Bất Nhị Chi Thần

Chương 33: Son Môi

Bữa cơm trưa này kết thúc bằng một hồi luống cuống chân tay.

Sau khi ăn xong, Trần Bích Thanh dọn dẹp bát đũa, An Ninh bật TV, pha trà, gọt trái cây, Sầm Sâm ra ban công nghe điện thoại, Quý Minh Thư đành phải ngồi trên sô pha, xem chương trình tin tức địa phương mà An Ninh bật lên.

Nhân vật chính trong chương trình là một đôi vợ chồng trẻ tuổi sắp kết hôn ở Tinh thành, nhà trai trước khi cưới vô tình phát hiện nhà gái từng phá thai, không thể tiếp nhận được mà từ hôn.

Nhà gái ban đầu muốn níu kéo, sau đó không giữ được thì liền nói không cưới cũng được, nhưng 50 nghìn tiền lễ hỏi thì không thể trả lại, bởi vì anh cũng ngủ với tôi, phí chia tay kiểu gì cũng phải đưa.

Hai người trên chương trình hoàn toàn là vì 50 nghìn tiền sính lễ này khắc khẩu.

Quý Minh Thư chưa từng xem loại chương trình này, ngay từ đầu cô đã không thể tin được có người vì 50 nghìn mà nhận phỏng vấn trên TV cắn xé nhau.

Nhưng khi cô nhìn thấy dòng chữ bên dưới chương trình có viết "Người đàn ông trung niên trên bàn mạt chược vì 10 tệ tiền cược mà phát sinh tranh cãi đến chảy máu não, hiện đã được đưa đến bệnh viện nhân dân Tinh thành" thì cảm thấy tình huống xé nhau trên chương trình vì 50 nghìn này là nói có sách mách có chứng, khiến người khác tin tưởng.

Cô vừa ăn trái cây vừa xem TV, xem còn rất nhập tâm.

Thấy An Ninh làm xong việc thì đứng đó không biết phải làm gì, cô còn bảo An Ninh ngồi xuống cùng nhau xem.

An Ninh đỏ mặt gật gật đầu, dọc theo sô pha mà ngồi xuống, hai chân khép lại, tay cũng quy củ mà đặt trên đầu gối, câu nệ giống như đây là nhà Quý Minh Thư, mà cô chỉ là bà con xa đến làm khách.

Quý Minh Thư khi ăn trái cây xem TV cũng rất có khí chất danh viện, rõ ràng đây chỉ là căn nhà phổ thông, thậm chí có thể nói là căn nhà cũ kĩ, nhưng dáng ngồi của cô giống như đang ngồi hàng ghế đầu xem show ở Milan, vô cùng ưu nhã xa hoa.

An Ninh thỉnh thoảng làm bộ lơ đãng mà trộm ngắm cô.

Không có cách nào khác, cô bé chưa từng gặp được ai đẹp như vậy, so với người nổi tiếng trên TV còn xinh đẹp hơn, giống như một viên minh châu dù là ban ngày cũng sáng lấp lánh.

Quý Minh Thư lúc đầu cũng không phát hiện ra ánh mắt mê muội của An Ninh, khi lấy khăn giấy ra thì tình cờ chạm vào ánh mắt tò mò của cô bé, cô hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười tủm tỉm, ý muốn thể hiện nhã ý thân thiết của mình.

Nhưng An Ninh rất thẹn thùng, bị phát hiện liền lập tức né tránh ánh mắt của cô, khuôn mặt cũng đỏ lên như cà chua.

Quý Minh Thư: "..."

Đây là thiếu nữ thanh thuần từ thời đại nào lạc trôi đến đây vậy, cũng thẹn thùng quá đi..

Khó trách không phải em ruột của Sầm Sâm, cô bé này không có đến 1% gen xấu không biết xấu hổ của anh ta.

Giây tiếp theo, cô tự nhiên liên tưởng đến Sầm Dương.

Thời điểm Sầm Dương còn ở đại viện, cô còn quá bé, lớn dần lên thì ký ức cũng mơ hồ dần, cô thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của Sầm Dương, chỉ nhớ Sầm Dương là anh trai ấm áp như ánh mặt trời, cùng em gái ruột An Ninh này cũng có thể tính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược*.

(*) thành ngữ chỉ việc trái ngược, ý tác giá là An Ninh và Sầm Dương tính cách cũng khác biệt, trái ngược.

Quý Minh Thư thất thần một lát, Sầm Sâm đã nói chuyện điện thoại xong, trở về phòng khách.

