Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 1-2

Khi một cô gái lê bước dưới cơn mưa lúc nửa đêm đến gõ cửa nhà Ma vương thì chí ít Ma vương - nếu không lịch sự - thì cũng nên mở cửa chứ.

Minerva dùng tay tóm các mép áo choàng lại với nhau, vượt qua được một luồng gió lạnh buốt khác. Cô tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng kín, rồi nắm tay đấm vào cửa.

"Huân tước Payne," cô hét lên, hy vọng giọng mình sẽ xuyên qua được những tấm ván gỗ sồi dày. "Ra mở cửa đi! Tôi Highwood đây." Sau một phút ngập ngừng, cô nói rõ, "Minerva Highwood."

Việc cô cần nói rõ cô là Cô Highwood nào thật nực cười. Theo quan điểm của Minerva, điều này là quá hiển nhiên. Em gái của cô, Charlotte, là cô bé luôn hồ hởi nhưng mới mười lăm tuổi. Và cô chị cả trong nhà, Diana, không chỉ sở hữu vẻ đẹp thiên thần mà còn có khuynh hướng sẵn sàng kết duyên. Không ai trong số họ thuộc loại người ra khỏi giường lúc trời tối, len lén đi xuống những bậc thang phía sau nhà trọ và đi gặp một kẻ phóng đãng khét tiếng cả.

Nhưng Minerva thì khác. Cô luôn khác biệt. Trong số ba chị em nhà Highwood, cô là người duy nhất có mái tóc đen, người duy nhất đeo kính, người duy nhất thích giày ống cứng có dây buộc hơn giày lụa mềm và là người duy nhất quan tâm đến sự khác biệt giữa đá trầm tích và đá biến chất (1).

(1) Sedimentary rock (đá trầm tích): loại đá do các vật thể trong nước lắng đọng lâu ngày mà thành.

Metamorphic rock (đá biến chất): loại đá được hình thành hoặc bị biến dạng do tác động của sức nóng, áp suất hoặc nước.

Người duy nhất không có tiền đồ, không có thanh danh cần phải bảo vệ.

Diana và Charlotte sẽ tự biết lo thân, còn Minerva à? Thô kệch, mọt sách, lơ đãng, vụng về khi giao tiếp với các quý ông. Nói tóm lại là hết thuốc chữa.

Những từ ngữ của mẹ cô, trong một lá thư gần đây gửi cho một người họ hàng. Tệ hơn nữa, Minerva không phát hiện ra lời miêu tả này bằng cách đọc trộm thư. Ồ, không đâu. Chính cô là người viết lại những từ ngữ đó theo lời đọc của mẹ cô.

Thật đấy. Chính mẹ của cô.

Luồng gió bắt lấy mũ trùm đầu của cô và thổi ngược nó ra sau. Làn mưa lạnh tuôn rơi xuống cổ, khiến cô thấy đau buốt.

Gạt những lọn tóc bết dính trên má ra, Minerva nhìn chằm chằm lên tháp canh bằng đá cổ xưa - một trong số bốn tháp bao quanh lâu đài Rycliff. Khói cuồn cuộn từ ống khói cao nhất.

Cô lại giơ nắm tay lên, đập mạnh hơn vào cửa. "Huân tước Payne, tôi biết ngài đang ở trong đó."

Gã đàn ông đáng ghét, đê tiện.

Minerva sẽ đứng chôn chân tại chỗ này cho đến khi anh ta để cô vào, cho dù cơn mưa xuân lạnh lẽo này có ngấm vào tận xương tủy chăng nữa. Cô đã vất vả cả chặng đường từ làng đến lâu đài, trượt chân trên các mỏm đá phủ đầy rêu và lần theo những dòng suối nhỏ đục ngầu trong bóng đêm, chỉ để lê bước trở về nhà y như thế, hoàn toàn thất bại.

Tuy nhiên, sau một phút nện cửa liên tục mà không có kết quả, sự mệt mỏi do cuộc hành trình mang lại bắt đầu ăn sâu vào cô, bóp chặt bắp chân và làm xương sống của cô trở nên mềm lả đi. Minerva sụm người về phía trước. Trán cô đập vào tấm gỗ tạo ra tiếng uỵch nho nhỏ. Cô cứ giữ nắm tay trên đầu, đập liên tục vào cánh cửa với một nhịp đều đầy đặn, ngoan cường. Cô có thể rất thô kệch, mọt sách, lơ đãng, vụng về - nhưng cô rất kiên quyết. Kiên quyết muốn được công nhận, kiên quyết muốn được lắng nghe.

