Bệnh Hay Quên

Chương 12: Một đêm không bình thường

"Sssi--!"

"Làm sao vậy?" Yến Hoài đột nhiên dừng lại, nhất thời cảm giác được người trong lòng căng cứng.

"Không sao... bị cảm lạnh rất đau đầu."

Ninh Sơ nhẹ giọng nói, sắc mặt tái nhợt. Trên thực tế, thời điểm hắn được kéo lên, xương cốt mỏng manh của hắn đã đau buốt vì lạnh.

Hắn chợt nhớ ra hôm nay hắn không theo mang quần áo và túi xách đến đoàn phim. Rõ ràng là đã không hề uống thuốc.

Yến Hoài nhìn xuống đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn và nhíu mày, tựa hồ đang cực kỳ khó chịu, anh hoàn toàn không tin câu nói này.

Anh ôm người bước nhanh vào nhà, quay sao hỏi Tằng Khánh: "Tô Ý đã đến chưa?"

"Bác sĩ Tô đã đến từ sớm, lúc này đang cùng trợ lý ở trong phòng vật lý trị liệu. Phòng tắm ở phòng ngủ chính cũng đã chuẩn bị xong, cũng đã bỏ thêm hương liệu thuốc cảm. Từ trợ lí đã gọi điện phân phó qua. "

Tằng Khánh theo sau nhanh chóng nói xong, cẩn thận liếc nhìn người trong tay Yến Hoài, trong lòng đè nén sự kinh ngạc và hoài nghi.

Ông chưa bao giờ thấy Yến thiếu cẩn thận và căng thẳng như vậy, cũng chưa thấy anh đưa ai về.

Đều nói vòng tròn quyền lực như sóng ngầm, cao quý thâm trầm, bên trong ý loạn đủ điều, nhưng khi làm việc bên cạnh Yến Hoài, ông phát hiện vị thiếu gia quyền lực họ Yến này vĩnh viễn luôn lạnh lùng, ánh nhìn hơn người. Cho dù túi da hàng hiệu kiều diễm cũng chỉ là bình gốm điêu khắc tầm thường, hoàn toàn không dao động.

Nếu không phải có bộ dạng hôm nay, Tằng Khánh còn tưởng rằng ông chủ của mình chỉ có tính cách lãnh đạm.

"Bảo Tô Ý trực tiếp tới phòng tôi." Yến Hoài ôm người vào thang máy.

"Vâng."

Ninh Sơ nhắm mắt vẫn có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện của bọn họ, nhưng đầu càng ngày càng choáng váng. Ngay cả khi không có gì trong tầm nhìn của mình, hắn dường như vẫn thấy vầng hào quang hỗn loạn đầy màu sắc trong tâm trí đang quay cuồng, ý thức của hắn sụp đổ nghiêm trọng.

"Lại sốt rồi." Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Yến Hoài.

"Ngủ một giấc sẽ không sao...em muốn nằm... Đừng lay người của em... Yến ca..."

Ninh Sơ sững sờ đẩy lòng bàn tay trên ngực, thì thào, nhưng một chút sức lực đều không có, mềm mại rũ xuống.

Âm thanh cuối truyền đến màng nhĩ, Yến Hoài đột nhiên chấn động, một tiếng nổ vang sắc bén vang lên trong não, liền sững người tại chỗ.

"Anh gọi tôi là gì?"

Anh rũ mắt kinh ngạc nhìn Ninh Sơ, trong lòng cố gắng nắm bắt ý nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng người trong tay anh dường như đã mất lý trí, thậm chí còn không biết mình nói gì.

"Yến thiếu?"

Từ phòng vật lý trị liệu đi ra, Tô Ý thấy Yến Hoài ngơ ngác bất động, nghi hoặc ho nhẹ một tiếng.

"...Sao?" Yến Hoài gương mặt âm trầm nhìn qua.

"A, không có gì không có chuyện gì!" Tô Ý bắt gặp ánh mắt của anh, sợ hãi đứng thẳng người rồi im bặt.

Khuôn mặt của Yến Hoài tối sầm lại, ánh mặt âm u, nếu ai mà động vào anh ta sẽ là người xui xẻo nhất trên đời.

——Đây là sự thật mà Tô Ý mấy năm nay làm bác sĩ riêng cho gia đình anh đúc kết.

Yến Hoài ôm Ninh Sơ đi vào phòng ngủ chính: "Anh ta ngâm nước lạnh đã lâu, có cần hay không tắm nước nóng?"

Anh ban nãy đại não có chút dao động, sau đó lại bình thản như chưa có chuyện gì.

