Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 24: Cố chấp🐙

Edit:Bèng

Ngay lập tức không gian ngưng trọng lại.

Tuy rằng chỉ mới gặp anh trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng Hứa Y vẫn lờ mờ cảm thấy Thẩm Bất Ngữ không thích mình cho lắm, nhưng mà cô không ngờ anh ta lại thể hiện một cách trắng trợn như vậy.

Hứa Y bất đắc dĩ buông tay: "Xin lỗi nhé tôi còn trẻ không chết được."

Sắc mặt Thẩm Bất Ngữ không chút thay đổi, anh chăm chú nhìn thái độ có sự thay đổi rất nhỏ của Hứa Y.

Ngoại trừ lúc mới bắt đầu ngây ngốc đến bây giờ chẳng hề để tâm, cô không có bất cứ biểu tình dư thừa nào.

Anh thầm mỉa mai trong lòng, nhìn đi, điển hình là Thẩm Dục, bọn họ chính là những người đã thêm gia vị vào để Thẩm Dục càng lún sâu vào hy vọng,dụ dỗ thú dữ trong lòng anh cắn phá xé rách, còn bản thân vẫn đứng trên bờ bình tĩnh làm khán giả... Đúng là rất có thủ đoạn.

Thật sự không biết rốt cuộc Thẩm Dục thích người phụ nữ này ở điểm gì?

Hứa Y nghe nói thủ đoạn cao siêu hoàn toàn không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Hứa Y nhìn anh: "Những lời này đều nói cả rồi, những lời nói tiếp theo cũng không tính là quá phận nữa, nói đi, tại sao lại tính kế chúng tôi?"

Thẩm Bất Ngữ cười nhạo: "Đừng có đề cao chính mình quá, tính kế? Chỉ là vì tâm trạng tôi tốt, đùa một chút mà thôi."

Hứa Y ồ lên một tiếng: "Vậy tâm trạng lúc nãy của anh cũng thật là tốt."

Làm cho cô một bữa cơm, còn để cô ăn no sau đó mới nói chuyện, chẳng lẽ là vì sợ cô nghe xong những lời anh nói rồi sẽ không muốn ăn cơm à?

Thật là săn sóc, vẻ mặt Hứa Y lạnh nhạt.

Vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ không có chút cảm xúc gì: "Cô quản được tôi sao?"

"Anh có tất cả ký ức của Thẩm Dục." Đột nhiên Hứa Y mở miệng, không hề sử dụng thủ đoạn xảo quyệt với Thẩm Bất Ngữ, cô ngước mắt nhìn chằm chằm Thẩm Bất Ngữ.

Dường như Thẩm Bất Ngữ đã sớm đoán trước rằng cô sẽ đoán ra được, anh chỉ hừ một tiếng, hai người nhìn nhau, anh cười như không cười, dường như không có suy nghĩ sẽ mở miệng nói chuyện.

"Cần tôi nói thêm vài câu không?" Hứa Y ngáp một cái: "Tôi cảm thấy có chút nhàm chán."

"Tôi đã đoán được cô sẽ nói như vậy." Ngón tay Thẩm Bất Ngữ không tự giác động đậy: "Không bằng cô trực tiếp hỏi đi."

Có thể nói Hứa Y cảm thấy cực kỳ bất lực.

"Nhưng ngài Thẩm không phối hợp, tôi cũng không còn cách nào."

Vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ không kiên nhẫn: "Những thứ nhàm chán đó tôi không muốn trả lời."

"Nhưng tôi chỉ muốn biết nguyên nhân." Hứa Y nói: "Dường như ngài Thẩm rất ghét tôi, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất kỳ quái."

"Ồ? Phải không?" Thẩm Bất Ngữ đột nhiên duỗi tay, cơ thể Hứa Y không biết làm sao gồng cứng lại.

