Bầu Trời Trong Xanh Của Paris

Chương 30

“Chúng đã có được cơ thể của con bé, cưỡng ép con bé hết người này đến người khác, chúng không để ý đến tiếng thét và gào khóc của con bé, chúng không để ý đến phần dưới chảy máu và hơi thở yếu ớt của con bé.” Khi Sean Penn nói những lời này cậu ấy không chảy giọt nước mắt nào, nhưng tôi lại cảm thấy cậu ấy đang bị một vực sâu tên là đau khổ lôi kéo. Tôi biết cậu ấy không bao giờ là chàng trai thích cười mà tôi từng gặp nữa, chiến tranh đã thay đổi quá nhiều chuyện, cũng thay đổi quá nhiều người.

Tôi không thể lên tiếng, tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy: Tớ cảm thấy rất có lỗi vì em gái cậu.

Nước mắt của tôi chảy xuống hai gò má như dây cung bị đứt, cậu ấy nhìn tôi đầy thương tiếc, dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, Daniel, chúng ta không thể rơi lệ vì dã thú.”