Bảy Nàng Dâu

Chương 41: Tiểu thư dưới lòng hồ

Chiều hôm ấy lúc đón bà Hà về đến nơi trời đã chuyển sang màu xám xịt. Cô trở về phòng mà cảm giác da đầu cứ nổi lên lợm cợm, nói thật cảm giác thấy bà Hà còn sợ hơn cảm giác thấy bà Dung. Vì sao thì cô không giải thích được, nhưng luôn có một cảm giác bản thân không đấu lại bà ấy. Cô ngồi thẩn thờ người ra, bà Hậu thì loay hoay nhìn cái bài vị, còn A Tỳ thì đứng nép qua một bên, bà Hậu làm phép gì đó xong xuôi mới bắt đầu gọi cô lại.

"Hoài Thục à! Tôi đã tìm cách cho cô có thể nhìn thấy được nhiều hơn, nên cô lại đây!"

Cô nhìn chăm chăm vào bài vị, lát sau lấy lại được sự bình tĩnh mới bắt đầu giơ tay ra, chạm nhẹ vào bài vị. Cô chỉ cảm nhận được nó rất lạnh, sự lạnh của vàng khối. Cô nhắm mắt lại rồi sờ tiếp, chợt cô cảm nhận được ai đó quăng cô xuống nước. Cô hốt hoảng cái rồi mở mắt ra, cảm giác lạnh lẽo và ướŧ áŧ vẫn còn hiện hữu trên người cô. Giống như kiểu cô là người bị quăng vậy. Bà Hậu thấy cô giật mình liền đặt tay lên vai cô, bà hỏi nhỏ, sợ cô hoảng hồn nên bà nhẹ nhàng hỏi:

"Sao hả? Có chuyện gì?"

Cô nuốt nước bọt cái rồi lắc đầu như không có gì. Chợt bà im lặng ngồi nhìn, cô nhắm mắt lại tiếp rồi chạm vào cái bài vị đó. Do lúc nãy đã bị giật mình một lần, nên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi. Giấc mơ này lại diễn ra y chan lúc nãy, cô đoán quả không sai, vẫn là cái cảm giác bị quăng xuống dưới nước. Cô cảm thấy một cảm giác lạnh buốt giá, ngẩn mặt lên nhìn thấy trên bờ có mấy bóng dáng của người, mấy người đàn ông to khỏe, mặt mũi họ cô không thấy rõ, vì nước cứ sóng sánh cộng với trời tối, muốn nhìn quả là không được. Cô vừa vùng vẫy vừa cố gắng nín thở, cảm giác thật đến từng chi tiết. Cô biết bây giờ mà tỉnh lại thì vẫn phải lặp lại chuyện này tiếp thôi, thôi thì cứ xem xem, vị tiểu thư này rốt cuộc muốn cô thấy cái gì.

Cô nín thở không lâu thì chợt nghe thấy một tiếng thét lên thật to, cô ngẩn mặt lên, mắt nhìn trong nước vừa lạnh vừa rát, cô ấy họ ném thêm một người phụ nữ nữa xuống. Lúc ấy cô còn thấy cặp mắt đầy máu của người phụ nữ đó rỉ ra trong nước. Cặp mắt hoàn toàn bị móc ra, trống một lỗ hổng trong hốc mắt.

Chợt cô thấy hai tay của tiểu thư ấy bị trói lại, cô cố gắng bơi lại gần, nhưng càng bơi lại càng không tới được. Cảm giác ngạt thở cộng với đuối sức, cô quơ tay vào nước. Rồi cô chợt sững người, cô chớp mắt trong nước. Một bóng đen đu lấy tiểu thư ấy, cô còn thấy tiểu thư ấy vẫy vùng trong nước. Một bàn tay có móng tay dài, một cái thật mạnh mẽ chọc thẳng vào lồng ngực của tiểu thư ấy. Một dòng máu sẫm được trào ra từ lồng ngực ấy. Trái tim người được moi ra, cầm gọn gàng trên bàn tay người phụ nữ kia. Chợt cô nghe thấy tiếng ai đó thét lên:

"Lâm Gia Hân!"