Ký ức không chút biến hoá.

Chỉ là nỗi lo lắng sâu thẳm trong lòng không thể giải thích được khiến anh biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"À... ừ, đúng vậy," Tô ý theo sau anh vội vàng nói.

"Từ Vi đã gọi cho tôi để giải thích. Tôi đã thêm thuốc vào trong bồn tắm, nhưng vị tiên sinh này nhìn qua ý thức không tỉnh táo, nên có người giúp anh ta nếu không sẽ có sự cố!"

Anh ta nuốt xuống từ 'chết' định nói ra.

Tại sao anh ta lại không nhận ra động tác ôm người của Yến Hoài có chút mập mờ? Là bởi vì tu sĩ máu lạnh đột nhiên có người trong lòng?

Người này đã gặp phải kì tích trên thế giới, nếu không ngậm miệng, đêm nay anh ta sẽ phải phơi xác trên ngọn núi này.

Nhưng điều khiến anh ta bị sốc vẫn còn ở phía sau.

Yến Hoài ôm người bước qua tấm thảm len dày của phòng ngủ chính, đi qua hành lang thông tầng của căn phòng, bước vào phòng với bồn tắm nhiệt độ ổn định, sau đó trực tiếp đóng cửa phòng lại, ngăn chặn tất cả tầm nhìn bên ngoài.

Sau một phút sững sờ, Tô Ý kéo quần áo của Tằng Khánh với vẻ mặt khoa trương: "Chú Tằng, trước đó chú có phái người vào phòng đó không?"

"Không có," Tằng Khánh cũng sợ hãi, nhưng vẫn chưa mất khống chế, "Bên trong không có ai."

"Vậy thì Yến thiếu muốn tự mình chăm sóc? Vấn đề tắm rửa?" Tô Ý liếc nhìn xung quanh và cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu.

"Chúa ơi ... người đó là ai vậy?"

"Tôi không biết, tôi khuyên cậu đừng hỏi," Tằng Khánh nói, "Tôi đêm nay không muốn thu thập thi thể của cậu."

"Đi đi đi... đừng tưởng dựa vào bản mặt già của mình mà lên mặt."

Tô Ý thở dài, gạt đi sự tò mò thừa thãi ra lệnh cho trợ lý chuẩn bị ống tiêm và bình truyền dịch mang đến phòng này, trong lòng thầm lo lắng sau cần phải xét nghiệm máu cho tiểu mỹ nhân, kim tiêm lúc đi vào cơ thể người kia liệu có vị Yến Hoài một phát súng bắn chết?

Vận mệnh đầy trông gai!

...

Trong lúc mê man, đột nhiên cảm thấy cơ thể ngâm trong một làn nước ấm áp mềm mại.

Hắn khẽ mở mắt, dưới ánh đèn dịu nhẹ, nước trong bồn chảy ra màu nâu đỏ từ dược liệu, nhiệt độ thích hợp, hơi nước trắng bốc lên.

Bồn tắm được xây dựng bằng bằng đá cẩm thạch được đào rỗng ở giữa, có chiều rộng bằng một nửa căn phòng, thậm chí mười người cũng có thể chứa đủ.

Hơi lạnh thấu xương bên trong chống lại Ninh Sơ, bên ngoài lồng ngực ngâm nước nóng bỏng gần như thiêu đốt, nhưng trán Ninh Sơ lại không hề đổ mồ hôi.

Phải mất một lúc lâu hắn mới phát hiện ra mình đang khỏa thân bởi Yến Hoài đang đưa cơ thể vào bồn tắm ngập thuốc thuốc.

"..."

Nếu như có thể, Ninh Sơ hiện tại rất muốn chửi tục.

Hắn không hiểu. Sau khi gặp lại, hắn tận lực rõ ràng muốn tránh xa người này, nhưng vì cái gì mà cứ lặp đi lặp lại tiếp tục dây dưa.

Thực sự có thứ gì đó giống như 'ý trời' cùng 'định mệnh' là loại này?

Hắn không thể suy nghĩ rõ ràng, cũng không còn sức lực.

Sau một thoáng tỉnh dậy, ý thức lại chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Yến Hoài tính thời gian, sau khi cẩn thận lau sạch nước trên mặt Ninh Sơ, anh bế hắn ra khỏi mặt nước, dùng khăn quấn chặt lấy rồi bế ra ngoài.

Tô Ý vẫn luôn chờ đợi. Anh ta nghe âm thanh sau lưng, quay đầu lại và nhìn sang. Nhìn bộ dạng ông chủ, biểu tình trở nên sáng sủa.

