Bắt Đầu Từ Ꮆiết Heo Đến Học Cơ Giáp

Chương 5-1

Không phải là kẻ lừa đảo thì là cái gì? Đứa trẻ này lúc nói dối đồng tử theo bản năng sẽ liếc sang bên phải. "Phải không?"

"Đúng nha "

Thật ra Hoắc Tiểu Tiểu không cảm thấy tức giận, phải biết rằng người sống sót ở mạt thế đều biết người nói thật đều đã chết. Mà chính cô ở trong hoàn cảnh như vậy trưởng thành nên thời điểm Tạ Tây Từ nói dối cô không cần mất công đã biết cậu nói dối. Khẩu trang trên mặt cậu không biết đã vứt ở đâu, lúc nay Hoắc Tiểu Tiểu mới nhìn rõ vết sẹo nông từ xương lông mày kéo xuống cằm. Vết thương không sâu nhưng khiến người ta cảm thấy đao kia thật hung hiểm nếu sâu chút nữa có thể đem mặt rạch nát. Miệng vết thương tuy nông nhưng chính xác cho thấy tốc độ và lực của người xuất đao là cấp bậc cao thủ.

Ai,nhớ trước đây cô theo bố Hoắc làm đồ tể, chơi đại đao thật là...

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm mặt Tạ Tây Từ, suy nghĩ dần bay xa. Trên mặt tường bóng loáng mơ hồ hiện lên một bóng dáng quen thuộc, bóng dáng này trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu ngày càng phóng đại, ngày càng rõ ràng. Bóng dáng này đọng lại thành bóng lưng một người phụ nữ, người phụ nữ này trên người mặc chiếc áo giáp đen làm từ da dị thú,trường đao dài hai mét rộng bằng tay nhỏ để trên áo giáp ngân quang lóe sáng làm người ta sợ hãi. Chỉ thấy người phụ nữ ấy từ từ quay đầu lộ gương mặt đối với Hoắc Tiểu Tiểu quen không thể quên hơn, đôi mắt cô khép lại như một lưỡi đao " tìm chết! "

" Bang--"

Tiếng nói lạnh nhạt nháy mắt đem Hoắc Tiểu Tiểu từ xoáy nước kéo ra, quen thuộc cái gì,người đó không phải kiếp trước của Hoắc Tiểu Tiểu sao, vậy mà trong nháy mắt cô quên mình là ai! Lại lần nữa nhìn vào tường thông đạo, mặt tường dùng kim loại cấp thấp làm thành không được đánh bóng bởi vậy nó không có khả năng khúc xạ ánh hình ảnh.

Không đúng! Đồng tử của Hoắc Tiểu Tiểu mở lớn, một cỗ hàn khí tràn ngoài da vào tim lông măng dựng hết nên.

" Chạy mau!"

Tạ Tây Từ bị Hoắc Tiểu Tiểu kéo lảo đảo một chút không đợi cậu phản ứng đã bị Hoắc Tiểu Tiểu dùng một tay kéo chạy như điên về phía trước.

" hô hô, hô hô..."

Cảnh vật thông đạo hóa thành hư ảnh, ở trong mắt Tạ Tây Từ bay nhanh. Giờ phút này cậu bị Hoắc Tiểu Tiểu kéo chạy so với lúc cậu sinh tử bùng nổ nhanh hơn gấp đôi. Trên cơ bản là Hoắc Tiểu Tiểu kéo.

Hơn nữa cậu phi thương nghi ngờ Hoắc Tiểu Tiểu dùng sức ném xe dùng để bóp cổ tay cậu, cậu cảm thấy xương cổ tay dường như bị bóp nát. Cái này còn không phải chuyện khó chịu nhất, tốc độ của ăn mày nhỏ này làm cậu cảm thấy mình bị buộc trên nóc xe thể thao lái với vận tốc tối đa, hận trên người mình sinh thêm mấy cái chân. Bên tai cậu toàn là tiếng gió gào thét, định nói mở miệng hỏi gì đó không khí tràn đầy khoang miệng. Tạ Tây Từ gian nan hỏi: "khụ khụ khụ-- có truy binh đuổi theo sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu không trả lời cậu, ngậm miệng dùng sức chạy như điên về phía trước. Thân thể này quá yếu khả năng bùng nổ của cô có hạn. Giờ phút này dùng sức quá nhiều dị năng thứ hai trong cơ thể xao động đồng tử Hoắc Tiểu Tiểu từ màu nâu nhạt chuyển sang đậm, hơi thở bạo người trong người Hoắc Tiểu Tiểu tràn ra.

Tạ Tây Từ ở gần cô dường như thấy một con mãnh thú bị giam cầm đang thức tỉnh không tiếng động muốn lao ra. Đột nhiên mãnh thú giảm tốc độ ngừng lại.

Tạ Tây Từ tay chống lên chân cúi người thở phi phò, tim đập cấp tốc kêu như trống. Vừa mới vận động kịch liệt làm tim Tạ Tây Từ đập 180 nhịp một phút " như,như thế nào?"

Hoắc Tiểu Tiểu ngữ khí ảo não " chạy không thoát. "

Tạ Tây Từ nhìn quang não trên cổ tay trên màn hiển thị 30%,muốn download hết cần ít nhất 10 phút. Thời gian quá gấp căn bản không kịp.

Trong thông đạo yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của Hoắc Tiểu Tiểu và Tạ Tây Từ,đèn năng lượng phía trên vì lâu không được bổ sung năng lượng mà lúc sáng lúc tối. Dưới ánh đèn hư hư thực thực như vậy tựa như bộ phim đen trắng mà nhân vật chính của bộ phim là hai đứa trẻ chật vật bất kham đang chạy trốn. Chỗ cách trung tâm xử lý rác khoảng 10 m,Hoắc Tiểu Tiểu vốn muốn ở đây thiết kế bẫy làm bọ ngựa, đem đám truy binh chôn ở đây. Ai ngờ nửa đường vậy mà lại nhảy ra một con chim sẻ.