Sau đó người phụ nữ cầm trái tim đó chợt quay mặt lại, là bà Hà, cô giật mình cái rồi nói trong vô thức.

"Lâm Gia Hân!"

Cô mở mắt ra hít thở một cách nặng nhọc, cô nhìn quanh thấy bà Hậu và A Tỳ nhìn cô hốt hoảng căng thẳng. Cảm nhận được trán mình ướt đẫm mồ hôi. Cô lấy tay phủi đi mồ hôi rồi nhìn vào tấm bài vị.

"Lâm Gia Hân! "

Cái tên trên bài vị đúng là Lâm Gia Hân, cô nhắm mắt thở thêm một chút nữa, thật sự cảm giác dưới nước khiến cô không tài nào chịu nổi. Bây giờ lồng ngực vừa đau vừa đập loạn xạ. Cô vuốt ngực cái rồi nhìn ra ngoài, trời đã bắt đầu tối rồi. Cô liền quay qua bà Hậu, bây giờ khi đã đợi cô bình tĩnh lại bà mới bắt đầu nói:

"Cô đã thấy gì?"

"Một cái ao nước sâu, lạnh lẽo màu xanh. Một người tên Lâm Gia Hân bị quăng xuống dưới, bà Hà đã moi tim cô ấy ra khi cô ấy vẫn còn sống! Và điều lạ lùng cô ấy không có đôi mắt, hình như là bị móc ra thì phải"

Cô bình tĩnh nói, bà Hậu chợt cẩn thận hỏi lại:

"Không có đôi mắt sao?"

Cô liền chắc chắn gật đầu thêm một lần nữa, bà ấy suy nghĩ một hồi rồi mới từ từ nói

"Không có mắt, có khi nào bà ấy muốn luyện mắt người, để có thể nhìn được ánh sáng vào ban ngày? "

"Nhưng mà, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thành công? "

"Cô nên biết, làm cái gì cũng sẽ có sơ xuất của nó, không phải cứ làm là được. Với lại chuyện động vật thành tinh lại càng vất vả khổ sở hơn bình thường, vì nó là động vật, muốn lấy con người ra làm nguyên liệu cũng có người thành cô người thất bại. Có thể bà ấy thất bại thì sao?"

Cô im lặng một lúc, chợt suy nghĩ mông lung, cô chống tay lên cằm cái rồi nói:

"Tôi chỉ nhìn thấy được bao nhiêu ấy, tôi không thể nín thở quá lâu dưới đó!"

"Nín thở? "

Bà Hậu nhìn cô thắc mắc, cô nói thêm.

"Tôi thấy bản thân tôi cũng bị quăng xuống nước, tôi còn cảm thấy ngạt thở! "

Bà Hậu liền suy nghĩ lời cô nói, bà hỏi:

"Thế cái ao đó, là ở đâu? Hay nhìn nó như thế nào? Cô còn nhớ không? "

Cô ngồi đó nhìn xa xăm, nhắm mắt lại mường tượng một chút. Cô chỉ nhớ những cơn sóng gợn đập vào mặt cô, cô chỉ thấy đến khúc bị quăng xuống ao, còn cảnh vật xung quanh cô có thấy được gì đâu. Cô lắc đầu tỏ ra không biết, bà Hậu cũng đành bó tay. Chợt hít hà một hơi, cô lại cảm thấy có cái gì đó xuất hiện trong đầu cô. Cô nhìn xuống tách trà còn ấm nóng nghi ngút khói dưới bàn, cô cầm nó lên ngửi cái rồi trợn mắt lên.

"Bà Hậu, tôi nhớ ra một chuyện, lúc trước khi bị quăng xuống ao, tôi có ngửi thấy mùi trà tươi, mùi rất dịu dàng thanh dịu. Nhưng tôi có thể chắc chắn, quanh cái ao đó có thể sẽ có một vườn trà! Hoặc gần một vườn trà!"