Có vẻ Thẩm Bất Ngữ nhìn thấy động tĩnh của cô, anh liếc nhìn Hứa Y một cái, từ từ rót cho mình một chén nước: "Tôi còn tưởng cô muốn thu thập một chút tư liệu để đưa cho bác sĩ Trần chứ, không phải bọn Phó Viễn đều bị cô lừa gạt thế à?"

Hứa Y ép buộc bản thân thả lỏng, độ ấm trong không khí xung quanh dần dần hạ thấp, giống như bọn họ bị rơi vào trong động băng, cơn rét lạnh từng chút từng chút thẩm thấu đến tận xương.

Hứa Y nhẹ nhàng cười một tiếng, xua tan bất an: "Theo ý của ngài Thẩm đây là thấy tôi rắp tâm làm việc xấu nhỉ?"

"Lời nói kia cũng không được đầy đủ, tôi rút lại lời nói đó." Thẩm Bất Ngữ nheo mắt: "Suy cho cùng cũng đã trải qua nhiều lần, tôi nghĩ giữa cô và bác sĩ Trần vẫn còn điều cố kỵ, hơn nữa gần đây việc nghiên cứu bên nước ngoài của anh ta xảy ra vấn đề... Cô không thể nào gặp anh ta được."

Hứa Y: "..."

Tiêu đời, quả nhiên người này biết rất nhiều, những ký ức giữa cô và Thẩm Dục ở chung không lẽ anh cũng biết à?

Thẩm Bất Ngữ thấy Hứa Y không nói gì, trong lòng lập tức đoán được ý nghĩ của cô, anh tri kỷ nói thêm một câu: "Chuyện vợ chồng giữa mấy người tôi không có hứng thú để nhớ."

Nhưng không có nghĩa là chưa từng thấy, ngay lập tức Hứa Y cảm thấy thật phiền muộn: "Cảm ơn vì đã trả lời vấn đề râu ria này."

Anh lại lập tức phóng ra một dao: "Lần trước mấy người chơi trò cầm tù lợi hại như vậy tôi cũng đã sớm quên."

"..."

Cả hai người đều yên lặng, nhưng không khí tại đây lại vì sự phiền muộn của Hứa Y mà trở nên sinh động hơn nhiều, ít nhất không âm trầm giống như tử khí.

Ngón tay Thẩm Bất Ngữ gõ nhẹ lên ly nước, ánh mắt dần dần thâm trầm, anh mở miệng: "Tôi vẫn luôn tò mò rằng rốt cuộc cô Hứa đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Thẩm Dục cố chấp với cô như vậy?"

Cố chấp? Dùng từ thật lợi hại.

Khóe miệng Hứa, Y giật giật, theo như trí nhớ của cô thì từ khi cô và Thẩm Dục vừa mới bắt đầu yêu đương, thì mục đích chính là muốn giữa hai người không xảy ra hiểu lầm không thể hiểu được nào nữa.

Nhưng mà mới qua một ngày cũng có thể nói là cố chấp được à? Hay là về phương diện EQ của nhân cách mới này có vấn đề? Hoặc là ảo giác của chính cô.

Thẩm Dục và cô đều không phải là người thô lỗ, nói chuyện yêu đương là để gia tăng niềm tin giữa lẫn nhau, không đến nỗi phải vùi cả chính mình vào... đến câu yêu đương Hứa đại tiểu thư cũng chưa từng nói qua một lần.

"Không phục ư?" Hứa Y giả vờ tự hỏi một phen: "Xét từ trình độ nào đó A Dục được coi như là cha của anh, anh đang ghen ghét sao? Ghen ghét anh ấy chơi thân với tôi?"

Ghen ghét cô cái quỷ!

Biểu tình trên mặt Thẩm Bất Ngữ rạn nứt vài phần, anh nhịn xuống mấy lời muốn nói, bởi vì cơ thể run rẩy mà ly nước trong tay cũng rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.

May mắn bên trong không có nước, trong đầu Thẩm Bất Ngữ đột nhiên hiện lên những lời này.

Quần áo vẫn sạch sẽ như cũ Thẩm Bất Ngữ nhìn Hứa Y.

