Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 25: Nói chuyện🐙

Edit: Bèng

"Anh đã lên giường với bao nhiêu người phụ nữ rồi?" Hứa Y nhìn đôi mắt Thẩm Bất Ngữ, lặp lại một câu.

Sắc mặt Thẩm Bất Ngữ đỏ lên, là do bị chọc tức.

"Cô có ý gì?"

Hứa Y ho khan một tiếng và nói: "Tôi đơn giản chỉ muốn biết anh ở những quán bar đó đã làm cái gì."

Tốt xấu gì anh ta cũng dùng thân thể của chồng cô mà.

Nếu như là Thẩm Dục thì khả năng nghi ngờ của Hứa Y sẽ giảm đi vài lần.

Suy cho cùng Thẩm Dục nổi tiếng với danh xưng sát thủ ong bướm, Hứa Y gần như không thấy được bên cạnh anh có người phụ nữ nào, ngay cả trợ lý của anh cũng là nam.

Nhưng nhân cách khi đó lại là Thẩm Bất Ngữ, chuyện này đáng để nói chuyện lại.

Có nhân cách phụ nhà ai vừa xuất hiện đã đi đến nơi đó chứ?

Nếu không có chút nhu cầu đó thì cần gì phải mạo hiểm bại lộ thân phận để lén lút đi cơ chứ?

Thẩm Bất Ngữ hổ thẹn: "Khiến cô vui mừng rồi! Tôi không có!"

Anh thật sự hổ thẹn.

Khi anh vừa bước vào nơi đó, người phụ trách lập tức chào đón anh, những cảnh sát ở đây cũng trở nên rất khẩn trương, giống như thoáng nhìn thấy Diêm Vương vậy.

Đám "công túa" ở sâu bên trong nghe xong tên anh cũng không ai dám trêu ghẹo, càng không có ai dám quyến rũ anh.

Danh xưng của Thẩm Dục bọn họ đều đã nghe thấy, cũng đã nghe loáng thoáng rằng anh rất lãnh đạm đối với cô gái khác, tên Hứa Y các cô ấy nghe còn quen tai hơn, những đàn ông đến đây đều đã từng nhắc đến.

Đám người bọn họ không dám động vào Hứa gia chói như mặt trời buổi trưa, vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ có thể nói là lạnh như băng, ngay cả những tấm ảnh chụp gửi cho Hứa Y cũng là do anh tốn không ít công sức để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng đám phụ nữ mà có được.

Càng nói đến Hồ Dư, nếu lúc ấy không phải nhìn lầm thấy cô ta có chút thông minh, ở trong đám phụ nữ kia cũng tương đối xuất chúng, anh mới không ngốc đến nỗi dùng loại phụ nữ não tàn này đâu!

Thẩm Bất Ngữ dùng tất cả sức lực để che giấu bản thân không để lộ dấu vết, không ngờ chỉ quay đầu một cái vì dùng sai người mà tất cả đã biến thành bọt biển.

Cmn người phụ nữ này! Ẩn giấu cho đã cũng bị chó ăn.

Tuy rằng Hứa Y không biết gì cả, nhưng nghe giọng điệu này của Thẩm Bất Ngữ cũng đoán được đại khái gì đó.

Danh tiếng của Hứa Y và Thẩm Dục quá lớn, trong vòng hay ngoài vòng thượng lưu cũng đều biết, Thẩm Bất Ngữ dùng cơ thể Thẩm Dục định tính kế bọn họ... Riêng khoảng che giấu hành động của bản thân đã tốn không ít công sức, làm gì có khả năng thừa lực đến ấy ấy đây?

Hứa Y nhìn anh, thay anh thở dài một hơi: "Anh chịu nhiều ấm ức rồi."

"Được cô quan tâm thật khiến người ta cảm động." Thẩm Bất Ngữ trào phúng một câu.

