Bắt Giữ

Chương 12: Chương 12 Đồng Hồ Đếm Ngược

Có thể nói đơn giản thế này, nếu ví ác hồn như lính đánh thuê, thì âm binh chính là quân đội chính quy được điều động trực tiếp dưới cờ của đại tướng quân là các vị ác quỷ.

Không ít các ác hồn sau khi giết được rất nhiều người mà chưa bị tru diệt, khi cảnh giới nhận thức dần khai mở cũng là lúc họ dễ dàng nhập tịch vào “biên chế” âm binh nhất, dù sao người đông sức mạnh thì khó bị tru diệt hơn, tuy phải làm việc dưới tay ác quỷ nhưng ít ra về phần “bảo kê” thì cũng đâu ra đó đàng hoàng, chăm chỉ đi theo con đường đó thì không chừng tương lai sẽ sớm lên hàng ác quỷ.

Thú thực là sau khi giết tới hơn 20 mạng người, thỉnh thoảng cũng có vài con âm binh chiêu dụ tôi vào đội ngũ của chúng, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục con đường đánh lẻ của mình, bởi dù sao phân tích thiệt hơn tôi cũng chả ham muốn phải vào một nơi hổ lốn như thế, chưa kể số linh hồn lực thu được đã ít lại còn phải chia chác cho người ta, lại không được tự phép kiếm mồi mà hoàn toàn phải đợi chỉ thị của các đồng chí cấp trên, thật sự là giai cấp tư bản tiến hóa mà, không cho người ta chút lợi dư thừa nào.

Ngoài việc được sống dưới lớp cánh bảo vệ của các quý ngài ác quỷ, tôi có còn được lợi gì? Xin thưa là hoàn toàn không.

Tôi lúc ấy từ chối, cũng vì tôi chả còn gì để mất, chả có gánh nặng nào, cũng chả có ham muốn nào cố định. Tồn tại trong tôi toàn thời gian chỉ có độc nhất sự ghen tỵ mà thôi.

Ghen tỵ với sự sống.

Tuy vậy, có lẽ khi chết đi tôi chẳng hề chịu qua sự đau khổ cô đơn buồn bã hoặc thù hận nào quá tiêu cực, cho nên sau khi trở thành ác hồn tôi vẫn có những lúc trở nên rất rất vui vẻ, âu cũng là trong cái rủi có cái may.

Nhưng đó chỉ là khi tôi chưa “đánh hơi” được hơi thở của tội lỗi, như lúc này đây, khi hiểu ra rằng con mồi đang ở rất gần tôi… ngay lập tức, mọi sự vui vẻ tích cực của tôi đều biến mất, nhường chỗ cho khát máu bạo tàn, chỉ muốn moi tim uống máu hấp thụ linh hồn gã vào tâm tưởng mà thôi.

Ngắm nhìn bộ vuốt càng lúc càng sắc nhọn, bàn tay trắng bệch hằn lên nào gân xanh gân đỏ, tôi hiểu rằng đã đến lúc mình hành động.

Chạm móng vào bát máu, tôi dùng khả năng duy nhất của mình, một khả năng tôi chỉ dùng để giết người nhưng chưa bao giờ dùng vào việc như thế này.

Tôi khép mắt.

Có lẽ, tôi cũng phải thầm cảm thấy may mắn rằng, gã Tôn Liêm kia chẳng hề hay biết gì về kỹ năng thật sự của tôi cả.

oOo

Căn phòng tối vẫn như lần trước Tôn Ngạo Dạ ghé vào, hoàn toàn là một phòng trẻ em bình thường trong bình thường thời bấy giờ.

Nói không ngoa, chỉ hoàn toàn là một căn phòng nhỏ bình thường cho một đứa trẻ bình thường của một người hầu cận gia chủ mà thôi.

Căn phòng nhỏ chừng 6 mét vuông, chỉ chứa một giường ngủ bằng gỗ đã mục nát, sát bên là một bàn học cũng được làm từ loại gỗ cùng loại, bên trên mặt bàn còn vương vài tờ giấy da, nhìn nét chữ bay bướm cùng vần thơ cầu kỳ, hẳn đây chẳng phải thứ của một đứa trẻ có thể viết ra, rất có khả năng đó là do cha mẹ hoặc chính bản thân đứa trẻ lấy được từ đâu đó.

Dưới chân giường có một cái rương để quần áo, và đó là tất cả những vật dụng hiện hữu trong căn phòng.