Vẻ mặt Hứa Y hơi ngạc nhiên: "... Không lẽ là thật hả?"

Thẩm Bất Ngữ khẽ mỉm cười mang theo sự nguy hiểm: "Cô Hứa, cô nên cảm thấy may mắn vì tôi không đánh phụ nữ, nếu không cô sẽ phải trả giá lớn vì những lời nói ghê tởm này của mình."

"Phải không? Vận may của tôi thật không tồi."

"A..."

Hứa Y nghe ra được sự không kiên nhẫn trong lời nói của anh, cô đột nhiên bật cười, giống như thay đổi thành một người khác, dựa vào phía sau sô pha, khiến cho người ta có cảm giác như nhìn từ trên cao xuống.

Hứa đại tiểu thư cảm thấy bản thân đã hiểu biết đại khái Thẩm Bất Ngữ, cô nói: "Tôi còn tưởng rằng ngài Thẩm không quá để tâm những điều này, đúng rồi, bây giờ tôi rất rảnh, nhàm chán dùng chuyện cũ để giải trí cũng không tồi."

Thẩm Bất Ngữ vừa định nói mỉa một câu trong ngoài khác nhau, thì giọng nói của Hứa Y lại vang lên lần nữa: "Hay là anh thật sự muốn gặp Lý Nguyên?"

Cả người Thẩm Bất Ngữ cứng đờ, anh ngước mắt nhìn Hứa Y một cái.

Hứa Y nhìn thẳng lại anh, không hề lảng tránh.

Quả nhiên cô không nhìn lầm, Thẩm Bất Ngữ sợ Trần Lý Nguyên.

Khó trách khi nãy anh nhắc đến cô không thể gặp Trần Lý Nguyên thì giọng nói chợt thả lỏng đôi chút.

"... Cô Hứa quan sát thật sự tỉ mỉ." Thẩm Bất Ngữ thấp giọng nói.

"Quá khen rồi."

Thật ra cũng không tính là Hứa đại tiểu thư tự tin ngẩng đầu, nếu không phải năng lực quan sát của cô cao hơn người thường, thì có lẽ bệnh tình của Thẩm Dục đến giờ cũng chưa bị phát hiện, càng đừng nói đến việc phân biệt những nhân cách khác nhau.

Dường như Thẩm Bất Ngữ thật sự không hề muốn gặp Trần Lý Nguyên, dù cho Hứa Y chỉ tùy tiện nói một câu.

Anh không tình nguyện nói vài câu, đơn giản đã giải thích được nghi vấn của Hứa Y.

Thẩm Bất Ngữ: "Tôi cực kỳ không thích thấy hai người ở cạnh nhau, nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu, còn có tôi cũng cực kỳ ghét khi phải nhìn thấy cô, cực kỳ chán ghét."

Dựa vào cái gì bọn họ đều bị trầm luân, mà cô ta vẫn luôn giữ được bình tĩnh như thế?

Hứa Y mặt không đổi sắc: "... Thật thành thật."

Vẻ mặt ghét bỏ của Thẩm Bất Ngữ không thể giả vờ được, điều này khiến cho Hứa Y có chút khó hiểu.

Cô chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Thẩm Bất Ngữ, nhưng nghe khẩu khí này của anh đã thấy rõ sự oán hận chất chứa từ rất lâu rồi.

Hứa Y để tay lên ngực tự hỏi, cô cho rằng chuyện duy nhất bản thân làm trái với suy nghĩ của Thẩm Dục chính là chuyện ép anh đi khám bác sĩ tâm lý, khóe miệng Hứa Y khẽ nhếch, dường như tất cả các nhân cách khác cũng không hề thích điều này.

Thôi, nghĩ nhiều vô ích.

"Là vì anh chán ghét tôi, vậy nên mới bí mật... giở trò?" Hứa Y thở dài: "Vậy thì anh thật vô vị."

Vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ cứng đờ, lời này của Hứa Y khiến cho anh giống như một con người hẹp hòi vậy.

