Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 13: 13 Gọi Chú Là Anh

Không gian rộng lớn xung quanh Bạch Uyển Đình chỉ dường như là súng, từng khẩu được treo dày đặc trên tường có muốn đếm cũng không hết được.

Cô quay sang Tề Hoan cất giọng hỏi: “Súng ở đây đều là của Hàn Vũ Hi mua cho các anh tập luyện sao?”

Nghe câu hỏi của Bạch Uyển Đình, Tề Hoan không khỏi ngạc nhiên, anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét rồi nói: “Anh Hàn mà cần phải mua súng sao? Cô không biết mọi người ngoài kia gọi anh Hàn là gì không?” Tề Hoan dừng một lúc nhìn sang thấy Bạch Uyển Đình ngơ ngác lắc đầu, anh bật cười nói bằng giọng thì thầm: “Là Hàn súng đó!”

Ánh mắt Bạch Uyển Đình trở nên tròn xoe, Tề Hoan liền nhận ra cô không biết chút gì về Hàn Vũ Hi nên cất giọng nói tiếp: “Hàn Vũ Hi là một trong những tay buôn súng đứng đầu cái thị trường này đấy, bên anh Hàn chỉ thiếu hơi mỹ nữ, chứ súng thì không thiếu bất cứ một loại nào cả, đến cả những loại hiếm trên thị trường như AS50 Sniper Rifle hay AK47,..

Hàn Vũ Hi cũng chế tạo được.”

“Thiếu hơi mỹ nữ sao?” Bạch Uyển Đình ngờ vực.

Nhìn bộ dạng ngây thơ của Bạch Uyển Đình, Tề Hoan không khỏi bật cười: “Cô không biết sao? Trước giờ bên cạnh anh Hàn không hề xuất hiện bất cứ một bóng hồng nào, có lần tôi nghe kể đối tác vì muốn lấy lòng anh Hàn mà thuê sẵn phòng khách sạn cho anh Hàn với một minh tinh điện ảnh, nhưng rồi bị anh Hàn cho thân bại danh liệt luôn, từ đó các cô gái chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi, chứ Hàn súng thì không cô nào dám tiếp cận nữa rồi.”

Nghe đến đây Bạch Uyển Đình bất giác rùng mình, cô cất giọng: “Đúng là con người quái lạ.”

Tề Hoan bất giác nghiêm chỉnh hơn, anh nhìn Bạch Uyển Đình rồi nói: “Cô mới vào nhất định phải cẩn thận, anh Hàn không thiên vị bất cứ ai cả, cứ sai là phạt, nhưng phạt thì có tàn phế hay không còn phải xem lại nhân phẩm rồi.”

Những lời Tề Hoan nói không hề sai chút nào, những điều đó cô còn tận mắt chứng kiến cơ mà, Bạch Uyển Đình hỏi: “Vậy ở đây có những nguyên tắc nào?”

Nghe Bạch Uyển Đình hỏi vậy, Tề Hoan phì cười: “Nói lòng vòng thì phải xem bản thân cô cẩn thận đến đâu, còn nói thẳng ra là chẳng có nguyên tắc cụ thể nào cả, làm sai hay không phải dựa vào tâm của cô rồi… và còn… dựa vào tâm trạng của anh Hàn nữa.”

Bạch Uyển Đình nở một nụ cười chế giễu: “Đúng là sống ở đây tàn phế lúc nào cũng không hay.”

Cả ngày lẫn đêm dường như ánh sáng của mặt trời bên ngoài dường như không chiếu sáng được nơi này, ánh sáng của nó chỉ nhờ vào ánh đèn.

Bạch Uyển Đình mồ hôi nhễ nhại, thấm ướt cả chiếc áo thun đen bó sát, cô cởi găng tay đấm bốc ra ngồi bịch xuống sàn thở hỗn hểnh không ra hơi, đôi tay trắng nõn giờ đây các ngón đã sưng đỏ tạo nên cảm giác đau đớn.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh chẳng còn lấy một bóng người nào.

Nơi này hoàn toàn trái ngược với những gì trước kia của Bạch Uyển Đình, cô cảm thấy một chút lạc lõng, hình ảnh Bạch Thiên lại hiện lên trong kí ức của cô như một cuộn phim không bao giờ xóa nhòa được, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống đôi má ửng đỏ, hào lẫn với những giọt mồ hôi mặn chát, nhưng rồi lập tức bị Bạch Uyển Đình lấy tay lau đi, hung thủ vẫn ở đó, cô không thể cho phép bản thân mình yếu đuối.

Nuốt hết nước mắt vào trong, Bạch Uyển Đình nhặt lấy chiếc găng tay trên đất, từ mang vào đôi tay rồi đứng dậy tiếp tục tập luyện.

“Không định nghỉ ngơi sao? Tập nhiều cũng đâu có khá lên được.” Giọng nói quen thuộc của Hàn Vũ Hi cất lên làm Bạch Uyển Đình giật mình.

Cô quay đầu nhìn Hàn Vũ Hi vẫn trong dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, cô đáp: “Chú Hàn súng đã mong mỏi thì tôi nhất định phải chăm chỉ.”

Hàn Vũ Hi vừa nghe xong liền cau mày: “Hàn súng?”

Thấy bộ mặt đó của Hàn Vũ Hi, Bạch Uyển Đình không khỏi đắc ý, cô cất giọng: “Chẳng phải mọi người ai cũng gọi chú thế sao?”

Đôi chân của Hàn Vũ Hi bắt đầu bước lại gần chỗ Bạch Uyển Đình, ngày càng gần, anh áp sát vài tai cô thì thầm khiến cô bất giác né tránh: "Khả năng nghe của cô vẫn còn bình thường chứ? Mọi người ai cũng gọi tôi là anh Hàn, cô không phải là ngoại lệ của tôi nên đừng có chú này chú nọ."

Tiếng nói thì thầm của Hàn Vũ Hi như một luồng điện chạy xuyên qua tai của Bạch Uyển Đình, mùi hương đặc biệt vây lấy cô như một áng mây vô hình, Bạch Uyển Đình ngại ngùng theo bản năng lùi một bước về sau để tránh né Hàn Vũ Hi.

Ý cười trên môi anh bắt đầu đậm hơn, Hàn Vũ Hi cất giọng: "Ngày mai hẳn tiếp tục, chỗ tôi không may có người chết rất xui xẻo, đặc biệt là người vô dụng."

Câu nói của Hàn Vũ Hi lập tức khơi được sự tức giận trong ánh mắt của Bạch Uyển Đình, cô hằng học cởi găng tay ra ném xuống đất rồi bước đi về phía cửa.

"Này! đi đâu vậy?" Hàn Vũ Hi cất giọng điềm tĩnh.

Câu nói làm Bạch Uyển Đình dừng bước.

Cô đáp cộc lốc: "Về phòng."

Nhìn khuôn mặt giận dữ của Bạch Uyển Đình, Hàn Vũ Hi không khỏi đắc ý, anh cất giọng thản nhiên: "Từ bây giờ, tập luyện ở đây, thì cũng phải ở đây!" Nói rồi anh không để cho Bạch Uyển Đình có cơ hội phản đối, cứ thế nhanh chóng rời đi.

Hàn Vũ Hi vừa đi khuất, Bạch Uyển Đình liền ngồi sụp xuống đất, cuối cùng cũng không kìm được nữa, bao nhiêu nước mắt đua nhau lăn xuống.

Cô cất giọng nấc nghẹn: "Ba à, con sẽ làm cho họ thấy, con không vô dụng, con làm được.".