Một chút cũng không phải là căn phòng công chúa.

Tôn Ngạo Dạ tiến lại quan sát mấy tờ giấy da, đây là loại giấy tốt và thuộc dạng đắt tiền vào thời đó, tuyệt không thể dễ dàng có được cho một đứa trẻ con, đó là chưa kể câu chữ bay bướm trên ấy thể hiện thân phận sang quý của người viết. Tuy nét chứ đã mờ hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn có thể đọc ra những vần thơ này hệt như một bài chú trừ tà trấn nguy thời ấy, không chừng chủ nhân viết ra nó lại là một thuật sĩ trong lãnh địa. Điều này cũng bình thường thôi, tuy nhiên, xét ra vào thế kỷ 15-16 đạo thiên Chúa đã rất phổ biến rồi, kể cả những lãnh địa ở cao nguyên cũng có ít nhất một mục sư lo toan ma chay lễ tết cho cả lãnh địa, và hiển nhiên là dựa theo câu chữ cùng từ ngữ, hắn tin rằng người viết ra nó chẳng phải theo đạo thiên Chúa gì cho cam.

Tôn Ngạo Dạ cười khẩy, nếu hắn đoán không sai, lãnh chúa của tòa lâu đài này chẳng phải hạng hiền lành gì, dám bắt tay với quỷ dữ cơ đấy.

- Đứa trẻ… đáng… thương…

Bỗng, số 7 lên tiếng, Tôn Ngạo Dạ vốn sớm biết cô ta theo sau, cũng sớm biết cô ta đằng sau đã mở rương chứa đồ ra nhìn ngó, nhưng hắn không muốn để ý tới thứ phiền phức như thế. Hơn nữa, cũng là loại ngu ngốc liều mạng.

Số 7 nhìn chăm chú vào chiếc rương, bên trong cơ man quần áo cũ kỹ là một xác ướp trẻ em, đứa trẻ này có ngoại hình tương tự cái mà nó tự gọi là Emily Duncan, với mái tóc màu nâu sẫm được búi thành một búi nhỏ trên đầu, đôi mắt khép hờ nhưng cũng dễ dàng nhận thấy màu lam sẫm tương đồng với bản sao dưới mật thất. Quần áo cái xác rách rười, ẩn hiện từng tụ máu thâm tím bên trong, mỗi tụ máu chỉ chừng một đồng xu nhỏ, rải rác khắp cơ thể của cái xác.

Điều quan trọng, cái xác hãy còn mới nguyên, cứ như thể cô bé chỉ mới chết ngày hôm qua mà thôi.

Và nhìn nét mặt an tường ấy, tuyệt không phải là gương mặt nên có của một cô bé 6 tuổi khi đối đầu với cái chết.

Số 7 quan sát một lúc, những kiến thức mà cô chẳng biết có từ lúc nào cứ tuôn ra, khiến cô vô thức mở miệng:

- Thủy ngân… cô bé bị bắt uống thủy ngân… những tụ máu và mật độ xác không phân hủy đã chứng minh điều này… phải bắt cô bé uống nó khi còn sống… vì thủy ngân tính đặc, nếu cô bé chết… sẽ không còn tác dụng.

Đau đớn như thế, sợ hãi như thế nhưng vẫn mang gương mặt bình thản, là loại tinh thần nào giúp một cô gái 6 tuổi đầu có thể an lành đối diện với cái chết như thế.

Số 7 muốn chạm tay vào cô bé…

Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào, một lực cực mạnh đẩy số 7 ra, khiến cô vô thức thốt lên một tiếng đau đớn, đối phương sử dụng linh hồn lực tấn công cô như thế, thật khiến cô khó lòng trở tay kịp. Thân thể được tạo nên từ linh hồn của cô văng mạnh ra, va vào mặt tường phía sau tạo nên một tiếng vang giòn giã.

Lúc này, Tôn Ngạo Dạ mới tiến lại đối diện với hình thể linh hồn hiện ra từ cái xác ướp.

Hắn liếc nhìn số 7, cười khẩy.

Không ngờ mạng cũng lớn thật!

oOo

Từ bát một bát máu tươi, tôi có thể nhìn thấy gì.

Nếu chỉ là vài trăm cc máu, chắc tôi chỉ có thể nhìn thấy vài ký ức không liền mạch của một con người.

Nhưng dựa trên bát máu to đầy như cái thố trước mặt, tôi nghi ngờ đây là toàn bộ 2 lít máu của một con người chứ chẳng đùa.

