Biến Dị: Dị Giới

Chương 38: Câu chuyện chú hề của tử thần

Ngày xưa, khi mà chúng ta không thể định hình thời gian bằng những đồng hồ quả lắc. Định luật thời gian chưa từng được nhắc đến. Đó là lúc, những thế lực bóng tối tràn đầy khắp mọi nơi. Không biết lúc nào, khi nào, bọn chúng thường kéo đến để tàn sát tất cả mọi người.

Câu chuyện mở đầu tại một ngôi làng nhỏ ở phía bắc vùng đất Hecarim, nơi đó từng là một vùng rất xinh đẹp, hạnh phúc với những tháng ngày yên bình và phồn vinh. Người lớn thì đi làm những công việc đồ án hay ruộng vườn, trẻ con thì phụ giúp chăn nuôi và cho bò hoặc cừu ăn. Nụ cười luôn được cất lên, tiếng nói rôm rã ở khắp mọi nơi, gương mặt ai ai cũng phúc hậu.

Nhưng mọi thứ chưa bao giờ tồn tại mãi mãi cả, đến lúc nào đó nó cũng phải suy tàn và bị phá vỡ. Ngôi làng đầy ấp tiếng cười này cũng như thế, tất cả sụp đổ chỉ trong phút chốc, đó là lúc mà mọi người tưởng chừng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Vào đêm trăng rằm của một mùa thu yên ã, mọi người đang đắm mình vào bầu không khí của lễ hội sau khi thu hoạch vụ mùa. Cứ dịp này hằng năm, tất cả trẻ con, người lớn, già làng đều đến trước sân của ngôi chùa lớn nhất ở đó. Ai ai cũng nhộn nhịp, vui đùa, những vũ công múa những điệu nhảy xinh đẹp và duyên dáng. Nhưng đâu thể ngờ rằng

Trước ngày đó vài ngày, một cuộc chiến đẫm máu diễn ra giữa ma vương và nữ anh hùng của đế quốc. Cuộc chiến lúc đó đã gần đến hồi kết, nữ anh hùng tuy bị thương rất nhiều nhưng vẫn dùng ý chí của bản thân, một nhát chém ngọt đến mức khiến tay chân của ma vương rơi xuống nền cát, vì vậy bọn quỷ chỉ còn biết cách rút lui mà bỏ trốn. Nhưng vì anh hùng đã bị thương quá nhiều nên không thể đuổi theo truy sát bọn chúng đến cùng được.

Trong khi sức tàn, lực kiệt, binh lính của ma vương gần như chết hết. Chúng chết vì bị thương, vì đói và vì ma vương đang sống dỡ chết dỡ nên không thể truyền cho bọn chúng linh khí. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng đó, bọn chúng đã thấy được một cơ hội mới, cơ hội để sống sót.

Thịt người, đó là thứ mà bọn quỷ rất thích ăn, bởi vì trong cơ thể của con người có rất nhiều linh khí, và khi chúng ăn, bọn quỷ sẽ tiếp nhận được một phần linh khí nào đó, không những thế chúng còn có thể no căng bụng. Và chúng đã thấy được ngôi làng hạnh phúc đang say sưa trong không khí lễ hội.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, một cách điên cuồng, chúng lao đến, cắn xé. Máu chảy khắp nơi, người dân la hét, trẻ con khóc than. Bọn quỷ thì ăn ngấu nghiến những miếng thịt tươi ngon cứ như chúng vớ được một đống tiền dưới đất vậy.

Tuy nhiều người cố gắng vùng lên để đánh những con quỷ, nhưng làm sao có thể khi lúc này đấy. Bọn quỷ đã được mặc chiến giáp, thậm chí còn có vài con quỷ có thể niệm phép và người dân thì chưa phòng bị từ trước. Một cái chết ập đến quá bất ngờ.

Không lâu sau, hầu như tất cả mọi người trong làng, không kể già trẻ, gái trai đều bị chúng thịt một cách ngấu nghiến, những đứa trẻ từ vài tháng tuổi đến gần 10 tuổi đều được đưa cho ma vương ăn để lấy lại sức mà tái tạo lại cơ thể đã bị đứt rời tay chân. Không hề có người nào chạy thoát cả, thậm chí bọn chúng còn lùng sục khắp nơi, không một ai có thể sống sót.

Nhưng chúng đâu có thể ngờ rằng, khi một đứa bé, nói đúng hơn là một cậu bé được bắt làm bữa ăn cho ma vương. Vào đúng cái lúc mà cậu sắp bị mổ thịt, một sức mạnh nào đó đã thức tỉnh.