Kiên quyết bảo vệ chị gái của mình, bằng bất cứ giá nào.

Mở ra đi, cô điều khiển bằng ý chí. Mở ra. Mở ra. Mở...

Cánh cửa mở ra. Vụt một cái, với một tiếng gió rít lồng lộng, lạnh giá.

"Vì tình yêu dành cho những bộ ngực đàn bà, Thorne. Chuyện đó không thể đợi đến..."

"Éc." Bị mất thăng bằng, Minerva ngã nhào về phía trước. Nắm tay của cô đập mạnh vào - không phải cánh cửa, mà là một bộ ngực.

Ngực của Huân tước Payne. Bộ ngực trần, cơ bắp, rất đàn ông của anh ta, chỉ kém rắn chắc hơn tấm ván gỗ sồi chút thôi. Cú đập của cô rơi thẳng vào khuôn ngực bằng phẳng, như thể nó là nắm đấm cửa của Ma vương vậy.

Ít ra thì lần này, Ma vương đã ra mở cửa.

"Chà." Lời nói ám muội vang dội qua cánh tay cô. "Cô không phải là Thorne."

"Ng-ngài không mặc áo." Và tôi đang chạm vào bộ ngực trần của ngài. Ôi... Trời ơi.

Một ý nghĩ đáng xấu hổ chợt loé lên trong đầu cô rằng anh ta cũng có thể không mặc quần luôn. Cô lấy lại thăng bằng. Khi những ngón tay lạnh cóng, run rẩy của cô tháo mắt kính ra, cô yên lòng khi bắt gặp vải len sẫm màu lờ mờ bên dưới phần thân trên trần trụi của anh ta. Cô hà hơi vào mỗi tròng kính được nối bằng một miếng đồng thau, lau màn sương động trên mặt kính bằng một nếp vải khô bên trong chiếc áo choàng, rồi lại đeo kính vào.

Anh ta vẫn còn bán khỏa thân. Và bây giờ thì hoàn toàn rõ nét. Những cái lưỡi xảo quyệt của ngọn lửa trong lò sưởi liếm qua từng đường nét trên khuôn mặt quyến rũ của anh ta, khiến anh ta càng thêm nổi bật.

"Mời vào, nếu cô muốn." Anh ngăn mặt trước làn sương giá trên đầu ngọn gió. "Đằng nào thì tôi vẫn sẽ đóng cửa lại."

Cô bước về phía trước. Cánh cửa đóng lại đằng sau với một tiếng động nặng nề, dứt khoát. Minerva nuốt khan một cách khó nhọc.

"Melinda, tôi phải nói rằng tôi khá bất ngờ đó."

"Tên tôi là Minerva."

"Phải, tất nhiên rồi." Anh nghiêng đầu. "Tôi đã không nhận ra cô khi không có cuốn sách che trước mặt."

Cô thở dài, để cho lòng kiên nhẫn của mình căng ra. Và căng ra. Đến khi nó mở rộng đủ để chứa nổi một kẻ phóng đãng xấu xa hay nói trước quên sau. Và có bờ vai rắn rỏi mới tuyệt vời làm sao.

Anh ta nói: "Tôi phải thừa nhận, đây gần như không phải là lần đầu tiên tôi ra mở cửa vào đêm hôm khuya khoắt và thấy một cô nàng đang đứng đợi bên ngoài. Nhưng chắc chắc cô là người ít được mong đợi nhất." Anh ta hướng cái nhìn phán xét xuống dưới người cô. "Và là người bị lấm bùn nhiều nhất."

Cô rầu rĩ xem xét đôi giày ống đóng bùn và gấu áo bị vấy bẩn. Cô không phải là loại phụ nữ đi quyến rũ đàn ông lúc nửa đêm. "Đây không thuộc dạng viếng thăm đó."

"Cho tôi một phút để tiếp nhận nỗi thất vọng nhé."

