Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 8: 8 Chuyện Cũ Của Tiểu Hamster 1

Ba năm trước.

Tháng năm, trời nắng như đổ lửa, thời tiết khô hanh ngay cả một cơn gió đực cũng không có.

Trong phòng học, các học sinh đang tranh thủ mọi thời gian ôn tập để nghênh đón kì thi đại học sắp diễn ra, phòng học tĩnh chỉ có âm thanh ngòi bút sàn sạt viết chữ mà thôi.

Chỉ còn có một tháng nữa là đến thời điểm nghênh đón kì thi đại học, trường cấp ba đã nghỉ học, hiện tại là thời gian học sinh tự túc ôn tập, giáo viên đều ngồi ở bên ngoài, học sinh có vấn đề liền đi ra ngoài hỏi giáo viên.

Lương Bân là chủ nhiêm lớp trọng điểm ban xã hội của trường cấp ba Ôn Sa, ông lo lắng các học sinh trong lòng áp lực lớn, liền từng bước từng bước hẹn bọn họ ra tâm sự.

Hôm nay, ông gọi Trần Nghĩa ra tâm sự.

Ông phát hiện, càng tới gần kì thi đại học, Trần Nghĩa lại càng nóng nảy.

"Trần Nghĩa, em trong lòng dấu chuyện gì, có thể tâm sự cùng thầy, không cần nghẹn ở trong lòng." Lương Bân từ ái mà nhìn Trần Nghĩa, Trần Nghĩa cho ông thấy được tiền lực học tập cao trong nhóm học sinh ở lớp, người cũng thực ngoan, Lương Bân phi thường thích cậu.

"Thưa thầy, ba mẹ em nói sau khi thi đại học liền không cho em vào đại học." Những lời này Trần Nghĩa sẽ không đối người khác nói, nhưng Lương Bân không giống mọi người.

Nếu lúc trước không có Lương Bân, hắn hiện tại cũng sẽ không thể ở chỗ này đọc sách.

Có thể nói, Lương Bân so với cha mẹ còn muốn thân thiết hơn.

"Cái gì!" Nghe Trần Nghĩa nói như vậy, Lương Bân nhịn không được phẫn nộ rồi.

Đây là kiểu cha mẹ gì vậy, lúc trước nếu không phải ông cố gắng, Trần Nghĩa là mầm giống tốt như vậy ngay cả cấp ba đều không thể học.

Nhưng hiện tại, hài tử đều sắp thi đại học, thế nhưng cùng hài tử nói loại lời nói này, này không phải ảnh hưởng hài tử sao?

"Đừng nghe bọn họ, thi vào đại học em cứ việc đi đọc.

Thầy giúp em xin học bổng, hơn nữa vào đại học có thể cho vay vốn, em không cần lo lắng không có tiền.

Dù không được, thầy cũng có thể giúp em."

Lương Bân làm Trần Nghĩa yên tâm, "Em hiện tại không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần chuyên chú học tập, cái khác còn có thầy ở đây."

Trần Nghĩa được Lương Bân an ủi, tâm tình thả lỏng rất nhiều.

Thầy Lương nói đúng, hiện tại quan trọng nhất sự chính là thi được thành tích tốt, không để mọi người thất vọng.

"Cảm ơn thầy Lương, em sẽ suy nghĩ cẩn thận." Trần Nghĩa tạm biệt Lương Bân, trở lại phòng học tiếp tục phấn đấu, sau khi vứt bỏ tâm sự rốt cuộc có thể dùng 100% lực chú ý để tập trung ôn thi.

Ở trong mắt các thầy cô, Trần Nghĩa là người tốt lại ngoan ngoãn, thành tích cũng rất tốt, nhưng không được hoàn mỹ chính là có một cái gia đình không đáng tin.

Gia đình Trần Nghĩa sống tại thôn nhỏ ở huyện Ôn Sa huyện, cha mẹ hắn tổng cộng sinh năm người con, hắn đứng hàng thứ hai.

Phía trên có một ca ca, phía dưới có một đệ đệ cùng hai muội muội.

Nhà hắn nhiều hài tử, sinh hoạt cũng nghèo khó.