Anh lập tức đi đến trước sô pha, không ngồi xuống.

Quý Minh Thư ngẩng đầu nhìn về phía anh, từ trong ánh mắt của anh đọc ra được ý tứ "Cơm nước xong xuôi thì phủi mông chạy đi".

Không phải, anh cố ý chạy đến đây ăn cơm, là thật sự chỉ ăn một bữa cơm à?

Không nói chuyện được với em gái chưa từng bồi dưỡng tình cảm là An Ninh thì không tính, nhưng còn Trần Bích Thanh..

Từ lúc vào đây đến giờ, hai mẹ con bọn họ cũng chưa nói với nhau quá ba câu.

Quý Minh Thư giật mình, nhất thời cũng không biết làm gì.

Cũng may đúng lúc này Trần Bích Thanh đi ra từ phòng bếp, bà hình như cũng nhìn ra ý định của Sầm Sâm, nhịn không được mà mở miệng hô gọi, "Tiểu Sâm."

Không khí bỗng nhiên an tĩnh.

Một lúc lâu sau, ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.

Quý Minh Thư cảm thấy không khí im ắng này vô cùng nặng nề, cô im lặng nửa ngày, rốt cuộc cũng nói: "Cái đó..

tôi không tìm thấy son, Ninh Ninh, hay là em đi mua son cùng chị đi?"

An Ninh đột nhiên bị cue, không kịp phản ứng.

Năng lực hành động của Quý Minh Thư là MAX, nhanh chóng đứng dậy, cầm túi theo, lại kéo tay An Ninh lôi cô bé ra khỏi nhà.

-

Cửa chống trộm đóng lại "kẽo kẹt" một tiếng, trong nháy mắt bên trong chỉ còn lại hai người Trần Bích Thanh và Sầm Sâm.

Đã quá trưa, mặt trời dịu lại, hương hoa cỏ bay vào lẫn trong làn gió nhẹ, trong không gian mang vị rỉ sắt, quen thuộc đến nỗi làm người ta có cảm giác như đang được xuyên thời gian.

Sầm Sâm nhớ rõ, cũng là một ngày ánh mặt trời động lòng người như thế này, đầu giờ chiều, anh vì muốn nhanh chóng được đi mua truyện tranh nên đã nhanh chóng kết thúc giấc ngủ trưa.

Trước khi đeo cặp sách đi học, anh muốn ghé qua phòng ngủ chính nhìn em gái bé nhỏ một chút, nhưng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, anh nghe được bố mẹ đang nói chuyện.

Vì lòng hiếu kỳ, anh bám sát vào cửa nghe lén.

Bố An Quốc Bình nói: "Sầm gia bọn họ có quyền thế như nào vậy? Còn có thể cưỡng đoạt người từ chúng ta chắc? Đúng là khinh người quá đáng! Bọn họ nếu là dám đến cướp người, chúng ta liền báo cho chính quyền! Anh cũng không tin, hiện tại chính là xã hội pháp trị!"

Trần Bích Thanh thở dài, "Sầm gia đúng là ngang ngược, bọn họ muốn trực tiếp mang A Sâm đi, nhưng lại không cho chúng ta nhìn thằng bé kia, thậm chí tên thằng bé là gì cũng ta cũng không biết."

Nghe thế, An Quốc Bình trầm mặc.

Hai vợ chồng còn nói nhỏ với nhau vài câu nữa, Sầm Sâm không nghe rõ.

Đến cuối cùng, anh chỉ nghe thấy Trần Bích Thanh hình như khóc nức nở mà nói: "Anh nói xem, tại sao lại có chuyện này xảy ra chứ."

Khi đó Sầm Sâm tuổi còn nhỏ, vài câu nói của Trần Bích Thanh với An Quốc Bình anh cũng không hiểu hết, nhưng anh có dự cảm trong lòng, rằng chuyện này chắc canh có liên quan đến mình.

Cũng từ lúc đó, anh bắt đầu có ý thức nghe lén Trần Bích Thanh và An Quốc Bình nói chuyện, chân tướng sự việc cũng lần lượt rõ ràng qua vài câu nói, anh dần dần cũng hiểu ra.

Sau đó khi xe của Sầm gia cùng với vệ sĩ dừng ở dưới tầng khu chung cư giáo viên, Trần Bích Thanh và An Quốc Bình kéo dài đến phút cuối mới nói cho anh chân tướng sự việc, không ngờ anh vô cùng bình tĩnh.