"Tôi sẽ cho ngài một phút để mặc đồ." Minerva băng ngang qua phòng ngủ khá lớn bằng đá không có cửa sổ và đi thẳng đến trước lò sưởi. Cô dành thời gian tháo dây buộc bằng nhung của tấm áo choàng và vắt nó lên chiếc ghế bành duy nhất của căn phòng.

Có vẻ như Payne đã không bỏ phí những tháng ngày nghỉ tại vịnh Spindle. Căn hầm đá này hẳn đã được bỏ nhiều công tu sửa thành một ngôi nhà ấm áp, gần như đủ tiện nghi. Lò sưởi đá đã được quét dọn sạch sẽ và phục hồi để hoạt động tốt. Bên trong bùng lên ngọn lửa cháy lớn và dữ dội đến mức có thể khiến một chiến binh Norman hài lòng. Ngoài chiếc ghế bành nhồi nệm, căn phòng tròn còn có thêm chiếc bàn và mấy cái ghế gỗ. Giản dị, nhưng được sắp đặt hợp lí.

Không có giường.

Lạ thật. Cô quay ánh nhìn đi. Một kẻ phóng đãng khét tiếng không cần giường sao?

Cuối cùng, cô nhìn lên. Câu trả lời nằm lơ lửng ở trên đầu. Anh ta đã tạo ra một loại gác xép để ngủ, dễ dàng leo lên bằng thang. Những tấm vải xếp nếp lộng lẫy buông thõng xuống đang che giấu thứ chắc là giường của anh ta. Phía trên đó, các bức tường bằng đá xoắn lại theo hình trôn ốc lên cao tít vào chốn hư không tăm tối.

Minerva đã quyết định rằng cô đã cho anh ta dư thời gian để tìm một cái áo và sửa soạn cho chỉnh tề. Cô hắng giọng và từ từ quay lại. "Tôi đến để hỏi..."

Anh ta vẫn ở trần.

Anh ta không tranh thủ thời gian để ăn vận chỉnh tề. Anh ta tận dụng cơ hội để rót một ly rượu. Anh ta đứng quay nghiêng về phía cô, nhíu mày nhìn ly rượu để đánh gái sự sạch sẽ của nó.

"Rượu nhé?" Anh ta hỏi.

Cô lắc đầu. Sự phô bày khiếm nhã của anh ta khiến cô ngượng chín người. Sức nóng dâng lên cổ họng, trên đôi má, lên luôn tới đường chân tóc. Cô không cần phải đổ thêm rượu vào lửa.

Khi anh ta rót một ly cho riêng mình, cô không thể không nhìn chằm chằm vào thân hình đầy cơ bắp săn chắc của anh ta, nổi rõ trong ánh sáng lò sưởi. Cô đã luôn nghĩ anh ta là một tên quỷ dữ, nhưng anh ta có thân hình của một vị thần. Một vị tiểu thần. Thân hình của anh ta không phải là cơ thể khổng lồ với những cơ bắp kiểu thần Zeus hoặc thần Poseidon, mà giống thần Apollo hay thần Marcury săn chắc và lực lưỡng (2). Một thân hình được tạo ra không phải để đánh đấm mà là để đi săn. Không hợp với dáng đi bệ vệ, mà là để chạy đua. Không dành để khuất phục những nàng tiên nước đang mải tắm, mà để...

(2) Trong thần thoại Hy Lạp, thần Zeus là vua của các vị thần, thần của sấm và chớp; thần Poseidon là thần biển và cũng là người tạo ra động đất; thần Apollo là thần của ánh sáng, thơ, nhạc, chữa bệnh và tiên tri; trong khi đó, thần Mercury thuộc thần thoại La Mã - chịu ảnh hưởng lớn của thần thoại Hy Lạp - chính là thần Hermes trong thần thoại Hy Lạp, là thần đưa tin và bảo hộ những sứ giả của các vị thần.

Quyến rũ.

Anh ta liếc nhìn lên. Cô ngoảnh mặt đi.

Cô nói, "Tôi xin lỗi vì đã đánh thức ngài."

"Cô không đánh thức tôi."

"Thật sao?" Cô cau mày nhìn anh ta. "Vậy thì... dù có mất bao lâu ngài mới ra mở cửa đi chăng nữa, lẽ ra ngài nên mặc đồ đàng hoàng chứ."