Còn định nói thêm vài câu, sau đó đột nhiên hồi phục tinh thần, anh biết cảm xúc của bản thân đã bị kích động: "Trễ rồi, tôi ngủ trước, cô Hứa thích làm gì thì làm."

"Ngủ ngon." Hứa đại tiểu thư quay đầu nhìn đồng hồ vừa chỉ đến bảy, chân thành nói.

Cô cảm thấy nếu mình mà còn hỏi nữa, rất có khả năng Thẩm Bất Ngữ sẽ bỏ nhà ra đi.

Thẩm Bất Ngữ ờ một tiếng, anh đứng dậy đi lên lầu, đi được một nửa lại quay trở về: Vừa rồi đang nổi điên, suýt chút nữa theo ký ức của cơ thể mà đi đến phòng ngủ của Hứa Y và Thẩm Dục rồi.

"Phòng cho khách còn chưa dọn dẹp, anh có muốn tạm ngủ ở sô pha không? Hoặc là chắp vá đi phòng của Thẩm Vân Khinh ngủ một đêm?" Trong lòng Hứa Y có chút buồn cười, cô nói với anh: "Phòng của Phó Viễn và Tạ Di anh đừng đến, ở phương diện riêng tư này hai người họ rất để ý đến."

Thẩm Bất Ngữ không ngẩng đầu lên chỉ nói một cách lạnh nhạt: "Không cần tôi không để tâm."

Tuy rằng không có người hầu, nhưng sự sạch sẽ của biệt thự thông thường vẫn có, bởi vì có nhân cách phụ nên phòng cho khách cũng rất được coi trọng, việc sạch sẽ ngăn nắp vẫn có thể đảm bảo được.

Hứa Y chăm chú nhìn bóng dáng Thẩm Bất Ngữ xoay người biến mất ở hành lang gấp khúc, cô ngồi trên sô pha, chân gác lên nhau, so với sự tự nhiên vừa rồi bây giờ cô trở nên âm trầm hơn nhiều.

Bệnh của Thẩm Dục quả nhiên càng ngày càng nghiêm trọng.

Không biết người ngày mai tỉnh lại sẽ là Thẩm Dục hay là nhóm nhân cách phụ của anh?

Hứa Y dúi đầu vào cánh tay, khẽ than một tiếng...

"Yên tâm đi, tôi không có hứng thú đợi chờ ở bên ngoài, ngày mai sẽ trả Thẩm Dục lại cho cô." Giọng của Thẩm Bất Ngữ đột nhiên vang lên.

Hứa Y bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh.

Vẻ mặt Thẩm Bất Ngữ kỳ quái nhìn cô, hai người nhìn nhau không nói gì, anh do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người lấy mấy bình rượu từ ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh ra.

Hứa Y: !!!

"Rượu ở đâu ra?"

Hứa Y ngạc nhiên, vì bệnh của Thẩm Dục đặc biệt, nên cấm rượu là điều đương nhiên, rượu trong nhà đều cất trong hầm rượu, Thẩm Bất Ngữ đã trộm bỏ vào từ khi nào?

"Cô quan tâm chuyện này làm gì?"

Thẩm Bất Ngữ hừ lạnh một tiếng, cầm theo vật trong tim lại rời đi lần nữa.

Buồn cười, nếu không phải vì lúc trước anh biết ở nơi đó có cất trữ rượu cao cấp, không thì anh cũng không thèm đi đến cái chỗ quỷ quái đó đâu.

"Anh bỏ xuống cho tôi!"

Thẩm Bất Ngữ không thèm để ý đến cô, duỗi đôi chân dài của mình ra, nhanh chóng chạy về phòng cho khách.

"Nếu thật sự cô dám lại đây, thì sau này Thẩm Dục có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi."

Hứa Y ở đằng sau sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nhịn xuống suy nghĩ muốn đá văng cửa của mình lại.

Tính cách của những người này, càng ngày càng khó đối phó! Hứa Y cắn răng.

...

