Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 30: Thay đổi🐙

Edit: Bèng

Trái tim Thẩm Dục đột nhiên nhảy lên: "Có ý gì?"

Suýt chút nữa hộ tá đã bị anh làm cho hoảng sợ: "Không có vấn đề gì lớn, ngài Thẩm yên tâm, cơ thể của cô Hứa có hơi yếu, chỉ cần dưỡng lại thì sẽ không có vấn đề gì."

Trái tim căng chặt treo trên cổ họng của Thẩm Dục từ từ hạ xuống.

"Tôi muốn gặp cô ấy."

"Tôi cũng vậy."

Trong đầu vang lên mấy giọng nói, biệt nữu nói không nên lời.

"Câm miệng." Thẩm Dục từ chối dưới đáy lòng.

Nếu không phải tại các người quấy rối, thì Hứa Y sẽ không phải nằm ở bên trong.

Cái nơi trống rỗng xuất hiện âm thanh lập tức biến mất, dường như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đáy lòng Thẩm Dục vẫn luôn có một cảm giác kỳ quái, sự khống chế nhân cách của anh đã từ từ tăng mạnh.

Không phải ảo giác.

...

Hứa Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, cả người nhức mỏi, đầu cũng vô cùng đau đớn.

Nước...

Không đợi cô mở miệng, người canh chừng ở bên cạnh giống như tâm linh tương thông, lập tức rót một ly nước, từng chút từng chút chầm chậm đút cho cô.

Môi khô khốc của Hứa Y theo bản năng nhấp nhấp.

Người kia giống như sợ cô bị sặc, cứ nhẹ nhàng và chầm chậm, động tác này giống như trong lòng anh đã tập luyện hàng ngàn lần, thuần thục đến nỗi không thể bắt bẻ.

Thẩm Dục mở miệng nói: "Còn muốn uống không?"

Hứa Y khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.

Hứa Y nhìn thẳng vào Thẩm Dục, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thẩm Dục khó hiểu.

Hứa Y mở miệng đùa giỡn : "Anh đi sinh tồn ở dã ngoại à?"

Thẩm Dục râu ria xồm xoàm cúi đầu nhìn xem dáng vẻ của chính mình, tây trang trên người của anh nhăn nhúm đến không thể nhìn ra thể thống gì, cọng cỏ nhỏ vụng và bùn đất vẫn còn lưu lại trên mặt đất, rất giống người đàn ông trở về từ hoang dã.

Anh bất đắc dĩ cười với Hứa Y: "Ha..."

Bởi vì lo lắng cho Hứa Y, cả đêm qua Thẩm Dục không ngủ, anh canh chừng bên giường bệnh, trong lòng run rẩy sợ hãi cầu nguyện cho Hứa Y không xảy ra chuyện gì, đương nhiên không rảnh rỗi đi tắm rửa trùng tu nhan sắc.

"Không phải em không sao rồi à?" Hứa Y cười cười: "Sau này em sẽ chú ý, được không?"

Hứa Y hỏi phạm nhân bắt cóc đã tìm được rồi chứ?

"Người đã bắt được rồi, đang đợi ở Cục công an, Hướng Hoán là em của Tôn Lê, là chị em ruột thịt, cậu ta đến tìm anh, vốn dĩ định tính kế em, nhưng anh đã tính sai rồi, nhưng mà không sao cả." Giọng của Thẩm Dục hàm chứa một tia nguy hiểm: "Sau này đừng động đến cậu ta."

Hứa Y ngạc nhiên nhìn anh, ngay lập tức cảm thấy băng vải quấn quanh đầu chưa từng trở nên đau đớn như vậy, cô nghi hoặc hỏi: "Là A Dục sao?"

Thẩm Dục có từng thẳng thắng nói trắng chuyện với cô sao?

Thẩm Dục bị nghẹn họng: "Em còn tưởng là ai?"

Đôi mắt Hứa Y cong cong: "Chỉ là em cảm thấy có chút vui mừng."

Lâu lắm rồi chưa được thấy anh như vậy.

Mặt Thẩm Dục ửng đỏ, ngay lập tức cảm thấy co quắp bất an: "trước tiên em cứ từ từ dưỡng bệnh, anh đi tắm rửa một cái, lập tức quay lại." Anh lại không yên tâm dặn dò một tiếng: "Nếu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, nhớ gọi người đi vào, người của anh đều thủ ở bên ngoài."

Hứa Y: "vâng."

"Khát cũng được tự mình động tay."

"Vâng."

"Đã một ngày không ăn cơm rồi, đợi lát nữa anh sẽ mang đồ ăn đến cho em."

"Được."

"Cái..."

Hứa Y bất đắc dĩ: "Em biết rồi, em không phải người khuyết tật."

Thẩm Dục vẫn không yên tâm lưu luyến mỗi bước đi dặn dò cô, Hứa Y áp lực lớn lao trả lời lại anh vài tiếng.

Hứa đại tiểu thư còn không biết, thế này chỉ là bắt đầu.

Con người thật của Thẩm Dục chỉ sợ cô chưa từng chân chính gặp qua.