Với nụ cười nhăn nhở tinh quái, anh ta chỉ vào cái quần. "Tôi đã mặc rồi."

Thế đấy. Bây giờ thì đôi má của cô như bắt lửa. Cô buông mình xuống chiếc ghế bành, thầm ước có thể biến mất vào trong ghế.

Vì Chúa, Minerva, bình tĩnh lại đi. Tương lai của Diana đang gặp nguy kìa.

Đặt ly rượu lên bàn, anh ta bước tới cái giá gỗ được dùng làm tủ quần áo. Ở một bên, có một dãy các móc treo áo khoác ngoài của anh ta. Một chiếc áo khoác sĩ quan màu đỏ, dành cho lực lượng dân quân địa phương mà anh ta chỉ huy trong lúc Bá tước Rycliff vắng mặt. Một vài chiếc áo choàng dài nom đắt tiền vô cùng, được đặt may đo đẹp đẽ từ Thành phố. Một chiếc áo bành tô vải len màu xám than.

Anh ta bỏ qua tất cả những thứ này, tóm lấy một chiếc áo vải batit may đơn giản và tròng qua đầu. ngay khi xỏ xong hai ống tay áo, anh ta giang rộng hai cánh tay để cô đánh giá. "Khá hơn rồi chứ?"

Không hẳn thế. Cổ áo mở rộng vẫn phô bày ra bộ ngực nở nang - giống như một cái nháy mắt khiêu gợi thay vì nhìn thẳng. Thật ra, trông anh ta còn khiếm nhã hơn. Bớt đi kiểu cách của một vị thần được chạm trổ tinh xảo, ngoài tầm với, lại thêm phần giống một tên vua cướp biển ngông nghênh.

"Đây." Anh ta lấy áo bành tô khỏi cái móc và đưa cho cô. "Ít ra thì nó cũng khô."

Vừa đặt nó vào lòng cô, anh vừa ấn ly rượu vào tay cô. Một chiếc nhẫn gia huy lóe sáng trên ngón tay út của anh, lóe ánh sáng vàng xuyên qua chân ly rượu.

"Đừng tranh cãi. Cô đang run lẩy bẩy kìa, tôi có thể nghe thấy tiếng răng cô đánh lập cập vào nhau đấy. Lửa và áo choàng có thể giúp cô bớt lạnh, nhưng chúng không thể sưởi ấm cô từ bên trong được."

Minerva nhận ly rượu và cẩn thận hớp một ngụm. Đúng là những ngón tay của cô có run, nhưng không hoàn toàn vì lạnh.

Anh kéo một chiếc ghế đẩu lại ngồi gần cô và nhìn chòng chọc vào cô với vẻ mặt trông chờ. "Sao."

"Sao," cô lặp lại một cách ngốc nghếch.

Mẹ cô nói đúng trong khía cạnh này. Minerva tự xem mình là một người khá thông minh, nhưng trời hỡi... những gã đàn ông đẹp trai khiến cô trở nên ngờ nghệch. Cô trở nên rất bối rối khi ở gần họ, không bao giờ biết phải nhìn đi đâu hoặc phải nói cái gì. Câu trả lời đáng lẽ có ý hóm hỉnh và láu linh sẽ thành ra nghe có vẻ chua cay hoặc nhàm chán. Thỉnh thoảng, một câu đùa cợt nhả từ phía Huân tước Payne làm cho cô hoàn toàn không thốt nên lời. Chỉ vài ngày sau đó, trong khi cô đang dùng búa đập rầm rầm vào mặt vách đá nhô ra, câu trả miếng hoàn hảo mới nảy ra trong đầu.

Lạ thật. Giờ đây, càng nhìn anh ta lâu thì cô lại càng cảm thấy trí thông minh của mình suy giảm dần. Những sợi râu mới mọc trên mặt anh ta chỉ làm nổi bật thêm nét sắc cạnh của quai hàm. Mái tóc nâu rối tung của anh hơi ăn gợn sóng tinh nghịch. Và đôi mắt anh... đôi mắt ấy như kim cương Bristol. Những hốc tinh thể tròn nhỏ, được cắt mài cho đến khi chúng tỏa sáng long lanh. Một quầng sáng màu nâu lục nhạt như đá lửa bao quanh ánh lấp lánh của thạch anh. Hàng trăm sắc độ của màu xám và hổ phách trong suốt như pha lê.