Nói xong bà Hậu liền nói:

"Vườn trà? Tôi không biết quanh đây ở đâu có vườn trà, vì thôn Vĩnh Lợi này không có vườn trà nào cả!"

A Tỳ ngồi lặng nãy giờ chợt nó nói:

"Thật ra...ở gần đây có vườn trà. Nó không hẳn là một vườn. Nhưng ở có trà, và có cả ao nước, nước ở đó rất lạnh, nghe người ta bảo do cái hồ đó có rất nhiều người đã tự sát nên nước rất lạnh. Dưới lòng hồ lại có rất nhiều xương người nữa. Nơi đó tuy nhiều người biết nhưng họ hầu như không nói cho nhiều người nghe, sợ lại có chuyện gì không hay xảy ra!"

"Nếu như đã là nơi đáng sợ đến độ người ta đều muốn giấu đi, vậy tại sao tiểu thư lại biết?"

Bà Hậu thắc mắc hỏi, vốn dĩ không phải là bà nghi ngờ gì, bà chỉ muốn xác minh một chút. Để mọi chuyện rõ ràng hơn như vậy mới không phải đi công cốc.

"Thật ra! Lúc trước nghe nói cậu Cảnh Minh rất thích uống trà, lại còn hay nghiên cứu về mấy loại trà, tôi có mò ra đó hái một ít mang về!".

Chợt ánh mắt Hoài Thục nhìn vào mắt A Tỳ, có thể thấy rõ ràng sự dịu dàng của tiểu thư Hoàng Hoa. Thật sự cô không biết gì về chuyện của trước kia, nhưng dần dần cô lại nhận ra tình cảm của tiểu thư Hoàng Hoa đối với cậu Cảnh Minh thật sự không tầm thường ngày một ngày hai, có lẽ là từ rất lâu rồi.

"Vậy cô còn nhớ đường ra đó không? "

"Đương nhiên là còn! Nhưng nhà họ Hoàng canh giữ nghiêm ngặt, tôi không biết có thể trốn ra mà không kinh động gì đến mọi người không? "

"Đừng lo! Tôi biết có một chỗ có thể đi ra ngoài tránh cửa chính!"

Nói xong bà Hậu liền đứng dậy, Hoài Thục nắm lấy cánh tay A Tỳ rồi nói:

"Chúng ta nhanh lên đi!"

Bà Hậu nhẹ nhàng mở cửa ra, ngó quanh qua một lượt rồi mới nói:

"Đi thôi!"

Cô lén lút đi theo bà, lát sau đến một đoạn tối cô chợt thắc mắc.

"Nơi đây là đâu thế? Cả đèn cũng không thắp lên?"

"Đây là chỗ giành riêng ra phạt giam những ai phạm lỗi, hoặc bị nhốt kiểm điểm bản thân lại!"

"Nhà họ Hoàng trước giờ hầu như nơi nào cũng có ánh đèn, vậy mà nơi này lại tối như vậy! Đúng là đã bị phạt rồi thì ngay cả ánh nến cũng không được hưởng!"

Nói xong chợt cô đi ngang một căn phòng, được đóng hờ một vài cái khúc gỗ. Cô thấy mấy căn phòng kia toàn là trống, đến căn phòng này lại nghe thấy tiếng rơm rạ lạo xạo. Cô quay qua nhìn thì giật mình hốt hoảng, tự nhiên thấy một bóng đen ngồi thù lù ở đó, tóc tai bù xù, lại còn mặc bộ y phục màu trắng. Đang căng thẳng sợ gia nô nhà họ Hoàng phát hiện ra nên tâm thế có hơi chột dạ, nên giật mình, cô quay qua vỗ vỗ ngực cái rồi nhìn kĩ hơn. Người đó bò lại gần cái cọc gỗ rồi nói:

"Là cô đúng không Hoài Thục? À không thiếu phu nhân Hoài Thục. Cô đến đây thăm tôi sao?"

"Là tiểu thư Xuân Nghi?... "

Cô hơi thắc mắc hỏi, chợt bà Hậu đứng lại, A Tỳ cũng đứng lại. Tiểu thư ấy bò lại gần rồi nói:

"Cô đi đâu thế? Cô định trốn ra ngoài à?"