"Dù sao tôi ra ngoài cũng không sao, không ai biết tôi, tôi tìm kiếm chút thú vui ở bên ngoài cũng không phạm pháp."

"Ồ, nghe thú vị đó, ngoại trừ lợi dụng Hồ Dư gặp vài lần kia, hành động của A Dục khả nghi, không giống với hành động thông thường của bản thân anh, còn thường xuyên đi vào các quán bar." Hứa Y suy nghĩ, cô nhìn Thẩm Bất Ngữ sau đó giải thích kỹ càng hơn: "Nếu loại tin tức khủng khiếp này, trong mười cái thì đến chín cái là xxx trong quán bar sẽ bị điều tra ra."

Thẩm Bất Ngữ liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô muốn nói cái gì?"

Hứa Y lắc đầu: "Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút."

"Anh đã lên giường với bao nhiêu người phụ nữ rồi?"

Cơ thể Thẩm Bất Ngữ cứng đờ.

...

Nhà họ Hứa.

"Cốc cốc cốc."

Hứa Huy đang xử lý chuyện công ty trong phòng sách, bỗng nhưng từ bên ngoài truyền đến vài tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Một người phụ nữ đi đến, Hứa Huy ngẩng đầu.

Người phụ nữ trước mắt không tính là xinh đẹp, nhưng cũng khá là thanh thú, đây là Cố Kỳ vợ của Hứa Huy.

Sắc mặt Hứa Huy lạnh nhạt: "Có chuyện gì?"

Trong lòng Cố Kỳ ấm ức, nhưng vẫn nói: "Ba kêu em đến đây nói chuyện với anh."

"Không cần." Hứa Huy khép tài liệu trong tay lại: "Ông ấy già rồi, ly hôn là chuyện giữa hai người chúng ta, đừng có nói bậy gì đó cho ông ấy nghe."

Cố Kỳ trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Cho dù em không nói ly hôn, thì sau này anh cũng sẽ nói đúng không?"

Hứa Huy kinh ngạc: "Tại sao lại nói như vậy?" Đầu óc anh ấy nhanh chóng chuyển tần số: "Là vì Vương Lân à?"

Từ khi kết hôn đến nay, dường như đã thật lâu rồi anh ấy không có nghe thấy cái tên này.

Cố Kỳ rũ mắt: "..."

Hứa Huy: "Chuyện này cô nghĩ sai rồi, tôi không ngu đến mức vì người phụ nữ khác mà náo loạn khiến gia đình bất hòa."

Nhưng anh lại vì người phụ nữ đó mà đối xử lạnh nhạt với vợ của mình, Cố Kỳ suy nghĩ một cách trào phúng.

"Nghe nói cô ta bị tai nạn xe cộ đang nằm ở bệnh viện, bây giờ toàn bộ công ty đều sắp sập rồi, anh không đi giúp đỡ à?" Cố Kỳ thở ra một hơi.

Hứa Huy khẽ giật mình: "Đó là chuyện của cô ấy, liên quan gì đến tôi?"

Tuy rằng trước mắt cấp dưới Hứa Huy thuộc dạng bá đạo tổng tài hoàn mỹ, nhưng anh ấy vẫn rất biết phân biệt nặng nhẹ.

Anh ấy không có khả năng vô duyên vô cớ giúp một người không có giá trị lợi dụng đối với mình.

Tay Cố Kỳ nắm thành nắm đấm, suy nghĩ muốn nện cho anh ấy một quyền.

Đối xử lạnh nhạt với cô ta thì thôi đi, cô ta còn có thể giải thích là vì Hứa Huy không thích mình, nhưng không ngờ anh ấy đối với người thương lúc trước của mình cũng tuyệt tình như vậy, gả cho người như vậy thật đúng là đậu má mà.

Vẻ mặt Cố Kỳ lạnh nhạt, đưa đơn ly hôn ra, đây là chuyện chính xác nhất mà đời này cô ta làm được.