Cô nhắm chặt mắt lại. Chần chừ vậy đủ rồi. "Ngài có ý định cưới chị gái của tôi không?"

Vài giây trôi qua. "Cô nào?"

"Diana," cô la lên. "Đương nhiên là Diana rồi. Charlotte chỉ mới mười lăm tuổi."

Anh nhún vai. "Một số đàn ông thích một cô dâu nhỏ tuổi."

"Đã thề hoàn toàn từ bỏ hôn nhân. Ngài đã nói với tôi ngài là một trong số họ."

"Tôi đã nói với điều đó ư? Hồi nào?"

"Chắc chắc là ngài còn nhớ. Đêm hôm đó."

Anh nhìn cô không chớp mắt, rõ ràng đang hoang mang. "Chúng ta đã có 'một đêm' à?"

"Không phải như ngài đang nghĩ đâu." Nhiều tháng trước, cô đã chạm trán với anh tại vườn hoa Summerfield và chất vấn về những hành vi hớ hênh đầy tai tiếng của anh và tình ý của anh đối với chị gái cô. Họ đã xung đột. Rồi không hiểu sao, họ lại quấn lại nhau - toàn thân - cho đến khi những lời lăng mạ cay độc cắt đứt sự ràng buộc.

Cô thầm nguyền rủa bản tính chính xác của mình vì luôn quá tinh ý. Minerva chấp nhặt với từng chi tiết mình đã trót để tâm khi ấy. Cô không cần phải biết rằng nút áo dưới cùng trên chiếc ghi lê của anh lại thẳng hàng với đốt sống thứ năm của cô một cách chính xác, hay là người anh thoang thoảng mùi da thuộc và đinh hương. Nhưng mặc dù thế, nhiều tháng sau, dường như như cô vẫn không thể quên được những điều ấy.

Nhất là khi cô rúc vào áo choàng của anh, được hơi ấm mượn tạm và mùi hương nam tính ấm nồng đó ôm ấp.

Dĩ nhiên là anh ta đã quên bẵng cuộc gặp gỡ ấy. Cũng chẳng ngạc nhiên. Thường ngày, anh ta thẩm chí còn không nhớ nổi tên của Minerva. Nếu anh ta có nói chuyện với cô thì cũng chỉ là chọc ghẹo mà thôi.

Cô nhắc anh, "Mùa hè năm ngoái, ngài đã nói với tôi là ngài không có ý định cầu hôn Diana. Hoặc bất kì ai. Nhưng hôm nay, tin đồn trong làng lại nói khác."

"Vậy à?" Anh vặn xoắn chiếc nhẫn gia huy. "Thì chị cô cũng xinh đẹp duyên dáng mà. Và mẹ cô thì chẳng giấu giếm rằng mình sẵn lòng đồng ý cuộc hôn nhân."

Minerva cuộn những ngón chân lại trong đôi giày ống. "Nói vậy là còn nhẹ đấy."

Năm ngoái, nhà Highwood đã đến nghỉ hè ở ngôi làng ven biển này. Mọi người cho rằng không khí biển sẽ cải thiện tình trạng sức khỏe của Diana. Sức khỏe của Diana đã khá hơn từ lâu và mùa hè cũng đã qua, nhưng nhà Highwood vẫn ở lại - tất cả chỉ vì niềm hy vọng của mẹ về cuộc hôn nhân giữa Diana và gã tử tước quyến rũ này. Chừng nào mà Huân tước Payne còn ở vịnh Spindle thì mẹ cô sẽ không bàn đến chuyện trở về nhà. Bà thậm chí còn tỏ ra lạc quan khác thường - sáng nào khi đang khuấy sô cô la bà cũng bảo: "Mẹ có linh cảm, các con à. Hôm nay ngày ấy sẽ cầu hôn."

Và mặc dù Minerva biết Huân tước Payne là loại đàn ông tồi tệ nhất, cô cũng không dám phản đối. Vì cô thích ở đây. Cô không muốn rời đi. Vịnh Spindle, là nơi cô... thuộc về.

- Còn tiếp -