"À không! Tôi có việc thôi!"

Cô nói châm chế, tiểu thư ấy nói nhỏ nhưng có vẻ nói chuyện rất gấp, rất quan trọng, cô mới nán lại một chút để nghe.

"Thiếu phu nhân à. Thật ra tôi biết thiếu phu nhân không phải người xấu, tôi cũng không phiền gì cô, chỉ mong cô nói cho cậu nghe một câu. Tôi biết cậu rất coi trọng cô, tôi hứa sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, cô cứu tôi tôi nhất định đội ơn cô, sau này cô nói gì tôi sẽ nghe đó!"

Nói xong tiểu thư ấy giơ tay ra, cô không nỡ bỏ đi, ngồi xuống dưới xem cô ấy nói gì, cũng một phần bị cô ấy phát hiện ra rồi, nếu bỏ đi nếu cô ấy mà hét lên một cái có phải lại bị phát hiện ra không. Thôi thì ngồi xuống trấn an cô ấy mấy câu, cho vẹn cả đôi đường, như vậy mới an tâm đi được.

"Tiểu thư Xuân Nghi à, cô ráng đợi một hai hôm, cậu về tôi sẽ tìm cách nhờ cậu nói giúp cứu cô ra ngoài, dẫu sao thì sau này cậu ấy vẫn là cưới cô làm vợ, hay làm thiếp gì đó. Nên cô cứ ngoan ngoãn chờ đi!"

Tiểu thư ấy kéo tay cô nói gấp:

"Thiếu phu nhân à? Thật ra tôi muốn nói cho cô nghe, cô nhất định phải đề phòng tiểu thư Ánh Dương.Hầu như ai được định làm vợ cậu Cảnh Minh đều sẽ có kết cục không tốt. Tiểu thư Hoàng Hoa là một điển hình. Tôi nói cô nghe, cậu Cảnh Minh đối xử tốt với cô khiến tiểu thư ấy không vừa mắt. Nên cô nên cẩn thận, tôi cũng là một nạn nhân của tiểu thư ấy.

Bề ngoài tiểu thư ấy có vẻ rất nhu mì hiền lành, nhưng có mấy lần tôi phát hiện ra tiểu thư ấy luôn nhìn về phía cô, lặng lẽ như một bóng ma vậy. Và tôi có nghe nói, ông nội của tiểu thư ấy là một thầy pháp rất giỏi. Tuy nhiên không phải cứu nhân độ thế đâu, mà là yểm bùa, hại người ta chết đó. Tôi khuyên cô, hãy cẩn thận con người đó. Tôi biết cô lương thiện, trước kia tôi thấy cậu Cảnh Minh đối tốt với cô tôi cũng ganh tị, nhưng mà, tôi chỉ ganh tị thôi, tôi không biết hại người"

Cô mỉm cười cái vỗ vỗ bàn tay tiểu thư ấy trấn an.

"Tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ cứu tiểu thư ra khỏi đây, bây giờ tôi không làm gì được. Vì thế, tiểu thư đừng làm gì dại dột đấy"

"Được. Tôi đợi cô!"

Nói rồi tiểu thư ấy buồn tay ra, cô đứng dậy cái rồi nhìn bà Hậu. Bà ấy quay người lại bước tiếp.

Cô và A Tỳ đi theo sau, lúc đi dọc đường cô cứ cảm thấy A Tỳ rất lạ. Cô nắm chặt tay nó rồi nói:

"Vẫn còn suy nghĩ về lời nói của tiểu thư Xuân Nghi à? Đừng quan tâm nó nữa, nếu thật sự tiểu thư Ánh Dương có nhúng tay vào việc cái chết của cô. Ta sẽ thay cô tìm ra sự thật. Trả lại công bằng cho cô"

"Được!"