Cho nên, dựa vào 2 lít máu, tôi có thể thấy gì?

Đáp án, là tất cả ký ức của đối phương, tất nhiên máu càng tươi, càng dễ nhìn thấy.

Khi chạm móng vào bát máu, tôi đã phải mất một phút sững sờ, bởi vì bát máu này, tươi như chỉ vừa được lấy ra khỏi thân thể người sống.

Tôi nhìn thấy ký ức của một cô gái, thậm chí là một cô gái đẹp, cô có hoài bão, có ước mơ và có đủ điều kiện thực hiện ước mơ. Cô có tình thương của gia đình, niềm gửi gắm tương lai của phụ mẫu, thậm chí có một chàng trai vẫn luôn yêu cô chờ đợi đằng sau đã thật lâu rồi. Cô gái đeo đuổi ước mơ, rốt cuộc cũng chẳng thể chạm tới cái cao xa như vậy, thế nhưng cũng không hẳn là thất bại, nhưng một cô gái, đến một lúc nào đó sẽ cảm thấy mệt mỏi, và cô quay đầu lại, để rồi nhìn thấy chàng trai kia.

Sau đó, cô gái thấy tình yêu.

Cô gái đã sắp chạm được đến cái gọi là hạnh phúc hoàn mỹ rồi, cô sắp có một gia đình cho riêng mình, biết đâu chừng sẽ rất nhanh có đứa con của riêng mình, cô cùng anh chàng ấy vốn cũng đã cùng tạo dựng một ngôi nhà nhỏ cho cả hai, tổ ấm đã có, chỉ chờ ngày lành tháng tốt để hai trái tim cùng nhịp dời tới, khiến hơi ấm, tiếng cười và niềm vui lan tỏa khắp nơi chốn bình yên ấy thôi.

… Bạn đoán không sai, cô là một linh hồn thuần khiết, một linh hồn trinh nữ thuần khiết hiếm có.

Tôi mở mắt, tôi biết khả năng cô gái vừa mới chết này còn chưa biết mình đã chết đâu…

Cười lạnh lùng, bọn chúng cũng thật biết cách lựa chọn, không sai, đây quả là mồi ngon với món linh hồn lực lớn nhất có thể, thế nhưng phải nói là chẳng có chút nào gợi nên hứng thú trong tôi, bởi trên tất cả, thứ tôi hưởng thụ nhất không phải là món ngon, mà chính là… quá trình săn mồi.

Nhàm chán như vậy, còn gì vui thú cơ chứ.

Nhúng cả hai bàn tay vào tô máu kia, tôi tập trung toàn bộ sức mạnh linh hồn lực nổi của mình, khơi gợi niềm tin mãnh liệt cùng sức sống của cô gái, khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn mê ngủ vì mất máu quá nhiều dẫn tới cái chết của mình. Tôi nhìn thấy, trong căn phòng lờ mờ tôi, cô gái ngơ ngác ngồi dậy, rồi lại ngơ ngác đến kinh hoàng nhìn thấy bản thân mình nằm chơ vơ trên chiếc giường trắng muốt.

“Hàm Uyên…” Tôi khẽ gọi, trong tâm tưởng.

“Ai? Ai đang nói?!” Cô gái thất kinh, quay quất tìm kiếm người nói, nhưng lại chẳng thấy ai cả.

Tôi có chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là hứng thú.

“Hàm Uyên… mau đến đây…”

“Ngươi là ai?!” Cô gái run rẩy.

“Hàm Uyên… đi xuyên qua bước tường trước mặt, tránh tai mắt của mọi người, lên lầu, tại căn phòng cuối cùng bên tay trái, tôi đợi cô… Tôi là, người bị giam giữ cùng cô…”

“Ngươi… vì sao… thế này là thế nào, cô gái trên giường là ai? Tôi, vì sao tôi lại thế này!!!”

“Hàm Uyên… cô chết rồi…”

Không để cô gái có thời gian thất kinh hay thống khổ, tôi tung ra quả bom mà tôi biết có sức công phá chẳng thua gì bom nguyên tử với cô gái.