Thấy Thẩm Dục bước ra, Hứa Huy vừa mới chạy đến bèn liếc mắt nhìn anh, sau đó muốn chạy thẳng vào trong phòng không nói gì cả.

Thẩm Dục và anh ấy thoáng gặp nhau, thấp giọng nói: "Anh, Hứa Y vừa mới tỉnh lại, anh đừng nói nặng em ấy quá."

Hứa Huy không để ý đến anh, Hứa Y không phải người ngoài, em gái nhà mình đương nhiên là anh ấy sẽ có chừng mực.

Thẩm Dục cũng không để ý nữa, anh cảm thấy bản thân đã thay đổi, trở nên thong dong hơn nhiều, nếu là trước kia, anh nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cản Hứa Huy vào thăm cô.

Nhưng bây giờ anh đã thay đổi rồi, chỉ cần Hứa Y vui vẻ, anh nguyện ý làm mọi thứ, chuyện gì cũng chịu làm.

Anh chỉ cần Hứa Y khỏe mạnh.

Có lẽ bệnh tình đã hướng đến tình trạng tốt hơn rồi không chừng.

...

Hứa Huy nhìn Hứa Y nằm trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh không nhịn được nhíu lại: "Em là đồ ngốc à, anh em đã nói anh sẽ xử lý, đm em lo chuyện bao đồng làm gì."

Ngay cả mí mắt Hứa Y cũng không nhấc: "Ồ, là ai lúc trước kêu em giấu chuyện cho tốt? Chắc không phải là anh của em, mà là con khỉ hoang dại."

"Chỉ biết ba hoa." Hứa Huy haiz một tiếng: "Chuyện ngày hôm đó thế nào? Sao chỉ tham gia bữa tiệc thôi đã làm cho chính mình thành nửa sống nửa chết rồi?"

Hứa Y lời ít ý nhiều: "Là do em nghĩ không kỹ."

Cách nhà họ Thẩm không xa, thật không ngờ thế mà trên đường cũng có người mai phục đuổi đến.

Hứa Huy: "... Anh của em không phải người giỏi lý giải."

"Em còn tưởng rằng chuyện gì anh cũng hiểu đấy?"

Hứa Huy ngồi bên cạnh giường bệnh một cách nghiêm trang: "Tin là anh đấm em hay không?"

Hứa Y liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Đã từ bỏ hình tượng bá đạo tổng tài rồi à?"

"Em quản anh làm gì, mau nói đi, bây giờ ba đang ở nước ngoài không trở về được, để nếu ông ấy có hỏi đến anh cũng có thể đáp trả vài câu."

Hứa Y: "Không có nội tình gì, chuyện không khác mấy thứ anh điều tra ra."

Hứa Huy không tin: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Từ xưa đến nay, các loại tranh đấu hào môn đều là lạc thú của dân chúng, Hứa Huy đã từng trải qua không ít, nhưng mà chuyện bị bắt cóc trực tiếp như vậy đã thành công khảo nghiệm chỉ số thông minh.

Hứa Huy: ...

"Em gái à, đầu óc em... có phải hay không..."

Trước khi Hứa Huy nói ra toàn bộ câu nói, Hứa Y đã cắt đứt lời anh: "Em mệt rồi, anh ra ngoài đi."

Hứa Huy muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu.

Hứa Y: "... Nói chuyện chính."

"Không có chuyện chính gì, chỉ là chuyện của Cố Kỳ để anh giải quyết, em chỉ cần nằm ở đây thật tốt là được."

Bá tổng Hứa Huy thở dài, cảm thấy mấy ngày Hứa Y nằm viện phải đưa đầu bếp đến đây bổ não cho cô.

Thật sự chỉ là do cuộc sống yên bình quá nhiều, cho nên không nghĩ gì nhiều, nếu Hứa Y mà nghe được lời anh ấy nói, chỉ sợ sẽ đem cái giường dưới người ném về phía anh ấy mất.

"Đói bụng chưa? Anh kêu người đi mua đồ ăn về đây."

"Không cần đâu, A Dục đi nấu cơm rồi, bây giờ em không đói bụng."

Qua không bao lâu, điện thoại Thẩm Dục nhận được tin nhắn của anh vợ:

Cần nhiều đồ ăn bổ não hơn.

Thẩm Dục khó hiểu, Hứa Y bị thương nơi não bộ, đương nhiên cần phải bồi bổ rồi.

...

Nằm ở bệnh viện hơn một tháng sau, Hứa Y mới xuất viện.

Những người khác an tĩnh như cục đá, thần kỳ tại một tháng không xuất hiện lấy một lần.

Đối với tần suất xuất hiện ngày càng cao của Thẩm tổng mà nói thì đây là một tín hiệu tốt. Trái tim tường đồng vách sắt đã bắt đầu hòa tan, chảy ra một chút nước bẩn ở bên trong.