Trong cơn tuyệt vọng, thay vì khóc than đau khổ, đứa bé đó không hề đổ một giọt nước mắt mà đổi lại, ánh mắt lại hiện lên niềm căm phẫn tột cùng. Vào ngay lúc đó, một lời nguyền được tạo ra.

Trong lúc một con quỷ cầm mũi giáo và sắp đâm vào người cậu. Một tiếng hét được phát ra rõ to.

"Ta nguyền rủa, nguyền rủa các người, ta nhất định sẽ không để chúng bây siêu thoát, linh hồn của tất cả chúng mày sẽ là của tao, hahahaha"

Sau nụ cười đáng sợ đó, cậu đã chết ngay lập tức khi bị xiên qua đầu, tiếng cười của cậu khiến một số con quỷ phải rùng mình. Nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình thường cho đến khi...

Khi tên mà vương ăn những miếng thịt đỏ hon của cậu bé, một lát sau, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Một làn sương trắng mù mịt lan tỏa khắp xung quanh, bọn quỷ không thể nhìn thấy được gì đang diễn ra.

Bỗng tiếng hét tên ma vương vang lên, tiếng hét thất thanh và đau đớn như xé nát bầu không khí xung quanh, vài giây sau đó, âm thanh bỗng tĩnh lặng, không khí khô khan ảm đạm. Sương mù bỗng hóa thành màu đen hòa lẫn màu đỏ của máu và màu trắng của xương. 

Một âm thanh khác vang lên, leng keng leng keng trong gió thổi, kết hợp trong đó là tiếng cười ma quái đến rợn gai óc.

Vài ngày sau, sau khi cơ thể nữ anh hùng bình phục đôi chút. Cô ấy đã cùng nhiều đoàn quân đi truy lùng bọn quỷ và qua ngôi làng này. Một hiện trạng hiện lên trước mắt họ, nhiều người đã như muốn ói, khung cảnh khiếp đảm.

Không có ai ở đây cả, khắp xung quanh chỉ toàn xương với máu rải rác xung quanh. Mùi hôi nồng nặc phát ra làm cho tất cả ớn lạnh. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ chắc chắn bọn quỷ đã đến đây, bởi vì trong những đống xương trắng muốt đó có lẫn nhiều bộ xương của quỷ và cờ hiệu của bọn chúng.

Nữ hiệp sĩ đó đã quyết định ở lại đây vài ngày để tìm hiểu nguyên nhân sự việc đồng thời chôn cất những người bị bọn quỷ sát hại. Cô ta biết, vì việc không đuổi theo tên ma vương từ trước là nguyên nhân khiến mọi người ở đây bị tàn sát nên trong lòng cũng cảm thấy có lỗi.

Và thế là mọi người cắm trại ở đây, dù sao các ngôi nhà trong làng vẫn dùng được, thậm chí còn có kho thóc và thịt, nhiều con vật như cừu hoặc ngựa vẫn chưa chết.

Ngày đầu tiên, các binh lính thu dọn những bộ xương người và đem đi chôn cất, còn xương bọn quỷ thì đi đốt ở khu rừng sát bên, mọt việc diễn ra nhanh chóng cho đến khi trời tối dần. Tôi hôm đó, mọi chuyện khủng khiếp bắt đầu.

Trong lúc tất cả binh lính đang say ngủ. Tiếng chuông vang lên, leng keng leng keng trong gió cộng với làn sương dày đặc như lúc trước xuất hiện. Sáng hôm sau, một nữa binh lính đã chết.

Nữ anh hùng sau khi tĩnh dậy sau buổi tối hôm đó đã không tin được, cô ấy không biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ biết mở tròn con mắt mà kinh ngạc. Những binh lính bị chết, trên người không hề có một vết thương, nhưng gương mặt của tất cả đều nở nụ cười ma quái.

Sau khi khám nghiệm, nữ hiệp sĩ đã kết luật tất cả bọn họ đều bị lấy mất linh hồn. Và thế là cô quyết định ở lại thêm một ngày nữa. Tối hôm nay, cô sẽ thức trắng đêm để tìm hiểu nguyên nhân.

Và thế là, đêm đó lại tiếp diễn không khác gì như hôm qua. Sau khi tiếng chuông vang lên đã khiến cô ấy giật mình. Nhưng trước khi kịp nhận ra chuyện gì, cô đã bị bao quanh bởi đám sương mây mù mịt.

Cô cầm chắc thanh kiếm thánh của mình mà liếc nhìn xung quanh, không một giọng nói, không một âm thanh nào khác ngoài tiếng chuông cứ phát ra mỗi lúc một gần hơn. Trán cô toát ra mồ hôi, cơ thể thì bắt đầu nổi da gà, tâm trí mơ hồ và có dấu hiệu hoảng sợ.