Anh đã từng nghe lén, rất nhiều lần hai người kiên quyết phản đối đưa anh trở về Sầm gia.

Nhưng đến cuối cùng, bố mẹ anh, vẫn là vứt bỏ anh.

Có thể là chuyện đã qua lâu lắm rồi, bây giờ khi nhớ lại, anh có cảm giác như cách cả một thế hệ.

Sầm Sâm ngồi trên sô pha, nhìn Trần Bích Thanh ngồi đối diện nay đã không còn trẻ, đột nhiên hỏi: "Mấy năm nay, không có xuất ngoại sao?"

Bản thân anh đi du học nhiều năm, muốn phân biệt một người có phải mới trở về từ nước ngoài hay không lại rất dễ dàng.

Trần Bích Thanh nhìn mâm trái cây trên bàn, nhẹ giọng nói: "Không có, cả nhà vẫn luôn sống ở nam thành.

Dương Dương..

thằng bé xuất ngoại, nó..

cũng không quá thân thiết với mọi người." Nói đến này, đầu bà lại càng thấp xuống, "Rất nhiều năm trước đã ra nước ngoài, cũng không thấy trở về."

Sầm Sâm trầm mặc.

Trần Bích Thanh lại bối rối hỏi: "Con, con có khỏe không? Con với Tiểu Thư, là ba năm trước đã kết hôn đúng không?"

"Vâng ạ."

Trần Bích Thanh gật đầu, "Tiểu Thư rất tốt, xinh đẹp lại đáng yêu.

Các con sống tốt thì mẹ cũng yên tâm rồi."

Nói xong câu này, bà vội vàng lau khóe mắt, cười cười.

Sầm Sâm không tiếp lời.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: "Bố đâu."

Trong chớp mắt, không khí đổi thành Trần Bích Thanh trầm mặc.

Thật lâu sau, bà mới chậm rãi mở miệng nói: "Ông ấy..

Đã qua đời."

-

"Đã qua đời?" Quý Minh Thư hơi giật mình.

Từ An gia bước ra, Quý Minh Thư liền lôi kéo An Ninh lên xe, chuẩn bị đi đến trung tâm thương lại gần đó mua sắm.

Khu mua sắm gần nhất cũng mất khoảng 15 phút lái xe, Quý Minh Thư cảm thấy cũng không thể ngồi không cả mười lăm phút, vô cùng gượng gạo, vì thế ở trên xe cô liền trò chuyện với An Ninh.

Nói là nói chuyện phiếm, thật ra càng giống một người hỏi một người trả lời.

An Ninh là cô bé đơn thuần thành thật, trên cơ bản Quý Minh Thư hỏi cái gì cô bé liền trả lời cái đó, cho nên Quý Minh Thư không thể nhịn xuống sự tò mò, thuận tiện tìm hiểu tình hình An gia từ cô ấy.

"Ở khoảng thời gian trước, bố em sinh bệnh, mẹ muốn tìm anh Sầm Sâm về gặp ông, nhưng không đợi mẹ tìm được, ông ấy không muốn tiếp nhận trị liệu, đã qua đời."

An Ninh cúi đầu nói: "Chúng em cũng là vì bố mất mới có thể trở về Tinh thành, trước khi bố mất có nói, ông ấy muốn được trở về nhà."

Bố An đã qua đời.

Quý Minh Thư tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không đặc biệt khiếp sợ, từ lúc ở An gia không thấy bố An, cô đã bắt đầu có những suy đoán khác nhau trong lòng.

"Cái đó..

Sầm Dương đâu, à, anh ta hiện tại chắc tên là An Dương đúng không?"

An Ninh lắc đầu, "Anh ấy không sửa tên, em không có gặp anh ấy, rất nhiều năm trước anh ấy ra nước ngoài định cư, hình như là do Sầm gia sắp xếp, bình thường vài năm mới trở về một lần."

"Lần này bố mất, anh ấy nói sẽ về, nhưng vẫn luôn không quay lại, em đã rất lâu rồi không gặp anh ấy."

"Như vậy à.."

Quý Minh Thư thoáng gật đầu, trong lòng lại có cảm giác không nói nên lời, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì.

Cũng may đã đến trung tâm thương mại, những cái khác cô không am hiểu, nhưng đi dạo phố chính là hạng mục sở trường của cô.

Cô thu xếp lại tâm tình, kéo tay An Ninh đi vào bên trong, lại bắt đầu lý luận con gái phải sống xinh đẹp như chim hoàng yến của mình.