"Yến thiếu, quần áo của ngài sao lại dính nước vậy? Sớm thay đồ để tránh bị cảm."

Không phải chỉ dính nước, nó là kiểu ngâm nước trong khi còn mặc quần áo.

Chẳng lẽ một chút cũng không để ý xem mình có thoải mái không? Vẫn là không dám cùng đối phương cởi trần?

Tâm trạng của Tô Ý hơi phức tạp.

Yến Hoài bọc Ninh Sơ vào trong khăn bông, thảm len dưới chân anh đã thấm một vũng nước sẫm màu.

Thở dài lần nữa, Tô Ý nói: "Ngài nên đi thay quần áo đi. Tôi trước đo nhiệt độ cho anh ta."

Yến Hoài rũ mắt xuống, lồng ngực chậm dãi phập phồng, cả người cũng từ từ lạnh đi. Nhìn Ninh Sơ khi ngủ lông mày không giãn ra, anh mím môi, nắm chặt lòng bàn tay.

"Đừng làm loạn, cố gắng làm cho anh ta ngủ yên."

"Đã hiểu......"

Căn phòng tràn ngập một hương gỗ thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.

Lúc Ninh Sơ tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ vây quanh khiến hắn không phân biệt được thời gian, hắn luôn cảm thấy mình vẫn đang chìm trong giấc mộng mơ màng.

Người bớt đau nhức nhưng có lẽ do hắn chỉ uống thuốc hạ sốt chứ không phải thuốc giảm đau nên vẫn âm ỉ, khó chịu.

"Anh Tô, anh Ninh tỉnh rồi." Giọng nữ ở bên nhẹ nhàng nói.

"Được, vào phòng làm việc nói Yến thiếu một tiếng."

Tô Ý vẫy tay với trợ lý hai cái, cầm lấy một cốc nước ấm màu hồng, đi tới đặt ống hút bên miệng Ninh Sơ.

"Tỉnh rồi, Yến thiếu trông anh một ngày một đêm, nửa phút cũng không có ngủ. Đang ở phòng bên cạnh nghe điện thoại sợ làm phiền anh."

Ninh Sơ nhìn chằm chằm cốc nước trong suốt không lên tiếng, Tô Ý thấy bộ dáng giống như một con quỷ bệnh.

"Sao vậy? Sợ có độc à? Đây thuốc sủi bọt, không độc."

Tô Ý nở nụ cười: "Thể chất của anh kém quá, thuốc tưới vào nhiều như vậy, bây giờ vẫn còn sốt nhẹ, trước đây anh có bệnh gì dấu diếm không?"

Ninh Sơ nhanh chóng nâng mắt lên nhìn anh ta.

Tô Ý có chút không giải thích được: "À, thực xin lỗi, tôi không phải tò mò gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi, không muốn nói cũng không sao..."

Hắn sớm đã thay bộ đồ ngủ khô ráo. Ninh Sơ trấn an tinh thần, liền mặc kệ anh ta, chật vật xuống giường.

"Hả, anh đang làm gì vậy !?"

Tô Ý không ngờ bên kia lại chơi trò bất thường như vậy, hốt hoảng đặt cốc nước xuống đỡ lấy hắn.

Cảm giác suy nhược do cơn sốt cao gây ra vẫn tràn ngập toàn thân, thêm thời gian dài không ăn uống, Ninh Sơ gần như cảm thấy trời đất quay cuồng khi ngồi dậy, mềm nhũn ngã thẳng xuống giường.

Tô Ý trong đầu gần như sợ hãi, đưa tay định đỡ hắn, nhưng một người nhanh hơn đột nhiên vọt ra phía sau, một cước lao lên, vững vàng bắt lấy thân thể bệnh nhân.

"Anh mỗi lúc đều khiến cho người ta kinh hãi." Yến Hoài ôm người trở lại giường, phủ tay lên trán thở dài.

Ninh Sơ quay đầu tránh đi, giọng nói ngây ngốc: "Cảm ơn anh đã để tôi ở một đêm, nhưng tôi phải về."

"Tại sao? Nhà anh nuôi mèo cần chăm sóc à?"

Nói gì vậy? Ninh Sơ cắn môi dưới: "Đầu óc anh ngập lụt trong nước hả?" (Khổ thân thằng bé cứ bị chửi nước trong não, thương em!! 😊)

"Ừ, tôi đã tắm cho một con mèo tối hôm qua." (câu trả lời cũng quá nghiêm túc > o