Một lát sau, từ trong đám sương ấy, một đứa bé mặc chiếc áo trắng dài phủ xuống chân bước đi từ từ trên nên đất, đầu cậu bé cúi xuống và chỉ để lộ cái miệng đang cười khúc khích

"Một đứa bé, này... em không sao chứ, sao em lại ở đây, cha mẹ em đâu, tại sao em lại cười, em không bị thương gì chứ..."

Tuy hỏi rất nhiều, nhưng cậu bé không nói gì cả, cái miệng thì chỉ cười, mái tóc đen phủ hết mặt bay bay vài cọng trong gió. Càng lúc nữ hiệp sĩ càng nỗi da gà, nhưng cô từ từ tiến sát đến cậu bé đó, trên tay vẫn giữ chắc thanh kiếm. Đi được vài bước, cậu bé bỗng nói chuyện.

"Này, chị có thích những chú hề không"

"Hề sao ?"

"Hề rất vui đó, bởi những chú hề luôn cười, ehehahahehaha"

Sau tiếng cười ma quái phát ra từ cậu bé khiến cô ấy bật ngữa ra phía sau, đôi mắt run sợ, hai mắt mở rộng hết cỡ, răng nghiến chặt với nhau, cánh tay run run sợ hãi. Từ từ cậu bé biến mất trong làn sương.

Đột ngột giọng nói phát ra rõ ràng và chậm rãi ở hai bên tai nữ hiệp sĩ.

"Em...từng...có...ước...mơ... đó"

"Cái...cái gì chứ ?"

"Em... muốn... mở... một... rạp... xiếc, lúc đó... em sẽ là một chú hề và mọi người đều vui vẻ, ahahahaha"

Không hiểu tại sao, nữ hiệp sĩ đã quá sợ hãi bởi nụ cười và lời nói đó. Cô ấy hét lên trong khi hai tay bịt tai lại. Tiếng cười ma mãnh vẫn vang lên trong làn sương mờ.

Và ngày hôm sau, tất cả đều đã chết. Linh hồn của mọi người đều bị lấy đi. Chỉ có mỗi nữ hiệp sĩ là vẫn còn sống nhưng gương mặt tái nhợt nói không ra tiếng. Sáng hôm đó, một số đoàn binh lính đã đến kịp thời và đưa nữ hiệp sĩ về vương quốc. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra cả, họ chỉ thấy một nỗi kinh hoàng ở ngôi làng đó.

Vài ngày sau, nữ hiệp sĩ đã tự tử và để lại một bức thư trên bàn. Không rõ nguyên nhân vì sao, tuy nhiên khi lá thư được đưa đến nhà vua, ngài đã giật mình hoảng sợ

 Bức thư ghi là :

"Tôi đi đây, những chú hề, rạp xiếc thật vui, họ đang kêu gọi tôi, thật thoải mái, tạm biệt "

Một bức thư khó hiểu nhưng lại gây hoang mang. Nhiều năm sau, cứ mỗi khi ai đó lạc đường và đến ngôi làng , đa số đều chết, còn nếu có sống sót họ đều nói là đã thấy một rạp xiếc của những chú hề biểu diễn và sau đó họ tự tử bằng một con dao.

Mấy ngày gần đây, không biết tin đồn từ đâu, nhưng nhiều người kể là cái rạp xiếc trong câu chuyện đã xuất hiện ở nơi khác. Khi nghe thấy tiếng leng keng trong gió và sương mù mờ ảo. Rạp xiếc của tử thần sẽ đến và lấy mất linh hồn của người đó. Chính vì thế mới có cái tên "Rạp xiếc di động" là như vậy.

..

..

..

"Hễ, đúng là đoạn đầu có hay thật nhưng lúc sau hơi khó hiểu nhỉ"(Yahate)

"Nhưng dù vậy, câu chuyện cũng đáng sợ thật đấy ?"- người đàn ông say mèm cố gắng nói sau khi nghe câu chuyện

"Hahahaha, dù gì đó cũng là chuyện hoang tưởng mà thôi, còn bây giờ nên ngủ sớm, ngày mai còn có chuyến đi xa đấy"

Và thế là mọi người bắt đầu đi ngủ, hayate thì ở cùng mọi người và ngủ bên đống lửa đang cháy. Còn tôi thì trở về chiếc xe ngựa, Ria thì đã say trong giấc ngủ của cô ấy rồi. Tôi cũng ngồi sát bên, khoanh tay nhắm mắt để có thể ngủ trong tối nay, nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ về câu chuyện vừa rồi.

Nhưng thật kì lạ, một sự kì lạ đến rợn người. Bỗng một tiếng nói thì thầm bên tai tôi

"Nè... anh có thích những chú hề không, ahehahahaha"