"Em cũng vào đại học rồi, không thể mộc mạc như vậy nha, em nhìn xem khuôn mặt em nhỏ lại sống động, nhân dịp còn trẻ thì nói chuyện yêu đương một chút." Cô quay đầu nhìn, "chưa có bạn trai đúng không?"

An Ninh thẹn thùng mà lắc đầu.

"Đại học chính là thời điểm yêu đương tốt nhất, đợi em ra trường rồi thì không gặp được tình yêu thuần khiết đâu, đứng trước mặt nhau thôi cũng phải suy nghĩ về điều kiện vật chất của đối phương đó."

An Ninh tò mò hỏi: "Vậy chị với anh Sầm Sâm là bạn học đại học ạ?"

Quý Minh Thư: "..."

Ngại quá, bọn chị chính là cái loại vợ chồng plastic đứng trước mặt nhau thôi cũng phải suy nghĩ về điều kiện vật chất của đối phương.

Cô lảng sang chuyện khác: "Thật ra cũng không riêng gì yêu đương, nếu con gái không định yêu đương, thì cũng phải đối xử với mình tốt một chút, em không cảm thấy mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp rất vui vẻ sao?"

Điểm này An Ninh lại đồng ý, trong kí túc xá đại học, nữ sinh ngoài việc học tập hay yêu đương, thì mọi người hay nói chuyện quần áo túi xách mĩ phẩm dưỡng da là nhiều nhất.

Cô mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng có chút hiểu biết, nhưng vẫn luôn ngại ngùng không dám làm, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu vào học tập.

Quý Minh Thư không thể nhìn một cô bé xinh đẹp nhưng lại giản dị như vậy, vốn định đưa An Ninh đi mua một bộ mĩ phẩm dưỡng da, nhưng bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ show 《 nhà thiết kế 》, bên trong tín hiệu không tốt, âm thanh ngắt quãng, nên cô tiện tay chỉ vào một cửa hàng gần đó, bảo An Ninh chờ ở đó, cô ra ngoài gọi điện xong sẽ quay về.

An Ninh tất nhiên đồng ý.

Tầng một khu trung tâm thương mại là nơi chuyên kinh doanh đồ trang điểm và dưỡng da, An Ninh bình thường rất ít khi đến đây, dường như bị ánh đèn chiếu vào đến hoa mắt.

Cô đi đi lại lại ở gần cửa hàng mà Quý Minh Thư chỉ vào, trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy một nhãn hiệu mà bạn cùng phòng ngày nào cũng nhắc đến, nghe nói hãng này có một dòng son đang hot.

Cô đến gần, ánh mắt dừng lại ở quần trưng bày son mon, âm thầm nhớ lại màu son mà bạn cùng phòng nói đến.

Cuối cùng, cô tìm được hàng thử ở hàng thứ hai trên quầy, khi cầm lên thử trên tay, đúng là rất đẹp.

Cô năm nay đã năm ba, còn chưa bao giờ mua son, nhất thời nóng lòng muốn dùng thử.

"Chị ơi, xin hỏi chiếc son này bao nhiêu tiền?"

Cô giơ son lên hỏi chị gái bán hàng.

Nhân viên liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô giống dạng học sinh nghèo kiết xác thì không muốn đón tiếp tử tế, tỏ thái độ khinh thường, lại tiếp tục chơi điện thoại, trả lời không hề có thành ý: "Thật xin lỗi, hàng này bên chúng tôi là hàng bán chạy, không thể mua riêng lẻ mà phải mua gộp* với tỉ lệ 2: 1".

(*) người mua hàng nếu muốn mua một sản phẩm nào đó thì phải mua các mặt hàng khác với giá tiền nhất định thì mới có thể mua sản phẩm đó.

Mua gộp

An Ninh nghe được thì hoàn toàn không hiểu được là ý gì, còn tưởng rằng chính mình đã quá nhà quê, mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, chân tay luống cuống.

Nhưng ngay một giây sau, cô bỗng nhiên ngửi được mùi hương hoa quả thơm nhàn nhạt quen thuộc.

Quý Minh Thư không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh cô, cầm lấy hàng thử từ trong tay cô rồi ném thẳng về phía nhân viên bán hàng.

Giọng nói cô lạnh nhạt mỉa mai, "Mua gộp? Mấy cái loại hàng rác rưởi này mà cũng đòi mua gộp ư? Còn tưởng rằng đây là Hermes à mà đòi mua gộp."

Đến Hermes mà bản công chúa đây cũng không có mua gộp đâu..