, giống như có cái gì đó đang bốc cháy trong đáy mắt hắn.

Đêm đã muộn rồi, thân thể nam nhân thúc giục hắn phải đi nghỉ ngơi.

Hắn từ trong ánh mắt tháo xuống hai mảnh mỹ đồng, lộ ra một đôi mắt màu lam đẹp như đá quý.......