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Dục tỉnh lại khi cả người đầy mùi rượu, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau muốn nứt ra, dường như anh còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh che đầu lại, anh biết ngày hôm qua nhất định đã có một nhân cách ra ngoài, anh từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Hướng Hoán sao rồi? Trương Chiếu hoàn thành nhiệm vụ chứ? Ai là người xuất hiện vào ngày hôm qua? Hứa Y có phát hiện ra không?

Thẩm Dục đứng dậy bước xuống giường, hoa mắt chóng mặt, anh không phân rõ nam bắc, lảo đảo nghiêng ngả trở về phòng ngủ.

Sợ Thẩm Bất Ngữ lại làm chuyện gì đó, nên Hứa Y cũng không dám ngủ say quá, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng thì lập tức tỉnh táo lại.

Trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một chút ánh rạng đông.

"Ai?"

Hứa Y cảnh giác hỏi một câu, trong biệt thự không có khả năng có trộm, nhưng lần trước Phó Viễn lén lút giả vờ là Thẩm Dục đi vào cô vẫn chưa quên.

"Là anh." Giọng của Thẩm Dục cực kỳ mệt mỏi.

Hứa Y giật mình, sau đó lập tức xuống giường nâng Thẩm Dục đang dựa vào cạnh cửa: "Cơ thể sao rồi? Có cảm thấy không khỏe hay không? Sao lại ôm đầu, đầu đau không? ..."

Thẩm Dục xua xua tay, ý bảo anh không sao: "Ngày hôm qua là ai?"

Tạ Di hay là Phó Viễn?

Dám uống rượu trước mặt Hứa Y, lá gan càng lúc càng lớn.

Hứa Y trầm mặc một chút, cô không biết mình nên nói thế nào: "Là nhân cách mới, tên là Thẩm Bất Ngữ, người mà Hồ Dư gặp hẳn là anh ta."

Thẩm Dục vẫn bình tĩnh như thường.

"Là người thế nào?"

"Em cảm thấy có chút tâm cơ, nhìn không dễ nói chuyện cho lắm." Hứa Y đỡ anh đến bên sô pha, do dự một lúc rồi nói: "Anh ta... anh ta có khả năng có tất cả ký ức của anh."

Cơ thể Thẩm Dục cứng đờ: "... Phải không?"

Có tất cả ký ức của anh?

Hứa Y: "Nếu anh... thật sự không thích Lý Nguyên, không thì chúng ta đổi một người khác thử xem?"

Nếu thật sự không trị bệnh của anh, sau này chỉ sợ... lại càng không ổn, Hứa Y nuốt lời muốn nói xuống, cô biết, Thẩm Dục cũng biết.

"Không cần." Mặt trời từ từ nhô lên, lại bị bức màn ngăn cách ánh mặt trời, gương mặt Thẩm Dục ở trong bóng tối như ẩn như hiện: "Để Trần Lý Nguyên đến trị đi."

Hứa Y sửng sốt.

...

"Thẩm tiểu thư, tôi đến xác nhận với cô về quá trình đính hôn vào ba ngày sau."

Thẩm Bột thất thần: "Ừ. Ba mẹ tôi đã xem qua rồi, không thành vấn đề, anh không cần cố ý hẹn tôi ra đây."

Cho dù ngu ngốc cỡ nào thì Ngụy Hoa cũng nhận ra cô ta lạnh nhạt với mình.

Anh ta khẽ nhíu mày: "Nếu cô Thẩm không có hứng thú gì với chuyện này thì cứ trực tiếp nói chuyện với ông Thẩm là được rồi."

Cần gì phải ở đây ra oai đại tiểu thư với anh ta, Ngụy gia anh ta cũng không phải vội vàng cưới cô ta cho bằng được.

"Hả?" Thẩm Bội hoàn hồn, cười xin lỗi: "Xin lỗi, vừa nãy tôi nghĩ đến chuyện của anh tôi và Hứa Y."