Cha mẹ đều là nông dân, nửa đời người đều sống ở huyện Ôn Sa.

Ôn Sa huyện bên này có cái tập tục, lão nhân đều là được tiểu nhi tử phụng dưỡng.

Cho nên cha mẹ Trần Nghĩa không thể chú ý đến đại nhi tử cùng con thứ hai, tâm đều dành cả cho tiểu nhi tử cùng nhóm nữ nhi.

Bởi vì về sau cho bọn họ dưỡng lão chính là tiểu nhi tử, mặt khác nhi tử không cần phụng dưỡng bọn họ.

Nữ nhi gả đi ra ngoài còn có thể được tiền biếu, nếu là lớn lên xinh đẹp, gả cho phú hào, thì bọn họ làm phụ mẫu cũng có thể đi theo cơm ngon rượu say.

Đại ca Trần Nghĩa là Trần Trung học xong cấp hai liền đi làm công, dù sao thành tích của y cũng không tốt, không đi làm công còn có thể làm gì?

Trần Nghĩa thành tích thực tốt, là học sinh cấp hai giỏi nhất chỗ họ, bằng thành tích của hắn hoàn toàn có thể đến trường cấp ba tốt nhất trong huyện.

Nhưng cha mẹ Trần gia không nghĩ cho hắn đi học, bởi vì cấp ba đã qua chín năm giáo dục bắt buộc, yêu cầu nộp học phí.

"Cho mi học hết cấp hai đã tính không tồi, cấp ba cũng đừng học, cùng anh mi đi làm công đi."

Sau kì thi, ba Trần đối Trần Nghĩa nói.

Trần Nghĩa thấy cha mẹ không đồng ý, hắn tuy rằng thực thất vọng, nhưng vẫn là thuận theo cha mẹ quyết định.

Nhưng báo danh ngày đó, hắn không cam lòng ngày tháng học tập của chính mình cứ như vậy kết thúc, hắn trộm cầm phiếu điểm cùng giấy báo điểm từ trong nhà chạy ra đi ngồi xe bus lên trên huyện, tới điểm báo danh.

Nhưng hắn không dám báo danh, bởi vì cha mẹ không đồng ý, hắn không có tiền đi học.

Vì thế hắn liền ở nơi đó không ngừng đảo quanh.

Lần này địa điểm báo danh vừa lúc là ở trường cấp ba Ôn Sa, cũng chính là trường cấp ba tốt nhất trong huyện.

Lương Bân lúc ấy vừa là cố vấn công tác phụ trách báo danh, ông thấy có hài tử cầm phiếu điểm ở phụ cận lượn quanh đã lâu, cũng không biết cậu bé làm gì, vì thế Lương Bân qua đi gọi lại cậu.

"Em ở chỗ này làm gì?"

" Em......" Trần Nghĩa khóc ra nước mắt, hắn cho rằng Lương Bân muốn đuổi hắn đi, "Em chỉ là đến xem, không cần đuổi em đi."

"Thầy không đuổi em đi, nhưng em mau nói cho thầy biết, em là ai, ở chỗ này làm cái gì?" Lương Bân đôi mắt nhìn về phiếu điểm trên tay cậu.

"Cho thầy xem phiếu điểm của em nào."

Trần Nghĩa thấy Lương Bân vẫn luôn ngồi ở chỗ cố vấn báo danh, hắn đoán Lương Bân là thầy giáo, vì thế hắn đem phiếu điểm cho Lương Bân.

"Thành tích không tồi, ở chúng ta nơi này tính trước mười, vẫn là từ địa phương nhỏ tới, có tiền đồ." Ở trong trí nhớ Lương Bân, nơi Trần Nghĩa học cấp hai không có quá nhiều học sinh thành tích tốt như vậy, cùng học sinh cấp hai tỏng huyện so sánh, không chút nào thua kém.

"Em vì sao không đi báo danh?" Lương Bân nghi hoặc, theo đạo lý mà nói, thành tích tốt như vậy, trường cấp ba nào cũng đều có thể báo danh.

"Cha mẹ em không cho em đi học." Trần Nghĩa trả lời, "Hôm nay là em trộm chạy ra."

"Mắt bị mù sao? Thành tích tốt như vậy còn không cho đi học, bọn họ còn muốn thế nào?"