Hướng Hoán và Cố Kỳ thế nào thì Hứa Y không biết, gần đây chuyện của Trần Lý Nguyên vừa mới giải quyết xong, khi nghe Hứa Y nói thì anh ta đã quay về nước, nhìn xem Hứa Y rồi sau đó anh ta mới hẹn Thẩm Dục nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng anh ta quyết định ở lại trong nước mấy tháng.

Mà Hứa Y, trong một tháng này Hứa Y được cảm nhận loại đãi ngộ giống như gió xuân.

Tuy rằng Hứa Y chính là mệnh công chúa chân chính, Thẩm Dục cũng đối xử với cô giống như báu vật, nhưng anh chưa bao giờ giống như bây giờ hận không thể thời thời khắc khắc đều đặt cô vào trong mắt, sợ rằng chỉ chớp mắt một cái cô liền biến mất không dấu vết.

Nếu cô về phòng thay quần áo mà có chút lâu thì Thẩm Dục sẽ không ngừng gõ cửa phòng nói chuyện cùng cô.

Khi cô ngủ quên không gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cực kỳ khẩn trương dời hội nghị mà gọi điện thoại liên hoàn cho cô.

...

Trần Lý Nguyên nói với Hứa Y rằng đây là chướng ngại tâm lý kích ứng sau khi bị thương, xem ra bộ dáng này của Thẩm Dục hẳn không có trở ngại gì, chỉ cần chú ý nhiều hơn chút là được rồi.

Hứa Y: ...

Thẩm Dục trước mặt lại lần nữa cực kỳ khẩn trương hỏi cô đang đi đâu, có người đi cùng không...

Hứa Y không quen sờ chút tóc vừa mới vuốt, ho khan một tiếng: "Không sao, em chỉ ra ngoài đi dạo một chuyến, không đi một mình."

"Thật không? Ai đi cùng..." Anh đang nói bỗng nhiên im bặt, sắc mặt đột nhiên trở thành trắng xanh: "Có phải anh nói nhiều quá rồi không?"

Xem ra Thẩm Dục cũng nhận thấy sự dị thường gần đây của chính mình.

Hứa Y xua tay: "Không sao, không sao, em không cảm thấy anh nói nhiều."

Suy cho cùng cũng do cô làm hại, đương nhiên cô không thể nào làm ra vẻ nói anh đừng như vậy nữa được.

Thẩm Dục hạ giọng à một tiếng, cũng không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.

Giọng Thẩm Dục rầu rĩ: "Nếu em cảm thấy phiền thì trực tiếp nói với anh là được, không cần suy nghĩ nhiều."

"Yên tâm đi, em không có nghĩ nhiều." Hứa Y đỡ trán, thấy thái độ anh không quá tốt, nhưng sắc mặt vẫn trông bình thường, cô thật cẩn thận mở miệng hỏi: "Gần đây trị liệu thế nào rồi?"

Trần Lý Nguyên là một bác sĩ, hành vi chức nghiệp đơn giản thường ngày vẫn có, cho dù Hứa Y hỏi thế nào thì anh ta cũng chưa bao giờ nói một chữ nào.

Lông vũ mềm mại vẫn luôn gãi vào trái tim cô, Hứa Y tâm ngứa, nhịn không được hỏi anh.

May mắn Thẩm Dục đã bất chấp tất cả vì chữa khỏi bệnh này, anh đã dùng tất cả sức lực và tinh thần phối hợp trị liệu cùng với Trần Lý Nguyên.

Thẩm Dục ngẫm lại: "Chắc là không tồi, Trần Lý Nguyên nói thế."

"Cụ thể thế nào?"

"Anh ta nói đã tìm ra một ít cửa đột phá, nếu tiếp tục trị liệu hẳn là hiệu quả càng lớn." Thẩm Dục nói: "Anh ta còn nói sự xuất hiện của Thẩm Bất Ngữ cũng không tính là nguy hại, vì anh ta có ký ức của anh, dường như cũng biết được nguyên nhân những nhân cách khác xuất hiện..."

Không đợi Hứa Y nói cô muốn hỏi cái gì, anh đã đem toàn bộ mọi thứ kể ra hết.

So sánh với lúc trước dường như là khác nhau một trời một vực.

Hứa Y vừa cảm thấy vui mừng, lại vừa cảm thấy chua xót.

Vui mừng là vì Thẩm Dục không còn phong bế như trước nữa, ít nhất thật sự nguyện ý tâm sự cùng cô.

Chua xót là vì biểu hiện của anh, nếu không phải vì lúc trước chính mình dễ dàng tin tưởng người khác thì Thẩm Dục cũng sẽ không phải thay đổi thành như vậy.

Hứa Y nhìn anh cười: "Sau này đều sẽ tốt thôi."

Thẩm Dục ngơ ngác nhìn cô, sau đó cúi đầu, bên tai anh đỏ đến một nửa, anh mở miệng nhỏ giọng hỏi: "Lần trước em nói buổi tối tùy anh, lời đó còn được tính không?"

Đương nhiên Hứa đại tiểu thư sẽ không nuốt lời.

Vào lúc ban đêm, Hứa đại tiểu thư khóc không thành tiếng, ngay cả bò cũng không bò dậy được.