“Hàm Uyên, cô không còn nhiều thời gian… nếu cô muốn sống lại và hạnh phúc, cô phải mau tới đây… tôi là người duy nhất có thể giúp cô bây giờ…”

“Sao… sao có thể…”

“Cô còn… 2 giờ thôi… tôi chờ cô, Hàm Uyên…”

Nâng bàn tay lên, tôi cắt đứt liên lạc, sau đó tôi còn cẩn thận dùng linh hồn lực khiến máu dính trên tay rơi trở lại trong bát, thật tình tôi chưa bao giờ thử làm những chuyện như này. Tuy trong thời gian bị giam giữ, tôi cũng tự nghĩ ra vô số chiêu thức kỹ năng dựa trên khả năng bản thân, nhưng thực hành thì lần này mới là lần đầu và quả tình tôi không hề nghĩ nó mệt như vậy.

Việc dựa vào máu mà liên lạc với linh hồn cố chủ cũng là một phần trong đó.

Tôi ngồi xếp bằng, cố gắng tập trung tư tưởng để bình tĩnh, tôi biết cô gái Hàm Uyên kia sẽ đến rất nhanh, nhưng tôi vẫn phải dùng mọi khả năng có thể để kiềm giữ con khát linh hồn của mình, mà bát máu tỏa ra sự tinh khiết trước mặt thì không thể phủ nhận là quá sức quyến rũ.

Tuy nhiên, tôi cũng có những giới hạn và quy định của bản thân, và hôm nay vẫn chưa phải lúc tôi phá vỡ nó.

Dựa theo sự hiểu biết và khả năng tôi có thể giúp đỡ, 2 giờ là tất cả những gì cô gái đó có, chỉ không biết cô gái có thể tận dụng không.

Hoặc ít ra nếu cô không thể, cũng coi như số cô đã tận, đến lúc đó hy vọng cô gái có lợi cho tôi một chút.

Haizzz, làm người tốt thật là khó mà.

oOo

Đến khi tôi mở mắt, chỉ thấy một cô gái trẻ mặt chiếc áo sơ mi dài tay mà theo cảm giác của tôi thì rất có khả năng là áo đôi, cùng quần tây màu đen và giày bít đế bằng kiểu trẻ trung. Tóc Hàm Uyên cột cao đuôi ngựa, nhìn qua rất có tinh thần và sức sống, đó là chưa kể tới cô gái có một, ừm, nhan sắc khá thanh thuần cuốn hút người đối diện, với đôi mắt to cùng khuôn miệng chúm chím, mũi tuy không cao lắm nhưng cũng nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn tổng thể thì là một cô gái đầy sức sống và tươi trẻ.

- Đây là đâu, vì sao tôi lại như thế này? Cô là ai? - Hàm Uyên nức nở, tôi có thể dễ dàng thấy nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn trên gương mặt cô gái.

Tôi, khi mới chết có như cô không?

Không hề, tôi chỉ đơn giản là ngồi dậy bỏ chạy thật xa khỏi nơi tôi chết - thật ra bây giờ nghĩ lại nếu tôi muốn sớm siêu thoát thì nên ở gần xác mình một chút, nhưng khổ nỗi lúc ấy tôi chẳng biết điều đó, tới lúc biết mò về chốn cũ thì hỡi ôi xác tôi bị người ta mang đi mất đất rồi. Sau đó, ừm, tôi chỉ đơn giản là thất thần đi tới đi lui khắp nơi cho tới khi gặp con mồi đầu tiên mà thôi.

- Tôi ư? Ừm, tôi là một hồn mà bị người ta giam giữ chuẩn bị lên đài tế cho bọn chúng sai khiến, còn cô vô tình lại là vật bọn chúng dùng để mồi chài tôi.

Hàm Uyên há hốc mồn, có vẻ mất niềm tin vào tôi hay sao ấy. Là do cái cách tôi nói quá bình thản hay kiểu vừa cười vui vẻ vừa nói của tôi?

Thôi thôi, bỏ qua, tôi chỉ vào bát máu, tiếp tục:

- Đây là toàn bộ máu của cô, ban nãy tôi dựa vào chúng mà liên lạc được với cô.

Khi cô gái nhìn thấy bát máu, gương mặt cô thoáng chốc tuyệt vọng, cô ngồi phịch xuống, bưng mặt chuẩn bị khóc nức nở, không phải chứ, tôi còn chưa nói xong mà. Trước khi cô kịp rơi giọt nước mắt đầu tiên, tôi vội vàng ngăn:

- Khoan khoan, tôi chưa nói xong, cô phải biết hiện giờ cô chỉ vừa mới bị rút hết máu, cơ thể tuy đã chết nhưng hơi sự sống thì vẫn còn, chỉ cần số máu này quay về, tôi có cách cho trái tim cô đập lại được.