"Ồ?" Ngụy Hoa nhướng mày: "Thẩm tổng và cô Hứa? Cô đang suy nghĩ về những thứ mà mấy ngày trước nghe được à?"

Đôi mắt Thẩm Bội mở to: "Cái gì?"

"Ừm, tôi nghe người ta nói là Thẩm tổng thật sự ở bên ngoài tìm... sao?" Ngụy Hoa hỏi một cách kỳ quái.

Nghe người ta nói Thẩm Dục nuôi dưỡng phụ nữ ở bên ngoài, người phụ nữ đó mang thai sau đó còn tìm đến Hứa Y, nghe nói đã làm loạn đến cả công ty luôn rồi.

Nhưng mà Ngụy Hoa cũng không có thông tin chứng minh chính xác, anh ta chỉ nghe được một tin nhỏ từ những người khác mà thôi.

"Phải không?" Thẩm Bội cầm lấy cái ly trên bàn uống miếng nước, nuốt xuống kinh ngạc trên vẻ mặt, sau đó bình tĩnh nói: "Vừa nhìn đã biết là giả rồi, anh tôi sao có thể làm chuyện kinh tởm đến vậy, bây giờ anh ấy và Hứa Y vẫn rất tốt, hai người gắn bó như keo sơn, muốn tách cũng tách được nữa, hơn nữa Hứa Y là người lạc quan như vậy, sao có thể chịu đựng loại chuyện này được."

Cho dù trong lòng Thẩm Bội có bao nhiêu suy nghĩ đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một ngày cô ta còn mang họ Thẩm, thì cô ta nhất định phải suy nghĩ vì Thẩm gia.

Thẩm Dục có thật sự làm ra loại chuyện nuôi dưỡng phụ nữ ở bên ngoài hay không thì đặt qua một bên, người khác suy đoán thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là quan hệ giữa Thẩm gia và Hứa gia.

Nếu Thẩm Bội nói bậy ở đây bị người khác truyền ra ngoài, phá hư liên hôn giữa hai nhà, thì người phải gánh chịu nhất định là cô ta.

Sở dĩ cô ta dám hống hách trước mặt Hứa Y, cũng là do cô ta không quen nhìn bọn họ yêu nhau, với tính cách của Hứa Y chút này còn chưa đến nỗi khiến cô tức giận.

"Là tôi suy nghĩ nhiều rồi." Ngụy Hoa cười xấu hổ.

Thẩm Bội cười cười: "Không có việc gì, cũng tại việc này truyền đi mơ hồ quá, hơn nữa không biết là ai đã truyền đi, có chút nghi ngờ vẫn là bình thường, lúc bắt đầu tôi cũng giống như anh thôi."

Ngụy Hoa phụ họa: "Có lẽ có ai đó thấy hai người bọn họ yêu thương nhau quá nên chướng mắt, sau này chúng ta không nên tin những lời đồn khó hiểu này nữa, lỡ đâu cũng có người chướng mắt chúng ta thì sao, ha ha, cô nói có đúng không cô Thẩm?"

Một câu của Ngụy Hoa vì bản thân đã vẽ ra một dấu chấm hết cho đề tài nói chuyện, thuận tay đưa chủ đề muốn nói lộ ra bên ngoài. Thẩm Bội đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại đổ vỡ không nói nên lời.

Đột nhiên Thẩm Bội đứng lên, nói với Ngụy Hoa còn đang khó hiểu: "Tôi đi toilet trước đã."

Ngụy Hoa ngơ ngác: "Hả? Ồ, tôi chờ cô."

Thẩm Bội đến toilet rửa tay, trang điểm lại cho chính mình, sau đó hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho Hứa Y.

Khi nghe thấy giọng của Hứa Y, cô ta đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói: "Anh tôi không thích tôi, nên sẽ không giúp tôi, vì vậy tôi muốn tìm cô nói chuyện, điều kiện là tôi sẽ nói cho cô và anh tôi biết kẻ đã đồn đãi sai sự thật là ai truyền ra."