Lương Bân phẫn nộ mà nói, nếu là con ông có thể có thành tích tốt như vậy, ông liền lập tức đi thắp hương bái lạy.

"Em cứ đi báo danh trước, liền báo trường học chúng ta, học phí thầy sẽ hướng trường học giúp em xin giảm miễn." Trường cấp ba Ôn Sa có cái quy định bất thành văn, học sinh thành tích tốt tiến vào có thể xin miễn giảm học phí.

Cuối cùng, Trần Nghĩa vẫn báo danh, Lương Bân còn cùng Trần Nghĩa về nhà hắn, khuyên bảo cha mẹ hắn để cho Trần Nghĩa đi học.

"Chi phí học tập trường học miễn, sinh hoạt phí quốc gia cũng có trợ cấp, cho nên các người còn có cái gì lý do không cho hắn đi học?" Lương Bân đối cha mẹ Trần nói.

Trần ba là người sĩ diện, thầy giaod đã tự mình đi vào trong nhà nói, hắn không thể không đáp ứng.

"Được được được, ngài nói đúng, là ta quá hồ đồ.

Ngài yên tâm, ta nhất định để nó đi học, liền tính nó không đi, ta cũng sẽ đuổi nso đi!"

ba ba Trần Nghĩa vâng vâng dạ dạ mà tiễn thầy Lương đi, chờ Lương lão sư đi rồi, hắn đóng cửa lại.

"Phanh" một tiếng, Trần Nghĩa liền biết việc lớn không tốt.

"Cho mày chạy ra đi tìm thầy giáo, còn dẫn tới trong nhà, hại lão tử mất mặt!" Trần Nghĩa ba ba ngày thường sẽ không đánh hài tử, bởi vì hắn sợ người ngoài biết chê cười hắn.

Nhưng hôm nay, hắn rất bực mình khó thở.

Trần Nghĩa không có làm việc, trộm đi đi ra ngoài còn gọi thầy giáo tới.

Trần Nghĩa ba ba không có cùng người thành phố giao thiệp bao giờ, vừa vẫn luôn bị khí thế Lương Bân đè nặng, hắn cảm thấy thật mất mặt.

"Ta cho mày đi học!" Cùng với thanh âm thô lỗ mắng chửi chính là thanh âm gậy gỗ đập mạnh trên thân thể.

Trần Nghĩa mụ mụ nhìn không được, nàng muốn ngăn cản trượng phu.

"Mụ già thối, bà dám lại đây thử xem, bà tin hay không tôi liền đánh cả bà! Bà nhìn xem đứa con tốt đẹp mà bà sinh này!"

Gậy gộc đập ở trên người Trần Nghĩa rất đau rất đau, nhưng hắn không rên một tiếng.

Bởi vì hắn biết, ba ba hắn đồng ý hắn đi học.

Trần Nghĩa mụ mụ sau khi nghe được, đành phải trốn đến một bên lau nước mắt.

Cuối cùng vẫn là tam đệ tan học trở về, mới vừa vào cửa liền nhìn đến nhị ca bị ba ba đánh đến thảm như vậy, nhóc tiến lên bảo vệ ca ca.

"Tam bảo, mi đừng che cho nó!" Trần Nghĩa ba ba muốn kéo con thứ ba ra, nhưng tam bảo không chịu, hắn đành phải dừng tay.

"Tiện nghi cho mi, nhưng không có lần sau!" Trần Nghĩa ba ba trừng mắt cảnh cáo Trần Nghĩa.

"Ca, anh thấy thế nào?" Tam bảo thấy Trần Nghĩa hơi thở thoi thóp, tức khắc lo lắng không thôi.

"Anh không có việc gì." Nói xong, Trần Nghĩa hôn mê bất tỉnh.

Trần Nghĩa lần này bị đánh thật sự đau, hắn ở trên giường nằm nửa tháng,thư thông báo trúng tuyển gửi về khi hắn trên người vết thương vẫn chưa có liền hẳn.

Nhưng Trần Nghĩa không rảnh lo vết thương trên người, hắn cao hứng mà ôm thư thông báo trúng tuyển không ngừng hôn.

———.