Bé Chân Ngắn

Chương 22: Phiên ngoại 4

Kiều Thẩm và Tạ Dịch cãi nhau.

Bụng Kiều Thẩm càng lớn càng tạo gánh nặng cho đôi chân, đi đường cũng không xong, trượt chân ngã cầu thang, may là không sao.

Nhưng Tạ Dịch đã cực kì sợ hãi. Khi đến đón Kiều Thẩm, nghe các học sinh trong lớp bàn tán về điều này, đau lòng không thôi.

“Ngày mai em không đi làm được không, ở nhà nghỉ ngơi, sinh con xong thì quay trở lại.” Buổi tối, Tạ Dịch ôm Kiều Thẩm vào lòng, cẩn thận kiểm tra xem cậu có bị thương hay không.

“Không sao đâu.” Kiều Thẩm sờ mặt anh, xoa xoa đôi mày cau lại, nhẹ giọng an ủi, “Hiệu trưởng đã chuyển văn phòng của em xuống tầng một. Hiện giờ phòng học và phòng làm việc đều ở tầng một, em không phải leo cầu thang nữa.”

“Nhưng anh không yêm tâm.” Tạ Dịch ôm chặt lấy cậu, nhưng vẫn cẩn thận không đè ép lên bụng tròn, “Mỗi ngày anh đều đưa đón em, vậy mà vẫn xảy ra chuyện.”

“Không có việc gì đâu, từ ngày mai em sẽ cẩn thận hơn.” Kiều Thẩm ôn hoà nói, cậu nhận ra alpha của mình có chút tự trách, mặc dù việc cậu bị ngã không liên quan gì tới anh.

Tạ Dịch nhìn đôi mắt của omega trong lòng, thở dài, “Đừng quên, trong bụng em còn có đứa nhỏ, thật sự không thể nghỉ một thời gian sao?”

“Không được, sinh viên sắp thi cuối kì, em không thể rời đi bây giờ được.” Khi Kiều Thẩm trở nên cứng đầu, mười con ngựa cũng không kéo lại nổi.

“Con của chúng ta quan trọng hay sinh viên lớp em quan trọng hơn?” Tạ Dịch có phần không vui.

“Tại sao anh lại nói như vậy? Em sẽ bảo vệ bảo bảo thật tốt, sẽ không làm con của anh bị thương.” Trong thời gian mang thai, Kiều Thẩm cực kì nhạy cảm, nói đi liền đi, cậu quay người lại, rời khỏi vòng tay của anh.

Nhưng Kiều Thẩm bụng bự, di chuyển chậm chạp, chưa kịp lật người đã bị Tạ Dịch ôm lại.

Anh thả ra chút tin tức tố hương rượu, trấn an tin tức tố vị sữa đang bất an.

Kiều Thẩm thậm chí không phát hiện vừa rồi tin tức tố của cậu tràn ra. Thời gian mang thai càng tăng, tin tức tố omega càng không ổn định.

Lúc này omega ngửi thấy hương rượu Rum, cả người cũng bình tĩnh lại, ủn vào trong lòng anh, đầu vùi ở cổ anh cọ cọ, biến trở về Kiều Thẩm mềm mềm mại mại.

“Chồng à, em cũng mong chờ bảo bảo ra đời, em sẽ bảo vệ bé thật tốt mà.”

Vừa nghe cậu nhẹ nhàng gọi chồng, Tạ Dịch cũng hết cách.

Ngoại trừ đáp ứng anh có thể làm gì khác đây.

Tuy nhiên, sang ngày hôm sau, cậu lại bị ngã.

Tối hôm qua vì tức giận Tạ Dịch mà quên không để anh xoa bóp chân, lúc này hai chân sưng vù làm cậu đau đớn, khó chịu, trực tiếp ngã xuống bậc thang nhỏ trên bục giảng.

Kiều Thẩm đau đến mức không đứng dậy nổi, một giáo viên khác đi ngang qua thấy, lập tức gọi điện thoại, đưa đến bệnh viện.

Khi Kiều Thẩm tỉnh lại, đã là rạng sáng, Tạ Dịch đang ngồi bên cạnh giường bệnh không nói lời nào, trong lòng cậu không khỏi chột dạ.

“Từ ngày mai, em không được phép đến trường nữa.” Kiều Thẩm đang định mở miệng xin lỗi, Tạ Dịch đã ném ra một câu, nói xong thì nghiêm mặt không nói gì nữa.

Kiều Thẩm có chút không vui, lại có chút tủi thân.

Lúc cậu ngã ở trường, vừa đau vừa sợ, giờ thấy cậu anh lại tức giận, không an ủi câu nào cả.

Kiều Thẩm cũng xụ mặt không để ý tới anh.

Một lúc sau, Tạ Dịch ở bên giường thở dài, ngồi lên giường bệnh, kéo Kiều Thẩm vào lòng, đánh vào mông cậu một cái.

Cái đánh này khiến cậu choáng váng.

Cậu lớn thế này chưa từng phải ăn đòn, hơn nữa còn vào mông.

Một lúc lâu sau Kiều Thẩm mới định thần lại, lập tức cảm thấy vô cùng uỷ khuất.

Khi Tạ Dịch ngồi lên giường, cậu còn cho là anh muốn an ủi cậu.

Kiều Thẩm cảm thấy hình như bụng mình đau hơn, nước mắt ngập tràn rơi như mưa.

Tạ Dịch thấy cậu khóc, trong nháy mắt hoảng sợ, theo bản năng muốn vươn tay giúp cậu lau nước mắt, nhưng vẫn nhịn lại lời dỗ dành, tiếp tục nghiêm mặt.

Chỉ là nhìn omega mếu máo trong lòng, rốt cuộc không nhịn được, anh vòng tay ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhỏ giọng dỗ dành.

“Không khóc, không khóc, em thật sự là tiểu tổ tông của anh mà.”

Kiều Thẩm cuối cùng cũng nghe được lời an ủi tràn ngập ôn nhu và thương tiếc của alpha, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

“Lúc ấy em rất đau.”

“Em cũng rất sợ nữa.”

Tạ Dịch đau lòng không thôi, anh đặt một tay lên đầu cậu, xoa nhẹ rồi ghé vào tai cậu, “Không có việc gì, không sao hết, bảo bối, bác sĩ nói không sao, bảo bảo cũng không sao.”

Tạ Dịch lau nước mắt cho cậu lần nữa, nhìn vào đôi mắt cậu và nói, “Thật may là bảo bối của anh không sao hết.”

Kiều Thẩm nhìn tơ máu trong mắt anh, vùi đầu vào trong lồng ngực alpha, áy náy thì thầm, “Chồng ơi, em xin lỗi.”

Ngày hôm sau, Kiều Thẩm gọi điện thoại đến trường học và bắt đầu nghỉ sinh.

Tạ Dịch tan tầm, đến bệnh viện đưa vợ về nhà.