Hàm Uyên ngẩng phắt đầu dậy, chừng như vớ được cọng rơm cứu mạng duy nhất, cô nóng nảy lao về phía tôi, nhưng trước khi chạm tới sợi dây thừng thì tôi la toáng lên:

- Dừng! - Thấy cô dừng, tôi nói tiếp. - Cô phải hiểu tôi bị giam ở đây, sợi dây thừng nhuốm máu kia vừa là để giam tôi, vừa là cảnh giới khi có biến, nếu cô chạm vào thì không chỉ tôi không cứu được cô mà cả cô cũng sẽ sớm bị bọn chúng là cho hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

- Tôi… tôi phải làm sao? Cô nói đi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm, chỉ cần được sống lại! Tôi không thể chết, Lâm đang chờ tôi, chúng tôi sẽ kết hôn, anh ấy đã chờ lâu như vậy, tôi không thể chết!

- Đúng, đúng, cô không thể chết, cho nên cô nghe cho kỹ, tất cả những gì tôi sắp nói có quan hệt mật thiết tới việc cô có quay lại được hay không. - Và tất nhiên là tôi có thoát ra được hay không, haha. - Nguyên lý phòng giam này thì tôi cũng chỉ hiểu sơ, nhưng cũng không phải loại cao siêu như nơi tôi từng bị giam đâu, huống hồ nơi này hoàn toàn làm từ tà thuật, cô là một linh hồn trong trắng thuần khiết, chỉ có cô mới có thể làm việc này thôi.

Hàm Uyên gật đầu, trong ánh mắt giờ đây bảo phủ bằng sự kiên quyết là liều lĩnh bất chấp, tôi biết bằng một cách nào đó, niềm tin và ham muốn được sống của cô đã đánh bật mọi nỗi sợ hãi.

Hơn ai cả, tôi hiểu cảm giác đó.

Nhưng… tôi khác cô ấy, thời điểm tôi chết, chẳng có ai đưa tay để tôi trở về cả.

Cười khổ, định mệnh mà, quả là định mệnh đời tôi là trở thành ác hồn đây mà.

- Nhìn thấy con búp bê gỗ trên đầu tôi không? - Tôi chỉ lên, Hàm Uyên nhìn thấy và gật đầu.

- Tôi biết cô mới chỉ là linh hồn mới, vận dụng khả năng linh hồn chưa tốt, nhưng bằng cách nào đó nhanh nhất, cô phải bay lên đó và tuyệt đối không được chạm vào mấy sợi dây thừng kia, lấy con búp bê đó xuống đây đưa cho tôi.

- A! - Hàm Uyên lo lắng. - Tôi có thể sao, dù tôi biết hồn ma bay được, nhưng từ nãy tới giờ tôi cảm giác mình chẳng khác gì lúc sống mà.

- Đó là vì cô mới chết. - Tôi thở dài. - Nhưng đây là cách duy nhất, hiện giờ tôi dù chỉ cử động một bước quá xa so với định mức là đủ báo động cho bọn chúng rồi, bất kỳ linh hồn nào quá không thuần khiết khi bước vào căn phòng này bọn chúng đều biết, chỉ có cô thì khác. Tuy nhiên tôi phải nhắc cô hay, cô chỉ còn 1 giờ 50 phút thôi.

Hàm Uyên tái mặt, cô bặm môi, nhìn lên con búp bê bằng ánh mắt căm hờn xen lẫn giận dữ. Tôi có chút thương hại cho cô gái, trời mới biết, sau khi chết ba ngày tôi mới bay giờ được nha, nhưng bây giờ tuy điều kiện thời gian không cho phép, tôi cũng tuyệt đối không để cho cô gái ấy có chút chần chừ, bởi không chỉ cô ta cần thời gian để quay lại thực thể, tôi cũng cần thời gian nhanh nhất để thoát thân. Đoan chắc rằng Tôn Liêm sẽ chẳng rời bỏ nơi này lâu đâu, hắn là một con cáo già ranh mãnh và đầy tham vọng, tuyệt đối không để một phút sơ sểnh mà lỡ mất cả canh bạc cuộc đời.

Tất nhiên, mục tiêu của hắn là tôi, nhưng giờ đây mục tiêu của tôi cũng là hắn.

- Cố lên nha, Hàm Uyên! - Tôi cổ vũ, giờ đây cũng chả có việc gì khác để làm ngoài việc cổ vũ cô gái, đúng không nào.