A Tỳ mỉm cười cái, thoáng chốc cô đã cảm nhận được cơn gió lạnh phả vào mặt. Cô nhìn lên thì đã thấy cái ao kia đang nấp phía xa xa. Chớp mắt cái rồi chạy nhanh theo A Tỳ, bà Hậu cũng chạy theo, vừa tới nơi cô đã ngửi thấy mùi hương đó, mùi hương quen thuộc giống y chan cái giấc mơ lúc nãy. Cô nhắm mắt lại rồi nói:

"Đúng là ở đây rồi!"

Cô bước chân lại gần cái hồ. Mặt hồ không có lấy một cơn sóng gợn, im ắng lạ thường, nhưng sông sâu nước lặng, càng im ắng càng đáng sợ.

Cô nhìn vào cái màu xanh của nó, sâu hun hút, giống như có một con quái vật sống dưới đó, và nó đang chờ đợi bất cứ ai nhảy xuống, nó đều sẽ đớp lấy, ăn tươi nuốt sống người ta. Cô nhìn nó thôi đã cảm thấy khó thở, cô nhắm mắt lại rồi ngồi xuống, cô run run chạm tay vào mặt nước, chợt cô giật mình rút tay lại.

Cô thấy có hàng chục thậm chí là hàng trăm cặp mắt từ dưới lòng hồ nhìn lên, họ nhe răng ra cười, một nụ cười bí hiểm. Họ giống như quỷ vậy, sau đó lại lẳng lặng chìm xuống đáy, sự sợ hãi bây giờ nhân lên gấp nghìn lần, dưới lòng sông này không chỉ là bí mật của tiểu thư Lâm Gia Hân kia, nó còn là một nghĩa địa nước.

Giống như lời tiểu thư Hoàng Hoa kể, xác dưới đáy và xương người chất lên thành đống, không hiểu sao họ lại dọa cô, nụ cười đó của họ khiến cô thật sự ám ảnh. Cô nhìn bà Hậu, bà ấy nãy giờ kẹp lá bùa niệm chú rồi phóng xuống sông. Chợt lá bừa bay quanh quẩn mặt hồ, nó lụi tàn đi trong chốc lát. Hình như bà Hậu cũng nhìn thấy những gương mặt dưới đáy hồ đó thì phải. Cô nuốt nước bọt căng thẳng nhìn bà, bà nói:

"Bà Hà này rất xảo quyệt, còn tìm cả quỷ canh cái hồ này, ai mà rơi xuống nước thì không thoát được mấy trăm bàn tay nắm kéo xuống. Nhưng mà, nếu đã xác định có quỷ canh hồ, thì dưới đây chắc chắn có thứ quan trọng, chẳng hạn như một quả tim người do bà ấy luyện thành công"

Cô cũng cảm thấy thế, một niềm tin mảnh liệt rằng dưới lòng hồ này có cái gì đó rất bí ẩn, cả quả tim kia, nó cũng có thể đang nằm ở đây. Nhưng cách để có thể lội xuống nước thì chưa nghĩ ra. Bà Hậu lúc ấy cũng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, chợt bà thở dài, cô hỏi bà:

"Bà Hậu! Chẳng lẽ không còn cách sao?"

Bà nhíu mày cái rồi quay qua nhìn Hoài Thục, bà nói:

"Có. Nhưng rất nguy hiểm! "

"Nó là cách gì?"

"Cô để bọn họ lôi xuống đáy sông, sau đó ..."

Bà móc ra một lá bùa, rồi bà chỉ qua ngực của cô.

"Sau đó, cởϊ áσ ra, hoa sen in trên ngực cô là loại tinh khiết nhất, nó cũng có tính trừ tà rất cao, cô cởϊ áσ ra nó sẽ phát sáng khi gặp yêu khí. Nó sẽ soi đường cho cô đi.

Đến lúc đã cảm nhận được cái hũ đựng quả tim rồi, hãy dán lá bùa vào hũ, mang lên đây, nhưng tôi dặn cô, nếu thấy hết hơi thì hãy nổi lên, hoặc cảm thấy không ổn hãy cởϊ áσ ra ngay, nếu không cô sẽ chết đuối. Và chết cóng"

"Được! Tôi đi!".